Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 67

Edit: Qiezi

Tuy rằng Bạch Hoa đã mất đi nguyên dương, nhưng hắn không có mất đi đầu óc, cùng sư huynh làm loại chuyện đó chỉ coi như là một cuộc trao đổi, đừng tưởng rằng hắn không biết, nếu nguyên dương của hắn có tác dụng với sư phụ, vậy đối với sư huynh tất nhiên cũng có tác dụng tương tự. Hắn lấy đi chu quả, coi như là trao đổi tương xứng.

Lúc Bạch Hoa ăn chu quả vào, càm giác ấm áp toàn thân, trải qua mấy ngày trốn chui trốn nhủi, ở đây miễn cưỡng cũng coi như địa phương an toàn.

Bởi vì không biết sau khi ăn chu quả sẽ phát sinh cái gì, bởi vậy hắn cũng chỉ có thể tận lực đi tìm một địa phương an toàn.

Ấm áp trên người nhanh chóng biến thành nóng cháy, năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong chu quả du tẩu khắp cơ thể hắn.

Đan điền nhỏ đến đáng thương của hắn bắt đầu co rụt lại rồi bành trướng, rõ ràng có dấu hiệu đột phá.

“Ưm…” Bạch Hoa nhịn đau không được mà rên rỉ.

Hắn cũng không biết chu quả lại có uy lực như thế.

Luyện khí tầng ba, tu vi như thế mà dám dùng chu quả, quả thực là tự tìm đường chết, như không ngoài suy đoán, rất nhanh năng lượng của chu quả sẽ phá tan đan điền của hắn, sau đó làm toàn thân hắn nổ tung mà chết.

Biểu tình Bạch Hoa trở nên vô cùng vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi lên, làn da hắn trở nên đỏ tươi, nóng rực, mạch máu dưới ra không ngừng nhảy lên, giiống như con rắn nhỏ uốn lượn.

“Ta phải… chết sao?” Trên trán Bạch Hoa chảy đầy mồ hôi, hắn mở nửa mắt, mê man nhìn bầu trời ngoài động cây.

Hắn rất không cam tâm, rõ ràng hắn là người mang linh căn không phải sao? Rõ ràng hắn nên được thành tiên không phải sao? Vì sao hắn phải chết ở loại địa phương này?

Ông trời quá không công bằng!

Hắn không muốn chết! Hắn không muốn chết chút nào!

Để sinh tồn, hắn có thể trả giá tất cả! Hắn muốn sống tốt, hắn muốn trở thành người đứng trên mọi người, hắn tuyệt đối không muốn chết ở cái gốc cây khô này, thi thể sau khi chết đi, còn sẽ trở thành thức ăn cho những dã thú kia!

Ngay lúc Bạch Hoa điên cuồng đồng thời muốn tìm một tia sinh cơ, ngọc bội hình rồng trên cổ hắn đột nhiên bộc phát ra ánh sáng chói mắt.

Cỗ quang mang trong nháy mắt bao trùm thân thể hắn, rất nhanh, cảm giác gần như nổ tung trên người hắn bị đè xuống.

Dưới quang mang của ngọc bội, linh lực của toàn thân hắn đều bị áp súc về đan điền, hình thành một đoàn vụ khí màu vàng, ánh sáng ngọc bội cũng không giam cầm hoàn toàn đoàn vụ linh khí, ngược lại là hé ra một cái lỗ nhỏ, để những linh khí này hạn chế chảy ra.

Linh khí không có chen chúc, đan điền Bạch Hoa chiếm được cơ hội thở dốc, bởi vì vừa mới trùng kích, đan điền rõ ràng lớn ra, lại được linh khí tẩm bổ, liền tiến nhập luyện khí tầng bốn rất thuận lợi.

Cứ như vậy, dưới sự che chở của quang mang ngọc bội, đoàn linh vụ màu vàng chỉ có thể chậm rãi thả ra ngoài bị đan điền Bạch Hoa luyện hóa hấp thu, loại linh lực thuần túy không có chút tạp chất nào không chỉ tẩm bổ đan điền của hắn, còn rất thuận lợi d8ể hắn hoàn thành đột phá.

Luyện khí tầng năm, tầng sáu…

Trong quá trình Bạch Hoa rơi vào hôn mê, dưới tác dụng của chu quả, tu vi của hắn một hơi tăng lên đến cảnh giới luyện khí đại viên mãn.

Lúc này, dù cho ngọc bội không phát huy tác dụng nữa, Bạch Hoa cũng tuyệt đối không bị linh khí vụ còn dư lại phân nửa thương tổn, chỉ là những linh khí vụ này nếu không phải được hấp thu, như vậy chỉ có thể chậm rãi từ trong cơ thể hắn tản ra, lãng phí.

Đúng lúc này, Bạch Hoa lại phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, từ trong hôn mê tỉnh lại.

Lúc tỉnh táo lại, đầu tiên hắn kiểm tra đan điền của mình, vốn cho là mình chết chắc rồi, không nghĩ tới mình trong lúc vô ý có được ngọc bội lại phát huy tác dụng như vậy.

Phát giác quang mang ngọc bội đang yếu dần, mà đoàn linh khí còn dư lại phân nửa, Bạch Hoa hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, bắt đầu lên trúc cơ. Cùng với những linh khí tản mát trong thiên địa, còn không dung hợp thêm một lần.

Có lẽ là quyết tâm của hắn, hoặc có lẽ là tác dụng của hào quang nào đó, nói chung Bạch Hoa lên trúc cơ cực kỳ thuận lợi đến không thể tin được.

Hắn nhìn bàn tay trắng nõn gần như trong suốt, trong lòng mừng như điên, căn bản không thể diễn tả thành lời.

Hắn tiện tay lấy ra một cái gương, trong gương xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân.

Trải qua lần lên trúc cơ này, cũng không biết là tác dụng của ngọc bội hình rồng, hay là hiệu dụng của chu quả, dung mạo hắn có biến đổi rất lớn.

Vốn là cái loại thiếu niên ngây ngô đã hoàn toàn rút đi, hắn hiện tại, ấn tượng đầu tiên cho người khác là một thanh niên nho nhã.

Chỉ là đôi mắt kia của hắn mang theo ý vị đặc biệt, thời điểm bị hắn nhìn đến, sẽ sản sinh ra ảo giác “Mình được người này yêu thương”.

Bạch Hoa vui mừng quá đỗi, dùng cái gương quan sát tỉ mỉ nửa ngày. Không chỉ dung mạo làm cho hắn kinh hỉ, chính hành động đột phá lên trúc cơ cũng làm cho hắn hưng phấn không kiềm được.

Sau khi chứng kiến hình ảnh tàn khốc trong mật thất – sư phụ hấp thu tu vi của sư đệ, hắn vẫn luôn rất hoảng loạn. Thực lực sư phụ cường đại làm hắn rất kiêng kỵ, tuy nói là muốn cứu hắn, nhưng với thực lực của sư huynh, chống lại sư phụ hắn không khác gì tự tìm đường chết.

Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được, hắn đã không còn là người phàm, dựa vào khuôn mặt này của hắn, nếu là ở trên phàm trần, chỉ có thể dựa vào tuổi thanh xuân mà trải qua vài năm an lành. Nhưng hiện tại hắn đã là tu sĩ, người mang thể chất lô đỉnh, điều này cơ hồ chú định vận mệnh bi thảm của hắn.

Nếu không có người cường đại che chở, dù cho hắn trốn khỏi lão ma đầu kia, cũng chạy không thoát khỏi tay của những người khác.

“Ta nhất định sẽ không chết, ta nhất định sẽ trở thành người trên vạn người.” Bạch Hoa vuốt ve gương mặt của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

Đúng lúc này, thân thể hắn đột nhiên xuất hiện cảm giác bị lôi kéo, tiếp theo đó, bên cạnh hắn xuất hiện một vòng xoáy trong suốt, cái vòng xoáy này bất luận là hình dạng hay là màu sắc đều giống như đúc cái cửa vào mà bọn Từ Tử Nham tiến vào, khác biệt duy nhất là nó nhỏ hơn rất nhiều.

Bạch Hoa đột nhiên xuất hiện cảm giác kinh hách, nhưng không chờ cho hắn kịp làm gì, cả người liền bị hút vào trong.

Thanh linh ấn, Thanh linh dẫn, kém một chữ liền hoàn toàn khác nhau, Bạch Hoa lấy được Thanh linh dẫn so với Thanh linh ấn thì cao cáp hơn một chút, có thể trực tiếp đưa hắn vào trong Thanh linh bí cảnh, mà không cần đi tìm cửa vào.

***

Ngay lúc trưởng lão của Thiên Vũ tông trấn an Thất Huyền, đồng thời thời điểm để đệ tử Thiên Vũ tông tiến vào thông đạo, Từ Tử Nham và Từ Tử Dung lại xuất hiện trong một hang động hắc ám.

Không biết nên nói vận khí của bọn họ tốt hay không tốt, thông đạo dao động thay đổi vị trí, bọn họ cùng tất cả sư huynh sư tỷ đều bị thất lạc.

Bởi vì bọn họ là nhóm đệ tử cuối cùng của Lưu Quang tông tiến nhập thông đạo, lúc thông đạo sản sinh dao động, trưởng lão Thất Huyền lại làm trì hoãn một đoạn thời gian, kết quả đệ tử Thiên Vũ tông cũng đi những địa phương khác. Nói cách khác, hiện tại trong cái hang động hắc ám này, chỉ có hai huynh đệ Từ Tử Nham.

“Ca ca?” Từ Tử Dung nghi hoặc nhìn Từ Tử Nham, có lẽ là bởi vì y lúc nào cũng chú ý đến Từ Tử Nham, bởi vậy nên dễ dàng phát hiện lúc tiến vào thông đạo, thần sắc của ca ca hơi khác thường và mê man.

“Không có gì.” Từ Tử Nham lắc đầu, từ trong túi càn khôn lấy ra một khối huỳnh cầu.

Bởi vì trong Thanh linh bí cảnh phân bố địa hình địa thế bất đồng, tuy rằng tiến vào trong hang động có chút ngoài dự liệu của anh, nhưng đồ vật cần thiết anh đều có chuẩn bị, bởi vậy cũng không hoảng sợ.

Huỳnh thạch chỉ lớn chừng quả đấm, thế nhưng tản ra ánh sáng vô cùng mãnh liệt, đủ để rọi sáng hoàn cảnh chung quanh.

Trong hang động một vùng tối đen, chỉ có huỳnh cầu tản ra vài phần ánh sáng trắng yếu ớt. Lúc này bọn họ đang ở giữa lối đi hang động, trước sau đều là đường tầm tối mịt, cảm giác áp chật chội làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, may là ở đây không có mùi mục nát gì, hơn nửa nếu tỉ mỉ cảm nhận, còn có thể nghe thấy tiếng gió.

“Đi bên này.” Trước sau chỉ có hai lựa chọn, Từ Tử Nham đương nhiên lựa chọn phương hướng có gió thổi tới.

Từ Tử Dung theo sát phía sau anh, không biết vì sao, từ lúc tiến vào thanh linh bí cảnh, hắn có loại cảm giác rất không thoải mái. Y không rõ cảm giác buồn bực phát ra từ nơi nào, chỉ là trực giác cảm thấy bất an.

Hai huynh đệ dọc theo đường hầm đi về phía trước, bên trong đường hầm rất khô ráo, thỉnh thoảng còn có thể đạp phải một ít rêu mềm dưới chân.

Từ Tử Nham vừa đi về phía trước, vừa kiểm tra thân thể của mình. Anh tin tưởng thời điểm tiến nhập thông đạo, cảm giác này của anh không phải là ảo giác, như vậy khẳng định có vật gì tiến vào trong cơ thể anh.

Anh nội thị một lần, sau đó lại kiểm tra kinh mạch của mình, đan điền, nhưng tìm toàn thân cũng không tìm được chỗ nào khác thường.

Trong đan điền còn có lôi quang đang sung sướng bơi qua bơi lại, trên thực tế, có Thanh tiêu thần lôi tọa trấn, bất kỳ vật gì nếu muốn lặng yên không một tiếng động tiến vào đan điền của anh, trên cơ bản là chuyện không thể nào.

Đan điền không thành vấn đề, kinh mạch không thành vấn đề, tất cả đều không thành vấn đề, vậy rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào?

Từ Tử Nham cẩn thận phân tích, bước chân không tự chủ mà chậm lại.

“Ca ca, rốt cuộc huynh làm sao vậy?” Từ Tử Dung nhíu mày hỏi. Từ lúc tiến nhập Thanh linh bí cảnh, y liền cảm giác Từ Tử Nham có cái gì không đúng, nhưng đối phương không nói, y cũng không có biện pháp gì. Nếu là bình thường, Từ Tử Nham không nói, y chỉ biết dùng phương thức nói bóng nói gió đến hỏi, dù sao hình tượng của y là đệ đệ “Nhu thuận khả ái”, nếu thẳng thừng chặn ngang chất vấn, không phù hợp với hình tượng mà y đã đắp nặn.

Chỉ là cỗ cảm giác buồn bực càng ngày càng mạnh, làm y cũng có một chút không kiên nhẫn, giọng nói không được tự chủ.

Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Tử Dung cả kinh, y không nghĩ tới loại bất an này có thể im lặng dẫn ra thô bạo dưới đáy lòng, vội vã bưng kín miệng, không dám nói gì nữa.

Cũng may Từ Tử Nham đang chú tâm đến thân thể chính mình, cũng không nghe rõ Từ Tử Dung nói cái gì.

“Đệ nói cái gì?”

Từ Tử Dung thở phào, vội vàng ôn nhu nói: “Ca ca, từ lúc huynh tiến nhập thông đạo liền trở nên rất kỳ quái, là xảy ra chuyện gì sao?”

Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, nghĩ loại chuyện này nói cho Tử Dung cũng không sao, tuy nói Tử Dung chỉ mới mười một tuổi… A, không, hiện tại đã mười hai tuổi, nhưng y hết sức thông minh, nếu không phải hình dáng y như thế này, hơn nữa gương mặt tuy tinh xảo, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn có chút non nớt như cũ, anh sợ rằng thường xuyên ngộ nhận anh cùng một người trưởng thành nói chuyện với nhau.

Nói ra cảm giác của bản thân, Từ Tử Dung cũng không nhịn được mà rơi vào trầm tư.

Y tin tưởng ca ca không có cảm giác sau, dù sao tu sĩ nhạy bén làm bọn họ rất ít khi phạm phải sai lầm này, trừ phi là cố ý dùng ảo trận lừa gạt, nếu không nhìn lầm và vân vân, quả thật là không có khả năng.
Bình Luận (0)
Comment