Edit: Qiezi Từ Tử Nham cũng chỉ trêu chọc nàng một chút —— tuy rằng vị nữ tu này nhìn còn cường tráng hơn anh nhưng phàm là tu sĩ, còn là tu sĩ có thể sống đến tận bây giờ, sao có thể không lĩnh hội được Tam Tài Trận đơn giản này.
“Nói chung là tu sĩ chúng ta phối hợp mạnh hơn Ma tộc gấp trăm lần, ngàn lần. Dưới tình huống tu vi ngang nhau, một tu sĩ gặp một Ma tộc, có lẽ chúng ta sẽ thua. Nhưng nếu mười tu sĩ gặp một Ma tộc, giỏi lắm cũng chỉ đánh ngang tay. Nhưng nếu hơn trăm tu sĩ phối hợp ăn ý gặp trăm Ma tộc, thắng lợi tất nhiên sẽ thuộc về tu sĩ chúng ta!”
Anh nhìn các tu sĩ đang hưng phấn bên dưới, trầm giọng nói: “Chiến tranh đã sắp đến, ta yêu cầu các ngươi trong thời gian ngắn nhất học xong Tam Tài Trận. Về phần đồng đội của các ngươi, các ngươi có thể tự lựa chọn. Nếu có người tinh thông trận pháp, phối hợp ăn ý thì cũng có thể chọn Tứ Phương Trận hoặc Ngũ Hành Trận. Nói tóm lại, ba ngày sau ta muốn nhìn thấy tất cả mọi người gia nhập một tiểu đội ít nhất ba người.” Anh vung tay lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nếu có người tự thấy thực lực siêu quần, không cần cùng người khác phối hợp cũng có thể giết Ma tộc thì có thể hành động đơn lẻ. Nhưng trước hết phải tới báo cáo với ta, trải qua kiểm tra của ta, ta chấp nhận thực lực của ngươi, ngươi mới có thể thoát ly tiểu đội. Nếu không thì phải ngoan ngoãn phối hợp với những người khác!”
Uy áp tu sĩ nguyên anh đột nhiên phủ xuống khiến tất cả tu sĩ bên dưới đều hiểu được vị Từ tiền bối này hiền lành nhưng không phải người dễ gạt.
Mọi người cung kính hành lễ: “Cẩn tuân pháp chỉ của Từ tiền bối.”
“Ừ, được rồi.” Từ Tử Nham phất tay, sau đó lại giống như thờ ơ dùng lực bắt hai người từ trong đám đông ra ngoài: “Nhưng… Trước khi chúng ta xuất phát, bắt mấy con sâu nhỏ trước thì tốt hơn.”
“A!” Hai người kia hét lên kinh hãi, liên tục giãy giụa. Một trong hai người còn kinh sợ la lên: “Từ tiền bối có ý gì?”
“Ý gì?” Từ Tử Nham cười lạnh: “Ta không có ý gì, chỉ là cảm thấy các ngươi thích sâu như vậy thì cùng bọn chúng xuống địa ngục đi!”
“Động thủ!” Một tu sĩ khác nghe vậy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, sau khi thân phận bị bại lộ thì định chạy trốn khỏi nơi này.
Chỉ thấy khí thế hai người tăng vọt, dường như là trong nháy mắt tu vi từ ngưng mạch trung kỳ đột phá đến ngưng mạch đại viên mãn, có khả năng nửa bước vào kim đan.
“Hừ.” Từ Tử Nham hừ lạnh, ngón tay khẽ búng, hai tia Lôi Quang thật nhỏ vọt về phía hai người kia.
Trong lòng họ biết không ổn, linh lực quanh thân ầm ầm nổ vang, lặng lẽ giãy khỏi khống chế của Từ Tử Nham, xoay người muốn chạy trốn.
Đáng tiếc —— tại hiện trường không chỉ có mình Từ Tử Nham là tu sĩ nguyên anh. Từ Tử Dung luôn đứng bên cạnh khẽ điểm điểm ngón tay, trên thân hai người đột nhiên bùng lên một tầng huyết vụ, lập tức bao phủ thân thể bọn họ.
Trong huyết vụ không ngừng truyền ra tiếng kêu la thảm thiết, tu sĩ xung quanh đều lén lút lui về phía sau vài bước. Vài tên tu sĩ quen biết hai tu sĩ này đều lộ vẻ lo sợ, dường như không hiểu hôm qua vẫn là chiến hữu kề vai chiến đấu, sao hôm nay lại biến thành tu sĩ bị Hấp Huyết Trùng phụ thân?
Hai gã tu sĩ bị huyết vụ bao phủ, rất nhanh sau đó không còn tiếng động gì nữa. Từ Tử Dung trở cổ tay, đoàn huyết vụ lập tức bị y hút vào tay áo. Trên boong thuyền chỉ để lại hai cổ thi thể không được trọn vẹn.
Thủ đoạn vừa nhanh vừa tàn nhẫn khiến các tu sĩ còn chút ý đồ kinh sợ, đặc biệt là mùi máu tanh nồng đậm trong huyết vụ… Phàm là tu sĩ đứng hơi gần đều suýt chút nữa bị mùi máu tanh kia dọa sợ đến cứng đờ.
“Người phản bội nhân tộc đều không thể sống sót.” Từ Tử Nham lạnh lùng nhìn mọi người: “Đây là tranh đấu giữa các chủng tộc, là chiến đấu tranh đoạt không gian sinh tồn giữa hai tộc. Chúng ta không có đường lui, phàm là phản đồ cấu kết với Ma tộc đều phải chết!”
“Ta hy vọng mọi người nhìn xa một chút, đừng bị lợi ích trước mắt mê hoặc. Vì chút lợi ích mà phải trả bằng cả tương lai, làm vậy có đáng không!” Từ Tử Nham nói rất khí phách, tầm mắt lạnh lẽo như hóa thành thực thể khiến mọi người ở đây đều có cảm giác như bị gai đâm.
Mọi người đều im lặng, kính sợ nhìn Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
“Đương nhiên.” Từ Tử Nham biết tinh túy của chính sách cây gậy và củ cà rốt*. Hiện giờ gậy đã nện xuống, đương nhiên cũng phải ném cà rốt ra cho mọi người xem mới được. Anh đổi giọng: “Đương nhiên ta cũng sẽ không để mọi người anh dũng chiến đấu không công. Các ngươi phải biết rằng…” Anh chậm rãi nhìn lướt mọi người bên dưới, khóe môi hơi cong lên: “Tuy Ma tộc ăn thịt người nhưng thân thể bọn chúng cũng là tài liệu luyện khí rất tốt. Chư vị đều biết, lúc trước mọi người chiến đấu với Hấp Huyết Trùng, trên người nó không có nhiều tài liệu để thu thập. Nhưng Ma tộc thì khác, chẳng những sừng, cánh da của Ma tộc có thể dùng để luyện khí mà nội đan trong cơ thể Ma tộc cao cấp còn có thể dùng một vài linh thảo phối hợp, luyện chế một lượng lớn đan dược tăng cao tu vi! Sau mỗi trận chiến, chỉ cần có thể thắng, trên cơ bản ai cũng có thể có thu hoạch. Mà phương pháp luyện khí và luyện đan, ta cũng sẽ dạy miễn phí cho mọi người. Trong chư vị ở đây nhất định có nhân tài tinh thông luyện khí hoặc luyện đan, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, trận đối chiến với Ma tộc nói không chừng lại là cơ hội tốt để mọi người phát tài!”
(Chính sách cây gậy và củ cà rốt: là một kiểu chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm làm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. ‘Cây gậy’ tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, ‘củ cà rốt’ tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng. Đôi khi thành ngữ này bị hiểu nhầm là phương pháp điều khiển một con lừa bằng cách treo củ cà rốt vào cây gậy và đưa ra trước mặt con lừa, con lừa luôn đi theo củ cà rốt trong khi đó củ cà rốt luôn tiến theo cùng con lừa.) Từ Tử Nham vừa nói xong, ánh mắt của từng tu sĩ đều lập lòe phát sáng.
Đệ tử của Huyền Giáp Môn thì đỡ hơn một chút, dù sao có phân chia của môn phái, mỗi tháng bọn họ đều có thể nhận được một phần cố định. Nhưng tán tu thì khác, toàn bộ tài nguyên họ tu luyện đều dựa vào bản thân giao tranh.
Trong mắt bọn họ, tài liệu = linh thạch = đan dược = tu vi.
Mà đối với đệ tử môn phái mà nói, bọn họ cũng có công thức quy đổi: tài liệu = pháp bảo = bảo mệnh = sống sót tiếp tục tu luyện.
Có hai công thức này, Từ Tử Nham không cần cổ vũ gì nhiều, đám tu sĩ kia sẽ ngay lập tức gào khóc đòi liều chết với Ma tộc.
Về phần nguy hiểm? Dạo này làm chuyện gì mà không nguy hiểm! Bình thường đi trên đường không cẩn thận cũng có thể tình cờ nhìn thấy hai tu sĩ cao giai, sau đó đa số đều bị liên lụy. Nhóm tu sĩ tỏ vẻ, chỉ cần có tài liệu và linh đan, nguy hiểm và này nọ đều không thành vấn đề!
Từ Tử Nham: == được rồi, anh đã xem nhẹ khát vọng của tu sĩ đối với tài liệu cao cấp. May mà mấy trưởng lão kim đan xem như tỉnh táo, không dễ tin chủ ý của mấy tên đệ tử khuyến khích bọn họ chủ động nghênh chiến Ma tộc. Nếu không thì không chừng đám tu sĩ này máu dồn lên não sẽ trực tiếp vọt tới địa bàn của Ma tộc.
Đừng nhìn hiện giờ Từ Tử Nham đã là tu sĩ nguyên anh, nhưng đối mặt với cứ điểm Ma tộc chiếm lĩnh, cho mượn hai lá gan anh cũng sẽ không chạm vào râu cọp. Nghĩ đi nghĩ lại, có thể trở thành đội tiên phong của Ma tộc, nói không có một hai Ma Quân cao cấp tọa trấn thì ai tin? Cho dù không có Đại Thừa Kỳ nhưng Hóa Thần chắc sẽ có, ngay cả trung vực như Huyền Vũ Vực còn có hai ba Hóa Thần, một Ma tộc lớn như vậy sao có thể thiếu Ma Vương có thực lực ngang cơ?
Từ Tử Nham nguyện ý xuất lực vì Huyền Vũ Vực đối kháng với Ma tộc, không có nghĩa là anh sẽ đi tìm chết. Việc ngu ngốc có đi mà không có về, anh sẽ tuyệt đối không làm.
Anh càng hy vọng có thể đi theo lãnh đạo mị lực cực phú nào đó, chỉ huy tham gia chiến đấu. Dù sao loại khí phách trắc lậu này anh thật sự không có, muốn anh chấn động hổ khu, mọi người quỳ gối thần phục và này nọ, thật sự là quá khó khăn.
Anh hiểu rất rõ bản thân, so ra thì anh chỉ là tu sĩ có thiên phú mà thôi. Làm một người hiểu rõ chính mình cũng là một chuyện tốt, sẽ không cầu gì nhiều.
Đúng là vì có ý nghĩ như vậy nên trong lòng Từ Tử Nham thật sự không hy vọng hành trình này sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Thế nhưng có một số việc không như ý muốn, giống như Từ Tử Nham đã cầu nguyện có thể lên đường bình an nhưng lại trùng hợp xảy ra chuyện, bọn họ gặp một phân đội nhỏ Ma tộc dò đường.
Nói là phân đội nhỏ nhưng cũng không tính là ít, khoảng hơn một trăm người. Trong đó phần lớn đều là Đường Lang Ma, thân thể khỏe mạnh, hai tay cầm đao, hai răng nanh lộ ra ngoài miệng, thoạt nhìn vô cùng hung ác.
Ngoại trừ Đường Lang Ma thì trong đội ngũ còn có hơn mười ma nữ Thứ Vĩ. So với Đường Lang Ma cường tráng, hơn mười ma nữ Thứ Vĩ nhỏ bé và yếu ớt hơn nhiều. Ngoại trừ một cái đuôi sắc bén thì nhìn trên người bọn họ không thấy nửa điểm khí thế hung hoành.
Nhưng nếu ai khinh thường mười mấy ma nữ Thứ Vĩ này nhất định sẽ trả một cái giá đắt, bởi vì bọn họ là chủng tộc có thể sử dụng pháp thuật công kích – một chủng loại hiếm có trong nhóm binh chủng Ma tộc cấp thấp.
Binh chủng Ma tộc cấp thấp đa phần đều là chủng tộc cường tráng như như Đường Lang yêu. So với tu sĩ, Ma tộc chú trọng rèn luyện thân thể.
Nói hơi quá một chút thì dưới tình huống tu vi ngang nhau, thân thể pháp tu bình thường so với Ma tộc thì giống như đậu hủ với hòn đá. Thậm chí có một số ma binh thiên phú đặc thù có thể như pháp khí công kích tu sĩ.
Hơn một trăm con Đường Lang yêu tương đương với hơn một trăm thể tu trúc cơ kỳ. Đối mặt với số lượng Ma tộc như vậy, dù Từ Tử Nham nắm chắc có thể tiêu diệt toàn bộ nhưng anh không muốn ra tay.
Hiện giờ trên thuyền có tổng cộng hơn ba trăm tu sĩ, trong đó chỉ có không đến một trăm người là tu sĩ ngưng mạch kỳ, mà còn lại đa phần là tu sĩ trúc cơ.
Nếu là trước kia, những người này nhất định là tinh thuệ trong tinh nhuệ. Chỉ cần không chết, tương lai nhất định sẽ rất phát triển. Nhưng Từ Tử Nham cũng biết, như thế này vẫn không đủ!
Chiến đấu với Hấp Huyết Trùng không thể khiến bọn họ cảm nhận được Ma tộc cường đại, bởi vậy Từ Tử Nham xem phân đội nhỏ Ma tộc này là đá mài đao cho mình.
Từ Tử Nham không có dã tâm, nhưng anh cũng không phải tên ngốc. Trong thế cuộc hỗn loạn này, thực lực mới là quan trọng nhất. Hiện giờ anh đã là tu sĩ nguyên anh, muốn giữ mạng không phải là vấn đề quá lớn. Nhưng phía sau anh còn có một Từ gia cần anh bảo hộ, chỉ dựa vào mình anh, trừ phi anh vĩnh viễn không rời khỏi nơi Từ gia sinh sống, nếu không ở khắp mọi ngõ ngách Huyền Vũ Vực đều có thể gặp công kích của Hấp Huyết Trùng!
Khi Từ Tử Nham phát hiện các tu sĩ này cảm kích cùng kính sợ anh, trong đầu anh đã có ý nghĩ thu tu sĩ về dưới trướng. Thực lực của những người này không tính là mạnh, nhưng có tiềm năng phát triển rất tốt, với anh mà nói đây là thứ cực kỳ quan trọng.