Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 353

Edit: Qiezi

Lâm Khiếu Thiên đặt nam nhân đang mê man lên giường, vẻ mặt vẫn không cảm xúc như trước nhưng động tác lại vô cùng nhẹ nhàng, dường như hắn sợ bất cẩn một chút sẽ làm bị thương phàm nhân không hề có linh lực này.

Hắn nhìn phàm nhân kia với ánh mắt vô cùng phức tạp, ngón tay đặt bên người không ngừng rung rung, thoạt nhìn muốn đi vuốt ve nam nhân kia.

Từ Tử Nham nhìn thấy hành động của Lâm Khiếu Thiên, da mặt co rút. Anh rất muốn hô to một tiếng: muốn sờ thì sờ đi, ngươi cứ trưng ra dáng vẻ thèm khát sắc đẹp của người ta, ngay cả thằng ngốc cũng nhìn ra quan hệ giữa hai người các ngươi không đơn giản đấy!

Từ Tử Nham không nhịn nổi mà lén nhìn phàm nhân kia. Đúng vậy! Ngoại trừ trong cơ thể không có linh lực, trên mặt cũng không có đồ đằng do ma khí quán thể thì người này và ma nhân kia thật sự giống nhau như tạc.

Lại nói tiếp, bởi vì đồ đằng trên mặt ma nhân kia nên Từ Tử Nham thật sự không nhìn mặt mũi hắn cẩn thận. Bây giờ nhìn nam tử phàm nhân này, anh không thể không cảm thán một tiếng, dáng vẻ người này thật sự không tồi.

Khác với Từ Tử Dung xinh đẹp, tướng mạo người này thiên về tuấn nhã ôn hòa. Nếu so sánh thì khí chất của người này rất giống Bạch Hoa thuở ban đầu.

Chẳng qua một người là tao nhã ngụy trang, mà người kia… Được rồi, bây giờ người ta còn chưa tỉnh, hơn nữa nhìn từ tính cách của ma nhân, khí chất ôn hòa của hắn tám phần cũng là một loại ngụy trang. _(:3″ ∠)_

“Ca ca…”

“Gì đấy?” Từ Tử Nham quay đầu lại.

Từ Tử Dung khó chịu ghé vào tai anh, ‘nhỏ giọng’ nói: “Hắn dám tú ân ái trước mặt chúng ta? Ca ca không thấy hắn rất chướng mắt sao?”

Từ Tử Nham: (╯‵□′)╯︵┻━┻, nếu nói tú ân ái thì có ai chăm tú ân ái hơn đệ không! Đừng có gây sự!

Lâm Khiếu Thiên:…

Thân thể hắn cứng ngắc, vẻ mặt xấu hổ giống như bí mật nhỏ trong lòng bị chọc thủng, trong lúc nhất thời ngượng ngùng nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Dung lặng lẽ tán thưởng chính mình! Kẻ địch đời trước gì gì đó, tuy nói đời này ta đại nhân đại lượng tha thứ cho ngươi, nhưng thỉnh thoảng cho ngươi chút buồn bực cũng xem như thu hồi chút lợi tức.

“Bây giờ ta đã biết vì sao ma nhân kia nói có thể biến về nhân loại.” Từ Tử Nham nhìn thấy phàm nhân mê man, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Lâm Khiếu Thiên đột nhiên lạnh mặt: “Ta sẽ không cho hắn đoạt xá! Cho dù Khinh Trần là phàm nhân, hắn cũng không cần phải suy bại thành ma nhân!”

Từ Tử Nham sửng sốt, sau đó thì thào nói: “Thật ra ta cảm thấy ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Là sao?” Lâm Khiếu Thiên nhíu mày.

Từ Tử Nham nhìn cái người được gọi là Khinh Trần, rồi lại nhìn sang Lâm Khiếu Thiên: “Kỳ thật, tuy trong cơ thể người này không có linh lực nhưng ta lại có thể cảm nhận được hơi thở của hắn rất giống ma nhân kia. Không… Phải nói là nếu ma nhân không có ma khí, chắc cũng có hơi thở giống y đúc người này. Ta cảm thấy người này có lẽ là ma nhân kia, nếu không cũng sẽ không trùng hợp như vậy, ngươi thấy đúng không?”

Lâm Khiếu Thiên im lặng không nói.

“Đúng rồi, tại sao hắn vẫn mê man bất tỉnh? Ngươi biến hắn thành như vậy?”

“Không phải ta.” Lâm Khiếu Thiên lắc đầu: “Lúc ta trở về, hắn đã như vậy rồi, luôn mê man trên giường. Hàng xóm nói với ta, từ mấy tháng trước hắn đã như vậy, vẫn không tỉnh lại. Nếu không nhờ hàng xóm có lòng, mỗi ngày đút hắn một chút cháo lỏng, nói không chừng hắn đã…”

Nói xong lời cuối cùng, Lâm Khiếu Thiên siết chặt nắm tay, trong đáy mắt lóe lên một tia hối hận.

Nếu lúc ấy Lâm Khiếu Thiên không bỏ đi, có phải sẽ không phát sinh chuyện như vậy?

Nhưng đồng thời hắn lại thầm cảm thấy may mắn, may mắn Từ Tử Nham nhắc tới mì vằn thắn, nếu không có lẽ hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cứu Khinh Trần.

“Ừm, thì ra là như vậy.” Từ Tử Nham thở dài, sau đó nói: “Nếu ta đoán không sai, lúc hắn hôn mê chính là ngày Ma tộc tiến vào Huyền Vũ Vực, đúng không?”

Lâm Khiếu Thiên đột nhiên giật mình, lúc trước nghe hàng xóm nói, hắn vẫn chưa để ý. Bây giờ hồi tưởng lại, cái gọi là mấy tháng trước không phải chính là thời điểm Ma tộc phá vỡ không gian, tiến vào Huyền Vũ Vực sao?

“Ngươi nói đúng.” Lâm Khiếu Thiên phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của Từ Tử Nham.

“Ta đoán cũng là như vậy, nếu không không thể giải thích vì sao ma nhân lại nói câu đó.” Từ Tử Nham bất đắc dĩ thở dài.

Anh đi qua vỗ vai Lâm Khiếu Thiên, vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.

Chỉ cần nhìn biểu hiện của Lâm Khiếu Thiên, trên cơ bản có thể đoán rõ mọi chuyện.

Có lẽ trước đó Lâm Khiếu Thiên cũng không biết vì sao lại có cảm tình với nam tử tên Khinh Trần, lại phát hiện nam nhân này là phàm nhân không có linh căn, đã được chú định không thể tu luyện. Thay vì tiếp tục phần tình cảm vô vọng này thì thà rằng tuệ kiếm trảm tình ti, rời khỏi Khinh Trần.

Nhưng nếu tình ti dễ trảm như vậy thì từ xưa đến nay sẽ không có nhiều người khổ sở vì tình. Lâm Khiếu Thiên cũng giống thế, vốn nghĩ rằng không nhìn thấy sẽ dần phai nhạt, nhưng sự thật là cho dù nghe người khác nhắc tới cũng đủ để tình cảm này dâng trào như thủy triều, cuối cùng không đè nén nổi nữa.

Nếu mọi chuyện dừng ở đây, có lẽ đây chính là một câu chuyện tình yêu hơi cẩu huyết nhưng viên mãn. Cho dù Khinh Trần không thể tu luyện, nhưng Lâm Khiếu Thiên cũng có thể cùng hắn vượt qua gần trăm năm.

Nhưng đáng tiếc là chuyện phát triển đến bây giờ lại xuất hiện một biến chuyển rất lớn.

Người được gọi là ‘phàm nhân’ lại là một ma nhân! Ngay cả linh hồn cũng chỉ là một phân hồn bị phong ấn trí nhớ. Bây giờ chính chủ đến đây, trực tiếp dung nhập vào chủ hồn, để lại một cái vỏ rỗng chờ đợi chủ hồn giáng lâm.

Phát triển thần kỳ như vậy, ngay cả Từ Tử Nham cũng tưởng tượng không nổi. Nhưng cẩn thận phân tích thì Lâm Khiếu Thiên nên vui vẻ mới phải. Dù sao Khinh Trần vốn là phàm nhân chỉ có thể bầu bạn với Lâm Khiếu Thiên trăm năm, đột nhiên biến thành tu sĩ nguyên anh có tu vi còn cao hơn hắn, bởi vậy sau này hai người có thể bên nhau dài lâu, nói không chừng có thể bên nhau ngàn năm cũng nên.

Nghĩ vậy, Từ Tử Nham không nén nổi tò mò trộm nhìn Lâm Khiếu Thiên. Đối phương nghiến răng nghiến lợi, mang theo vài phần may mắn cùng thái độ sầu lo, thoạt nhìn thật sự rất —— rối rắm.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Từ Tử Nham cũng hiểu được vì sao Lâm Khiếu Thiên lại như thế.

Một phàm nhân đơn thuần trong sơn thôn cùng một lão yêu quái sống mấy trăm năm hoặc cả ngàn năm, hai loại người này hoàn toàn khác biệt.

Trong mắt phàm nhân, có lẽ Lâm Khiếu Thiên là chí ái cả đời, mãi mãi không thay đổi. Nhưng đổi thành ma nhân nguyên anh thì chưa hẳn như vậy. Dù sao trí nhớ của phàm nhân cũng chỉ là một tia phân hồn, đối với chủ hồn mà nói, nói không chừng chỉ là một tuồng kịch, chưa chắn đã có cảm nhận gì.

Lúc này Lâm Khiếu Thiên vừa cảm thấy may mắn vì Khinh Trần thành một tu sĩ cường đại, mà bên cạnh đó lại lo lắng. Sau khi hấp thu trí nhớ của Khinh Trần, ma nhân sẽ ở bên cạnh hắn sao?

Loại tâm tình lo được lo mất khiến hắn vô cùng khó chịu, ngay cả hơi thở trên người cũng bắt đầu bất ổn kịch liệt khiến linh lực cuồn cuộn không ngừng, làm ngực hắn khó chịu, cổ họng ngọt tanh.

“Tĩnh tâm!” Từ Tử Nham thấy tình huống không đúng, vội vàng hét lớn một tiếng.

Lâm Khiếu Thiên như bị cảnh tỉnh, lập tức tỉnh táo lại.

Sau khi tỉnh táo, hắn cũng bị dọa sợ, không ngờ mình vừa vì chuyện của Khinh Trần mà suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

Hiện tại nhìn lại, ‘tuệ kiếm trảm tình ti’ trước kia của hắn đúng là buồn cười. Nếu không phải lúc này may mắn gặp lại Khinh Trần, hơn nữa sau khi tâm tình kích động phát hiện tâm ma của chính mình, đột phá tâm ma thì hắn hoàn toàn không thể vượt qua tâm ma kiếp!

Lâm Khiếu Thiên thở dài, khôi phục bình tĩnh.

Bất luận là phàm nhân hay ma nhân, người hắn thích vẫn là Khinh Trần dịu dàng mỉm cười với hắn, cẩn thận chăm sóc hắn.

Hiện giờ linh hồn trong thể xác này đã không còn, hắn chỉ hy vọng có thể gặp được ma nhân kia. Nếu ma nhân không còn là Khinh Trần của hắn, hắn chỉ có thể xem như Khinh Trần đã chết.

“Ngươi có ổn không?” Thấy Lâm Khiếu Thiên lúc thì kích động lúc thì bình tĩnh, Từ Tử Nham lo lắng hỏi.

“Ta không sao.” Lâm Khiếu Thiên đã hoàn toàn bình ổn, hắn nhìn thể xác phàm nhân lần cuối, lặng lẽ xoay mặt đi. Khinh Trần của hắn đã không còn ở đó, đây chỉ là một cái xác mà thôi.

***

Hiện giờ La Đại Cước cùng ba tu sĩ nguyên anh khác thay thế Từ Tử Nham trấn thủ Vân Tiêu Thành, mà cả Từ gia cũng đã dời đến trong trang viên Khưu gia, cho nên Từ Tử Nham mới có thể an tâm quay về Lưu Quang Tông.

Trong mấy ngày ngắn ngủi, sự tình phát triển có thể nói là rất bất ngờ. Ngay sau khi bàn bạc xong với Lâm Khiếu Thiên, Vô Trần Đạo Quân phát hiện Ma tộc đã bắt đầu điều động quy mô lớn.

Sau khi hy sinh một số trinh sát, hướng đi của Ma tộc được điều tra rõ ràng. Không hề nghi ngờ gì nữa, toàn bộ đại quân đều được phái tới gần Vân Tiêu Thành, xem ra Ma tộc bắt buộc phải chiếm được mạch khoáng Chuyển Linh Nham.

Cũng may La Đại Cước đã đóng quân ở Vân Tiêu Thành, chỉ cần có ông ấy, trừ phi Ma tộc một hơi phái hơn hai tu sĩ Hóa Thần, nếu không Vân Tiêu Thành sẽ được bảo vệ an toàn.

Bởi vì chuyện này, hai ngày nay Vô Trần Đạo Quân và Vân Thường Đạo Quân bận tới sứt đầu mẻ trán. Bây giờ biết được Lâm Khiếu Thiên đến đây, họ mới bắt tay xử lý mọi chuyện rồi đi về Thiên La Phong.

Từ miệng Từ Tử Nham biết được thân phận phàm nhân này, vẻ mặt hai vị Nguyên Anh Đạo Quân cũng trở nên vi diệu.

Tuy nói phòng bị đối với ma nhân kia vẫn chưa giảm bớt, nhưng có sự tồn tại của phàm nhân, lời của ma nhân kia cũng có thể tin tưởng một chút.

Hơn nữa, khác với Từ Tử Nham lo lắng đi trộm Vực Không Thạch, Vô Trần Đạo Quân và Vân Thường Đạo Quân muốn lợi dụng thân phận của ma nhân này, lập kế hoạch một lưới bắt hết đội quân Ma tộc.

“Ngươi cảm thấy có thể tin tưởng ma nhân kia?” Vô Trần Đạo Quân hỏi thêm lần nữa.

Từ Tử Nham suy nghĩ: “Tuy người này là ma nhân nhưng lúc ta chiến đấu với các Ma tộc khác, hắn cũng không nhúng tay. Nhìn từ quan sát của ta, hắn thật sự ghét Ma tộc. Hơn nữa, hắn còn nói hắn trở thành Ma tộc là vì bị đồng bạn hãm hại. Lúc nghe hắn kể, oán hận trong lời nói không giống ngụy trang. Nếu thật sự ngụy trang thì hắn làm quá tốt, thậm chí ta còn không phát hiện có cái gì bất thường.”
Bình Luận (0)
Comment