Edit: Qiezi Trong mấy ngày nay, Từ Tử Nham không ngừng tu sửa Huyền Giáp Môn, mà những tu sĩ và yêu tu kia cũng không ngừng tìm kiếm nhược điểm của Huyền Giáp Môn.
Đáng tiếc rằng yêu tu không tinh thông trận pháp, mà những tu sĩ bị phụ thân đa số đều có tu vi dưới ngưng mạch kỳ. Cho dù sau khi dung hợp với Hấp Huyết Trùng, họ có thể thông qua hấp thu máu đề cao năng lực, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cùng lắm chỉ tăng lên đến kim đan kỳ, muốn đột phá đến nguyên anh là chuyện không hề dễ dàng.
Trong những người này vừa có tu sĩ vừa có yêu tu, nhưng cho dù là tu sĩ hay yêu tu đều không ngoại lệ bị Hấp Huyết Trùng phụ thân.
Từ Tử Nham không biết rằng Hấp Huyết Trùng tiến hóa ra chủng loại chuyên đi phụ thân sẽ không cắn nuốt ý thức nguyên chủ, trái lại là đồng hóa khiến bọn họ sinh lòng đồng cảm với Hấp Huyết Trùng.
Nói đơn giản một chút, chính là khiến họ cho rằng bản thân cũng là một loại Hấp Huyết Trùng đặc biệt. Như vậy chẳng những có thể làm tu sĩ trung thành với Hấp Huyết Trùng mẫu mà còn có thể giữ lại trí thông minh cho họ, bày mưu hiến kế cho Ma tộc.
Nhóm tu sĩ và yêu tu đều rời khỏi đại sảnh. Tuy tấn công Huyền Giáp Môn là một nhiệm vụ gian khổ nhưng có thanh lợi kiếm Hấp Huyết Trùng mẫu treo trên đầu, dù có khó khăn bao nhiêu bọn họ cũng phải hoàn thành.
Hiện giờ Bạch Hoa vẫn là kim đan sơ kỳ, nhưng liên hệ giữa hắn và Hấp Huyết Trùng mẫu lại càng ngày càng chặt chẽ. Trong cảm nhận của phần lớn tu sĩ Hấp Huyết Trùng, Bạch Hoa tương đương với đệ nhất nhân dưới trùng mẫu, có được quyền uy tuyệt đối.
Con tượng yêu* kia ỷ vào tu vi kim đan hậu kỳ chèn ép Bạch Hoa, do đó được trùng mẫu ưu ái. Đây là thiên tính của Hấp Huyết Trùng, mà tu sĩ bị Hấp Huyết Trùng phụ thân cũng chịu ảnh hưởng, cũng có loại thiên tính này.
(Tượng yêu: Voi yêu) Trong nhận thức của bọn họ, chỉ cần có thể thay thế vị trí của Bạch Hoa là có thể đạt được lợi ích rất lớn. Đáng tiếc – hiện giờ Bạch Hoa đã không phải là một gã tu sĩ bình thường, sau lưng hắn còn có một ma nhân cường đại!
Trong đại sảnh, sau khi Bạch Hoa răn dạy cấp dưới ‘không nghe lời’, hắn lập tức quay trở về phòng.
Chỗ ở hiện giờ của bọn họ là do Hấp Huyết Trùng đào trong lòng đất, chỉ tốn nửa ngày ngắn ngủn là đã hoàn thành. Nơi này không có bài trí nào xa hoa nhưng cũng coi như sạch sẽ, ít nhất không có thi thể hư thối.
Sau khi Bạch Hoa tiến vào thạch thất, hắn đột nhiên ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Một cổ huyết quang đỏ sậm từ trên người hắn bay ra, chui vào khối ngọc bội hình rồng.
Bộ xương khô trong ngọc bội nhấm nháp một tia long khí còn sót lại, bất mãn lầm bầm: “Thân thể tu sĩ kim đan vẫn quá kém, căn bản không chịu nổi ý thức của ta, xem ra tiểu gia hỏa này vẫn phải sống thêm một thời gian nữa. Đáng tiếc, tư chất của hắn quá bình thường, nếu không có Tinh Nguyên Đạo Thể thì e rằng ngay cả kim đan cũng không lên nổi, không biết khi nào mới có thể thành nguyên anh đây. Aiz, nếu trong Huyền Vũ Vực này có người kế thừa đạo thống Huyết Ma thì tốt rồi. Đó mới là vật chứa tốt nhất của ta.”
Nói xong những lời này, lão giả trong đầu lâu xương khô lặng lẽ đi xuống, mà Bạch Hoa té xỉu trên mặt đất đã tỉnh lại sau cơn hôn mê ngắn ngủi.
Đầu tiên là hắn mịt mờ nhìn bốn phía, dường như không hiểu tại sao mình lại té xỉu. Sau đó sắc mặt hắn chợt biến, cầm lấy ngọc bội: “Tiền bối, tiền bối? Ngài còn ở đó không?”
“Chuyện gì?” Lão giả khô lâu nghĩ phải tiếp tục bồi dưỡng vật chứa nên nén giận, nhẹ nhàng hỏi.
Sắc mặt Bạch Hoa tái nhợt: “Ta… Ta giết Vinh Thái Thanh, còn làm bị thương Ngự Linh Đạo Quân.”
“Ừ, mọi chuyện đều theo như kế hoạch, không phải sao?” Lão giả hơi mất kiên nhẫn trả lời.
“Nhưng…” Bạch Hoa mờ mịt nhìn hai tay mình, vẫn không thể tin được bản thân thành công ám toán một gã tu sĩ nguyên anh: “Tiền bối, không phải chúng ta đã nói qua một thời gian nữa mới hành động sao? Hấp Huyết Trùng mẫu vẫn chưa chuẩn bị xong, vội vàng phát động tấn công như thế có phải quá hấp tấp không?”
“Ta cũng không còn cách nào khác.” Lão giả thở dài: “Lúc trước ngươi làm việc để lại quá nhiều dấu vết, đặc biệt là mấy lần gần đây.” Nói đến những lần gần đây, trong giọng nói lão giả mang theo vài phần tàn khốc: “Ngươi làm ra mấy dấu vết sơ hở, nếu là đám phế vật Huyền Giáp Môn thì chưa chắc nhìn ra, cho dù Ngự Linh Đạo Quân kia hoài nghi nhưng chỉ cần Vinh Thái Thanh vẫn luôn một lòng với ngươi, Ngự Linh Đạo Quân sẽ không có biện pháp nào ra tay với ngươi.”
Nói đến đây, lão giả đổi giọng: “Nhưng La Vân Đạo Quân thì khác, không nói tới thực lực hắn siêu quần, chỉ dựa vào hắn và Huyền Giáp Môn không thân không quen, hắn có thể không hề cố kỵ ra tay với ngươi trong Huyền Giáp Môn.” Vừa thấy Bạch Hoa định phản bác, lão giả liền cười lạnh: “Ngươi cũng từng nghe qua thanh danh của La Vân Đạo Quân, hắn nổi danh là người không nói đạo lý. Ngự Linh Đạo Quân không ra tay với ngươi vì nhi tử của hắn không rời bỏ ngươi, nhưng nếu La Vân Đạo Quân không quan tâm Vinh Thái Thanh thì sao? Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng Ngự Linh Đạo Quân sẽ vì ngươi mà đối nghịch với La Vân Đạo Quân của Lưu Quang Tông? Nói không chừng hắn còn âm thầm may mắn, chỉ cần La Vân Đạo Quân giải quyết ngươi, tình cảm phụ tử của bọn họ sẽ không bị sứt mẻ. Ngự Linh Đạo Quân rất bất mãn với ngươi. Nếu hài lòng với ngươi, hắn chỉ cần hơi thiên vị chút vật tư của Huyền Giáp Môn cho ngươi, ngươi hà cớ gì vẫn giậm chân ở kim đan sơ kỳ?”
Những lời của lão giả chặn đứng mọi lời phản bác mà Bạch Hoa định nói, thậm chí còn khơi mào chút oán hận trong lòng hắn.
Đúng vậy, nếu không phải Ngự Linh Đạo Quân nhìn hắn không vừa mắt, hắn thân là đạo lữ song tu của Vinh Thái Thanh, lại quan hệ tốt với mọi người, sao lại chỉ nhận được một phần của đệ tử nội môn!
Nếu Ngự Linh Đạo Quân ủng hộ hắn, hắn cũng không cần giết Vinh Thái Thanh, bại lộ thân phận bản thân trước mắt mọi người!
Đúng vậy, đều là lỗi của Ngự Linh Đạo Quân!
Ngự Linh Đạo Quân ép hắn rời khỏi chính đạo, mộng đẹp cứu thế chủ bị hủy. Nếu Ngự Linh Đạo Quân xuất hiện trước mặt, Bạch Hoa hận không thể đâm thêm hai đao!
Mắt thấy huyết sắc trong mắt Bạch Hoa càng ngày càng đậm, oán hận càng ngày càng nhiều, lão giả trong ngọc bội âm thầm cười lạnh: Tại sao cái loại ngu xuẩn này lại có mệnh lớn đến thế, Thiên Đạo đúng là mù rồi!
Đáng tiếc – lão nhìn xác rồng chỉ còn một tầng da, trong lòng thở dài tiếc nuối. Không có long khí thu hút vận khí, gần đây số mệnh của Bạch Hoa đúng là càng lúc càng kém.
Lần này bị La Vân Đạo Quân phá hỏng chuyện tốt của lão chính là ví dụ tốt nhất. Nếu không phải lão giả còn cần thân thể của Bạch Hoa, lão đã sớm vứt bỏ mặt hàng luôn than trời trách đất.
Nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng rất tốt. Nếu không có Bạch Hoa dại dột thì sao có thể tin tưởng lão đến mức bị lão lợi dụng, thậm chí còn vô thức tự dưỡng trở thành vật chứa chịu tải ý niệm của lão.
“Được rồi, bây giờ nói mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì.” Lão giả nhẹ giọng an ủi Bạch Hoa đang oán khí tận trời: “Nếu ngươi đã bại lộ thì chỉ có thể thay đổi kế hoạch. Hiện giờ Huyền Giáp Môn không bị diệt môn, chuyện ngươi cấu kết với Hấp Huyết Trùng nhất định đã bị người khác biết. Tuy nói Hấp Huyết Trùng mẫu nằm dưới sự khống chế của ngươi nhưng ngươi phải biết rằng, chuyện này không thể giải thích rõ ràng được. Nếu ngươi quay trở về liên minh tu sĩ chó má đó, ta dám cam đoan đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo kia sẽ không tin lý do thoái thác của ngươi, nói không chừng còn nhận định chỉ cần giết ngươi, Hấp Huyết Trùng mẫu bị ngươi khống chế cũng sẽ chết theo.”
Bạch Hoa rùng mình, hắn suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn là cao tầng của liên minh tu sĩ thì cũng sẽ không nhận người cấu kết với Hấp Huyết Trùng. Tuy lúc đó hắn muốn khống chế Hấp Huyết Trùng để hắn sử dụng nhưng loại suy nghĩ này không thể nói ra.
Dù sao lúc trước tu sĩ chết dưới Hấp Huyết Trùng mà hắn khống chế không hơn một vạn thì cũng mấy ngàn, về phần phàm nhân thì nhiều không kể xiết. Bất luận như thế nào cũng không thể để chuyện này bại lộ.
Nếu lúc ấy kế hoạch của hắn thành công, hắn đương nhiên có thể tự xưng là cứu thế chủ. Nhưng nếu kế hoạch bại lộ thì chính là kết cục chuột chạy qua đường.
Thắng làm vua thua làm giặc cũng chỉ như vậy mà thôi, hiện giờ hắn chỉ có thể càng chạy càng sâu, lợi dụng ưu thế nắm giữ Hấp Huyết Trùng, đối nghịch với đám liên minh tu sĩ kia. Không cầu tiêu diệt bọn họ, nhưng ít nhất khiến bọn họ ý thức được sức mạnh của hắn!
Bạch Hoa suy nghĩ đối sách kế tiếp, thỉnh thoảng còn muốn lãnh giáo lão giả một phen.
Lão giả vẫn ngụy trang hòa ái hiền lành như trước, rất săn sóc mà giúp Bạch Hoa hoàn thiện một vài ý tưởng của hắn.
Sau khi xác lập một kế hoạch hoàn toàn mới, Bạch Hoa mới để lão giả đi nghỉ ngơi.
Lão giả thầm cười lạnh, đối với kế hoạch của Bạch Hoa, lão hoàn toàn không xem là hoàn thiện. Lúc trước giấu mình trong Huyền Giáp Môn, lão còn phải cẩn thận không được để nguyên anh đạo quân phát hiện. Bây giờ trời cao hoàng đế xa, lão hoàn toàn có thể sai khiến tu sĩ Hấp Huyết Trùng tìm kiếm thật nhiều thiên tài địa bảo cho hắn, mau chóng tăng tu vi của Bạch Hoa lên Nguyên Anh Kỳ.
Chỉ cần Bạch Hoa lên nguyên anh, thân thể này sẽ là của lão. Lão cũng sẽ không dại dột như Bạch Hoa, đi đàm phán với liên minh tu sĩ.
Trong mắt lão, thay vì đàm phán với bọn họ thì thằ rằng giết sạch còn hơn!
Sau khi ăn sạch chút long khí cuối cùng, tàn hồn của lão giả lập tức lâm vào ngủ say. Hiện giờ một mình Bạch Hoa ở bên ngoài, còn tự cho rằng đã khống chế được Hấp Huyết Trùng mẫu, có lẽ sẽ không rời khỏi nơi này – ngoại trừ nơi này, người bị tu sĩ nhân loại phỉ nhổ có thể đi đâu chứ?
Tàn hồn lão giả dưỡng thương trong ngọc bội, sau khi cắn nuốt tiểu long sắp thành hình, trên cơ bản đã khỏi hẳn. Hiện giờ chỉ cần tiêu hóa chút long khí cuối cùng, tàn hồn của lão có thể khôi phục trạng thái toàn thịnh. Đến lúc đó lại đoạt thân thể bán Huyết Ma của Bạch Hoa, ít nhất tu vi của lão có thể tăng lên đến Hóa Thần Kỳ.
Lấy tu vi Hóa Thần Kỳ và ma công xuất quỷ nhập thần, muốn đánh chết vài tên tu sĩ Hóa Thần của Huyền Vũ Vực là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ cần đánh chết chúng, Huyền Vũ Vực bị phong bế này sẽ nằm trong tay lão. Đến lúc đó lại hiến Huyền Vũ Vực cho Ma Quân, lão có thể được rửa tội ma trì!
Nghĩ đến chỗ tốt khi vào ma trì, lão giả ở trong ngọc bội không kiềm được bật cười ha hả. Đại Thừa, Phi Thăng giống như gần ngay trước mắt, tất cả đều nằm trong bàn tay lão!
Ngay khi lão giả an tâm lâm vào ngủ say chữa trị chút tổn thương cuối cùng, Bạch Hoa – người luôn tràn ngập tin tưởng vào tương lai – vẫn duy trì nụ cười trên mặt nhưng trong lòng vô thức kinh hãi.