Edit: Qiezi Từ Tử Nham nhìn thấy vẻ mặt quật cường của Từ Tử Dung cũng có chút bất đắc dĩ.
Vốn kế hoạch tốt lôi kéo nhân tâm vì biểu hiện của Từ Tử Dung mà bị đứt gánh — hơn nữa nhìn y không có ý nhượng bộ rõ ràng như vậy — Từ Tử Nham không còn cách nào, cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà làm theo kế hoạch.
Dù sao chuyện quá đáng nhất mà Từ Tử Dung làm ra cũng chỉ là dùng ánh mắt sắc như dao nhỏ đâm đâm mấy người kia… Ừm, có lẽ đâm thành quen là được.
Hmm, có lẽ nên bảo bọn họ đi học tập Tả Thâm một chút, học bản lĩnh không có cảm giác tồn tại.
(Tả Thâm lặng lẽ tấm tắc…)
“Được rồi, được rồi, đệ ngoan một chút, ca ca yêu đệ nhất, đệ không biết sao!” Từ Tử Nham vỗ nhẹ bờ vai Từ Tử Dung, hạ giọng dỗ dành.
Trên mặt Từ Tử Dung ửng đỏ, sau đó cặp mắt kia long lanh ngấn lệ, khẽ nói bên tai Từ Tử Nham.
Theo lời y nói mà sắc mặt Từ Tử Nham càng ngày càng hồng, anh nhìn cặp mắt long lanh kia, lặng lẽ xoay mặt đi, chịu nhục gật đầu.
Đợi đến khi Từ Tử Dung vui vẻ rời đi, Từ Tử Nham vuốt mặt một cái –
Định mệnh, tiết tháo của ta đã hoàn toàn bỏ ta mà đi, ta vì mời chào tiểu đệ mà đáp ứng chuyện vô liêm sỉ như vậy.
Lỗ tai Từ Tử Nham hơi đỏ lên, anh tuyệt đối không thừa nhận thật ra cũng có lúc anh rất thích thú…
Bởi vì không có Từ Tử Dung quấy rối, hiệu suất xoát hảo cảm của Từ Tử Nham đề cao hơn rất nhiều.
Thật ra anh cũng không làm gì, chỉ cần tùy ý đi dạo trên thuyền một chút, mỉm cười hòa ái với tu sĩ gặp trên thuyền đã đủ để bọn họ kích động muốn chết.
Thời gian một tháng cứ như vậy trôi qua trong bình tĩnh mà kịch liệt.
Dọc đường đi, bọn họ đã trải qua tổng cộng ba trận chiến.
Ngoại trừ lần đầu tiên tổ hợp của Đường Lang Ma, ma nữ Thứ Vĩ và Thiết Giáp Ma, bọn họ lại gặp được tổ hợp Thiết Giáp Ma và Tích Cung Ma tấn công tầm xa, mà lần cuối cùng là lần hung hiểm nhất, bởi vì đó là một đội nữ yêu Cuồng Khiếu và Dực Ma.
Nữ yêu Cuồng Khiếu cũng là một loại binh chủng pháp thuật, mà Dực Ma tên như ý nghĩa, là Ma tộc mọc hai cánh trên lưng. Trong Ma tộc, tổ hợp như vậy đã có thể được xưng là Ma tộc trung cấp, cho nên trận cuối cùng ngay cả ba vị trưởng lão kim đan của Huyền Giáp Môn cũng ra tay, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào Từ Tử Nham và Từ Tử Dung phối hợp, áp chế đối phương tự bạo.
Trải qua ba trận chiến này, đa số tu sĩ đều ý thức được Ma tộc chỉ cần còn một chút sức lực sẽ không đầu hàng, cho dù lâm vào tuyệt cảnh thì cũng phải không ngừng đề phòng bọn họ tự bạo.
Nói đến chuyện tự bạo này thật sự khiến các tu sĩ căm thù đến tận xương tủy, đương nhiên là bọn họ đang lo lắng về túi tiền của chính mình. Dù sao Ma tộc tự bạo sẽ tổn hại đến rất nhiều tài liệu trên người chúng, cho dù không bị tổn hại thì hiệu quả của những tài liệu đó cũng sẽ hạ xuống vì linh lực bị trôi đi, đương nhiên làm các tu sĩ rất buồn bực.
Cũng may tin xấu rất nhiều nhưng tin tốt cũng không ít, ít nhất các luyện khí sư trên thuyền đã nghiên cứu ra không ít phương pháp sử dụng tài liệu Ma tộc, thậm chí có một số tu sĩ đã bắt đầu sử dụng pháp khí mới được luyện chế ra.
Nói đến cũng lạ, rõ ràng những Ma tộc này đều sống ở nơi ngập tràn ma khí nhưng thân thể của chúng chịu tải linh khí vô cùng tốt, khiến mỗi tu sĩ bắt đầu dùng pháp khí mới đều khen không dứt miệng.
Cứ như vậy, khi bọn họ đến Lưu Quang Tông thì thực trùng hợp gặp một đội tu sĩ phụng mệnh lui thủ. Nhưng những tu sĩ này vô cùng xui xẻo, liên tục bị một tiểu đội Ma tộc đuổi giết, sau khi trả giá gần hai phần ba tu sĩ, bọn họ vất vả lắm mới trốn thoát.
Trên người những tu sĩ này đều có vết thương, vẻ mặt mỏi mệt. Đáng sợ nhất chính là trong mắt bọn họ không còn ánh sáng, giống như người đã chết.
“Những tu sĩ này phế rồi!” Từ Tử Nham nhìn thấy đám người kia, lặng lẽ thở dài.
Rõ ràng là những người này đã bị Ma tộc đánh sợ, đã để lại bóng ma trong lòng. Tu sĩ như vậy, trên cơ bản không thể có tiền đồ gì, cho dù tương lai bọn họ mạnh mẽ đột phá thì e rằng cũng sẽ gục ngã ở cánh cửa tâm ma.
Từ Tử Dung lạnh lùng liếc mắt: “Thế giới này chính là như vậy, kẻ yếu chỉ có thể ngã dưới chân cường giả.”
Từ Tử Nham vẻ mặt phức tạp nhìn những người đó. Những tu sĩ này và tu sĩ do anh mang về có tu vi không chênh lệch lắm, hoặc nên nói là cao hơn một chút, trên cơ bản đều là tu sĩ ngưng mạch kỳ. Dù sao tu sĩ có tu vi thấp đều đã chết trên đường, không đến ngưng mạch kỳ, chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Trình độ hai bên ngang nhau, nhưng có lẽ những người này không quen với cách chiến đấu của Ma tộc, kết quả bị ép đến nông nỗi này, thật sự đáng tiếc.
Từ Tử Nham khẽ lắc đầu, thở dài thương cảm, nhưng rất nhanh sau đó anh liền lên tinh thần. Chiến sự vẫn còn, những người này chính là lực lượng kiên cố nhất trong tay anh. Anh cũng hy vọng có thể dựa vào họ, làm ra một số chuyện cứu vớt Huyền Vũ Vực.
Sau khi từ Liên Vân Châu bước xuống, các tu sĩ rất tự giác xếp thành hai hàng chậm rãi đi tới. Xem là kính sợ cũng được, thói quen cũng được, trong một tháng này, bọn họ ở trên thuyền ngoại trừ tu luyện các loại trận pháp thì thời gian còn lại đều bị Từ tiền bối sử dụng, tiến hành các bài huấn luyện mà bọn họ cảm thấy rất quái dị.
À, đúng, dựa theo cách nói của Từ tiền bối, đây là vì bồi dưỡng sự ăn ý giữa mọi người. Cho dù bọn họ không biết đi theo hàng như vậy có ăn ý gì nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm mù quáng đối với Từ Tử Nham, những người này vẫn răm rắp làm theo. Hơn nữa điều thần kỳ là sự ăn ý giữa họ được gia tăng rất nhiều.
Thậm chí là một số người đứng gần nhau tạo thành tiểu đội Tam Tài Trận hai người, cũng có thể ngẫu nhiên phối hợp được một chút, khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Bọn họ vốn vì chuyện sử dụng Tam Tài Trận khiến Ma tộc đại bại đã vô cùng sùng bái Từ Tử Nham, hơn nữa loại phương pháp huấn luyện này quái dị nhưng sử dụng rất tốt, khiến càng nhiều tu sĩ vô thức tín nhiệm Từ tiền bối.
Nói hơi quá một chút, nếu đặt ở hiện đại, trong gần bốn trăm tu sĩ có ít nhất một nửa là fan não tàn của Từ Tử Nham. Bọn họ hoàn toàn xem lời của Từ Tử Nham là khuôn vàng thước ngọc. Nếu có ai dám vi phạm mệnh lệnh của Từ Tử Nham, không cần anh ra tay, những fan não tàn này có thể giết người ngay lập tức.
Những tu sĩ này vô cùng tín nhiệm Từ Tử Nham, hơn nữa huấn luyện thường xuyên nên kết quả là sau khi bọn họ rời thuyền vẫn dựa theo quy củ trên thuyền, theo thói quen xếp thành hai quân đoàn.
Cách thức di chuyển kỳ lạ như vậy đương nhiên khiến rất nhiều người chú ý. Hơn nữa ngoại trừ bọn họ, các đội ngũ khác đều vô cùng thê thảm, ai cũng bị thương. Đội ngũ tinh thần sung mãn, y phục gọn gàng quả thật như hạc trong bầy gà, vô cùng bắt mắt.
“Sao bọn họ thảm như vậy?” Một tu sĩ mặc trường bào đen, bên trên lấp lánh ánh sáng nhỏ giọng hỏi đồng đội của mình.
“Có lẽ là bị Ma tộc ngược thảm.” Đồng đội của hắn cũng mặc một pháp bào cùng loại, lưng đeo khiên sắt cỡ lớn. Chất liệu tấm khiên đặc biệt, phi kim phi ngọc, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra mấy phần đặc tính của trùng giáp. Tấm khiên đó chính là thứ được tinh luyện từ lá chắn của Thiếp Giáp Ma.
“Chậc chậc.” Một tu sĩ khác thở dài: “Thật đáng thương, có lẽ tương lai của những người kia sẽ không có phát triển gì. Nhìn đi, một đám tỏ vẻ sợ hãi, không khác gì chim sợ cành cong.”
“Được rồi, ngươi còn dám nói người ta à? Lần đầu tiên đối chiến với Ma tộc, ngươi run như cầy sấy, suýt chút nữa tiểu ra quần không phải sao? Nếu không nhờ Từ tiền bối ra tay nhanh thì bây giờ thứ ta vác về chính là thi thể của ngươi.” Đồng đội nhìn hắn đầy khinh bỉ.
“Xuy xuy xuy!” Tu sĩ bị đồng đội nói đến đỏ mặt: “Tiểu ra quần cái gì! Ta nói ngươi biết, làm nhiều thành quen, ngươi nói bậy bạ ta sẽ trở mặt đấy!”
Đồng đội cười nhạo một tiếng, tuy một tháng trước hai người vẫn chỉ là xã giao nhưng từ sau khi tổ đội tác chiến trên thuyền, họ lại vô cùng hợp ý nhau. Sau khi trải qua mấy lần cứu viện, hai người xem như là một đôi tổn hữu*, rảnh rỗi đi vạch áo cho người xem lưng, nhưng khi có chuyện cấp bách vẫn là huynh đệ đồng sinh cộng tử!
(Tổn hữu: tổn trong tổn hại, hữu trong bạn hữu, đại khái là đôi bạn thích cà khịa nhau) Tổ hợp như vậy, trên thuyền còn có rất nhiều. Bởi vì Từ Tử Nham luôn nhấn mạnh phối hợp khiến các tu sĩ trên chiến trường thường xuyên tiếp nhận viện trợ của các chiến hữu.
Ban đầu là phối hợp giữa ba người, sau đó là phối hợp giữa tiểu đội và tiểu đội. Chỉ chiến đấu ba trận với Ma tộc nhưng Từ Tử Nham lại mở một không gian rất lớn trên thuyền để mọi người thao luyện.
Hiện giờ tu sĩ trên thuyền dù không xem như tri kỷ nhưng tuyệt đối quen mặt nhau, sẽ không có chuyện hai người gặp mặt mà không biết tên tuổi đối phương.
“Tử Nham! Cuối cùng con đã trở về!” Từ trên cao một tiếng nổ vang.
Các tu sĩ xung quanh đều tò mò ngẩng đầu, nhìn xem là ai dám ồn ào ở đại môn Lưu Quang Tông.
Đệ tử Lưu Quang Tông thủ vệ đại môn lập tức lên tinh thần, thậm chí có một số người còn tỏ vẻ cuồng nhiệt.
“Cung nghênh La Vân sư thúc tổ.” Các đệ tử Lưu Quang Tông cùng hô lên.
“Miễn lễ.” La Vân đứng giữa trời không, trường bào vung lên, dìu các đệ tử đang quỳ gối đứng dậy.
“Ta chỉ tới xem đồ đệ của ta, các ngươi không cần đa lễ, tiếp tục làm việc đi.”
“Cẩn tuân dạy bảo của sư thúc tổ.” Chúng đệ tử lần thứ hai khom lưng nói, sau đó đều quay lại làm việc, tiếp tục làm thủ tục đăng ký cho các tu sĩ đến Lưu Quang Tông.
La Đại Cước hạ xuống thuyền, bĩu môi nói với Từ Tử Nham: “Ta đã sớm nói với chưởng môn sư huynh rất nhiều lần, loại quy củ này chỉ phí thời gian chứ chẳng được ích gì. Con nói xem, nếu trên chiến trường ta đột nhiên xuất hiện, bọn họ cũng phải quỳ gối? Vậy không phải là tìm chết sao?”
Từ Tử Nham dở khóc dở cười nhìn sư phụ: “Sư phụ đừng nghịch nữa, bọn họ làm vậy không phải vì tôn kính người sao! Hơn nữa môn quy cũng nói lúc chiến tranh không câu nệ lễ tiết, nào có ai sẽ quỳ xuống lúc chiến đấu đâu chứ.”
La Đại Cước hừ một tiếng, không nói tiếp nữa, trái lại ra sức vỗ vỗ người Từ Tử Nham, lúc này mới vừa lòng gật đầu: “Không tồi, củng cố cảnh giới rất tốt, hơn nữa dọc đường biểu hiện của con cũng không tệ, môn phái đánh giá con rất cao.”