Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 71

Edit: Qiezi

Từ Tử Dung đột nhiên hối hận, y hối hận không nên vì để cho ca ca khống chế con cự thú này mà yêu cầu máu của anh, đối với y mà nói, đây là một khảo nghiệm gian nan.

Máu ngọt như vậy, lãng phí trên người khôi lỗi thật sự là quá không nên.

Nhưng đều đã nói ra khỏi miệng, máu của ca ca cũng đã giao ra, bất luận như thế nào y cũng không có khả năng để cho đối phương thu hồi.

Vì vậy, mang theo tâm tình đố kỵ âm u, y đem giọt máu sáp nhập vào nội đan Hoàng kim cự thú, sau đó đem nội đan đặt vào trung tâm khung xương, nhỏ vào đó một giọt máu của mình, bắt đầu thi pháp.

Khi máu của Từ Tử Nham nhỏ vào nội đan liền hoàn toàn hòa thành một thể, mà máu của Từ Tử Dung ở bên ngoài nội đan hình thành huyết võng. Theo nội đan dần dần phóng ra ánh sáng tăng mạnh, huyết võng cũng bắt đầu biến lớn không ngừng, du tẩu dọc theo khung xương, sau đó hình thành da, bộ lông, chưa tới nửa giờ sau, một con quái vật khổng lồ đứng sừng sững trước mắt hai huynh đệ Từ gia.

“Thật là lợi hại!” Từ Tử Nham nhịn không được cảm thán.

Tuy rằng đã sớm biết pháp thuật rất thần kỳ, thế nhưng thủ đoạn biến thi cốt thành một con cự thú thật sự quá thần kỳ.

Chỉ là nội tâm của anh cũng nhịn không được có chút nghi hoặc, pháp thuật như vậy, thật sự là xem qua trong sách tạp ký sao?

Hơn nữa, ban đầu Từ Tử Dung nhỏ máu huyết trên nội đan cũng làm anh có cảm giác khó chịu, cũng không phải là chán ghét pháp thuật này, mà là trong tiểu thuyết, Từ Tử Dung chính là vì tu luyện Huyết hải tâm kinh, mới lưu lạc thành ma tu, nhưng đời này rõ ràng là y chưa tu luyện qua Huyết hải tâm kinh, vì cái gì vẫn sẽ…

Không… Không có khả năng… Nhất định là ta đa tâm!

Từ Tử Nham dùng sức lắc đầu, huyết ma lãnh khốc vô tình đời trước sao có thể là đệ đệ bảo bối khả ái nhu thuận của anh, máu huyết ma, có gì đặc biệt hơn người, vừa lúc nãy, không phải là mình cũng cống hiến một giọt sao? Cũng không thể phàm là có liên quan đến máu, đều là Huyết hải tâm kinh được, mình cũng quá nhạy cảm đi!

Mặc dù ngoài miệng không thừa nhận huyết ma và đệ đệ của mình có liên quan gì, thế nhưng trong một góc hẻo lánh nội tâm của Từ Tử Nham, mầm móng hoài nghi đã được gieo xuống, không lâu trong tương lai, mầm móng này sẽ nảy mầm, cuối cùng —— hoàn toàn bùng nổ!

Chỉ là khi đó, đã có rất nhiều chuyện không còn kịp nữa rồi… _(:з” ∠)_

“Grào!” Dưới sự khống chế của Từ Tử Dung, Hoàng kim cự thú phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp, thân hình nó khổng lồ, khí thế kinh người, chỉ xem hình thể, tuyệt đối có cảm giác áp bách, nhưng Từ Tử Dung lại rất rõ ràng, đây chỉ là hình dạng bên ngoài, trừ phi có thể tìm được nội đan ngang hàng để thay thế vật phẩm khuyết thiếu kia, bằng không, hiệu quả của con khôi lỗi Hoàng kim cự thú này cũng chỉ tạm được mà thôi.

Đối với mặt hàng này, quả thực Từ Tử Dung không có nhiều hứng thú, bất quá hiện nay thực lực của y cũng rất yếu, trước khi khôi phục toàn bộ thực lực, Hoàng kim cự thú thật ra là một con át chủ bài cực tốt.

Từ trước đến nay Tu Chân giới không bao giờ có thái bình, không đề cập đến ma tu yêu tu, có bao nhiêu người gọi là đệ tử chính pháp, ngầm đồng dạng sẽ làm cái hành động giết người đoạt bảo.

Chuyện như vậy, đời trước Từ Tử Dung thấy rất nhiều, y đã từng bị người chỉ trích vì tu luyện ma công, đồ sát vô số phàm nhân sinh hoạt trong các thành trấn, nhưng trên thực tế, chân chính có quan hệ với y, chỉ có một trấn nhỏ, mà nguyên nhân cái trấn nhỏ bị diệt kia cũng vì một gã đệ tử chính đạo thèm nhỏ dãi mỹ mạo của y, đùa giỡn y không thành còn bị giáo huấn một trận, cảm thấy cực kỳ mất mặt, vì vậy liền đi đến trấn nhỏ phàm phu gần nhất kia giết người cho hả giận.

Trong mắt một bộ phận người tu chân, sinh mệnh phàm phu không khác gì con kiến, trong sinh mệnh lâu dài của bọn họ, phàm phu có thể sinh sản liên tục, cho nên dù cho bọn họ có giết chết một ít, cũng sẽ khôi phục lại rất nhanh.

Đối với cách nói này, cho đến bây giờ Từ Tử Dung đều khịt mũi coi thường, y có thể vỗ ngực nói, so với rất nhiều tu sĩ chính đạo ngầm làm cái hành động này, huyết ma như y làm việc rất quang minh lỗi lạc.

“Tử Dung, đồ chơi này thu như thế nào vậy?” Từ Tử Nham nhìn Hoàng kim cự thú to lớn, tức khắc phát sầu. Thời điểm còn là khung xương, còn có thể gom lại với nhau, sau đó cất vào túi càn khôn, nhưng hiện tại thể tích lớn như vậy, túi càn khôn cũng không chứa nổi….

“Không sao, nó có thể tự mình sáng lập không gian.” Từ Tử Dung mỉm cười nói: “Thiên phú bản năng của Hoàng kim cự thú chính là không gian độc lập, hiện tại nó đã không còn sinh mệnh, cho nên cất vào là thích hợp.”

“Phải không, vậy thì tốt quá.” Từ Tử Nham vui vẻ, sau đó… “Ách, dể nó đi vào như thế nào?”

“Đệ đem máu của ca ca dung nhập vào trong nội đan của con cự thú này, ca chỉ cần dùng thần thức là có thể câu thông với nó, đến lúc ca cần nó đi ra, hiệu triệu nó là được rồi.”

“Được.”

Từ Tử Nham nhìn chăm chú cự thú, trong đầu hạ lệnh nó quay về không gian của chính mình. Con Hoàng kim cự thú kia gào lên một tiếng trầm thấp, sau đó thân thể to lớn biến mất trong hư không.

Từ Tử Nham nhắm mắt cảm thụ một chút, bởi vì nguyên do tích máu, cho nên anh có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng mình và Hoàng kim cự thú có một tia liên hệ, đáng tiếc, dù sao khôi lỗi cũng không phải sinh mệnh, Hoàng kim cự thú chỉ có thể tiếp thu chỉ thị của anh, lại không có biện pháp hồi đáp bất kỳ điều gì.

Nhưng mà nghĩ đến cũng là, nếu Từ Tử Dung làm ra Hoàng kim cự thú còn sống, anh sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, sáng tạo sinh mệnh là hành động của tiên gia chân chính, cũng không phải thứ mà người tu chân như bọn họ có thể nắm giữ.

Tiến nhập Thanh linh bí cảnh chỉ mới một ngày một đêm, liền có thu hoạch lớn như vậy, nếu nói Từ Tử Nham không vui, đây tuyệt đối là giả.

Bởi vì trong mộ địa này, ngoại trừ hài cốt của Hoàng kim cự thú ra thì ở ngoài cũng không có thứ gì khác, vởi vậy huynh đệ hai người chọn lấy ở bên trong đại bộ phận của Nhuyễn bì tiển, tìm mấy khối Nhuyễn bì tiển cao cấp màu lam nhạt liền rồi đi, loại Nhuyễn bì tiển màu lam nhạt này phụ trợ luyện chế pháp khí phòng ngự cực tốt, có thể làm cho quần áo càng thêm mềm mại, nhưng lại không ảnh hưởng đến cường độ phòng ngự.

Chú ý đến bốn khối Nhuyễn bì tiển có thể bán giá mười miếng linh thạch trung phẩm, ngoại trừ bởi vì đồ vật này có chất lượng tốt, cũng là bởi vì, yêu cầu Nhuyễn bì tiển tiến hóa thành màu lam cần năng lượng rất lớn, dù cho là nơi chôn yêu thú Hoàng kim cự thú, cũng chỉ sản xuất ra bốn khối.

Trong quá trình bọn họ tìm kiếm Nhuyễn bì tiển lam sắc, phát hiện một thông đạo nhỏ hẹp, mà luồng gió mang theo hơi thở mát mẻ được thổi từ trong đó ra.

Xác định ở đây không còn đồ gì đáng giá, hai huynh đệ liền đi vào thông đạo kia, đi khoảng chừng nửa canh giờ, quẹo qua một khúc cua, liền thấy một cái cửa động ở phía trước.

Bởi vì thời gian dài đào bới trong huyệt động tối tăm, khi Từ Tử Nham nhìn đến tia sáng ở cửa động thì nhịn không được nheo mắt lại, vừa lúc không cẩn thận đá phải một khối đá vụn.

Đá vụn đánh vào trên vách đá, phát sinh tiếng vang thanh thúy, đúng lúc này, dị biến nổi lên, một đoàn bóng đen hắc ám kêu chi chi, đánh về phía bọn họ.

“Cẩn thận!” Từ Tử Dung quát to một tiếng, hạt giống trong tay nháy mắt nảy mầm, trực tiếp bện thành cái lưới lớn xanh biếc, che trước người bọn họ.

Lôi quang trong tay Từ Tử Nham sáng rực, mười nhánh lôi xà thật nhỏ, từ đầu ngón tay anh bắn thẳng ra.

“Chi chi!” Mười bóng đen bị lôi xà bắn trúng, kêu lên một tiếng thê lương, mà sau khi lôi xà bắn trúng bọn nó còn không bỏ qua, ầm một tiếng tách thành mấy chục đạo lôi quang, bắn tung tóe xung quanh mười bóng đen kia.

“Chi chi chi!” Bị lôi quang đánh trúng, bóng đen phát sinh tiếng kêu thảm thiết, bọn nó trở thành mấy cái xác cháy đen, bùm bùm rơi xuống mặt đất.

Mấy bóng đen còn lại kêu chi chi, bay ra phía ngoài cửa động.

“Đây là cái đồ chơi gì?” Từ Tử Nham hoảng sợ, một chiêu Lôi xà bạo liệt kia của anh chính là bản lĩnh anh che giấu, bình thường sẽ không triển lộ ra ngoài, nếu không phải tình huống vừa rồi phát sinh quá bất ngờ, hơn nữa số lượng quân địch rất nhiều, anh cũng sẽ không sử dụng đại chiêu của mình.

“Là Nham bức…” Từ Tử Dung cẩn thận nhìn thi thể trên mặt đất, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Nham bức là một loại yêu thú cấp rất thấp, khoảng chừng chỉ có tu vi luyện khí tầng năm, sở trường duy nhất của bọn nó đó là bởi vì thức ăn ở địa phương có nham thạch, cho nên thân thể của chúng nó cấu thành cũng là nham thạch, mà khi bọn nó sống chung với nham thạch một thời gian, thần thức của người bình thường căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của Nham bức, bằng không hai người bọn họ cũng sẽ không đột nhiên bị tập kích như thế.

Hơn nữa Nham bức trời sinh nhát gan, ghét ánh sáng, nhiều năm sinh hoạt sâu trong huyệt động, nếu không phải bị âm thanh Từ Tử Nham đá phải đá vụn làm cho hoảng sợ, chỉ sợ sẽ không đột nhiên khởi xướng công kích.

Yên lặng nói tiếng xin lỗi với đám Nham bức xui xẻo này, sau đó Từ Tử Nham đem những con Nham bức bị nổ đến cháy đen vào túi càn khôn —— xương cốt Nham bức cũng là tài liệu luyện khí, dù sao bọn nó đều chết rồi, thi thể cũng không cần lãng phí… →. →

Sau đi thêm vài bước, hai người nhanh chóng ra khỏi huyệt động, thời điểm tiến vào Thanh linh bí cảnh là sáng sớm, hiện tại đồng dạng mới là mặt trời mọc ở hướng đông, mặc dù hai huynh đệ bọn họ chỉ đào có một ngày đem, nhưng đồ vật thu hoạch được lại đủ để vô số người ước ao.

“Đi thôi, tùy tiện chọn một hướng.” Từ Tử Nham nói với Từ Tử Dung.

Phạm vi Thanh linh bí cảh thật sự rất lớn, hơn nữa số lượng người tiến vào đều rất có hạn, cho nên cho đến bây giờ, chưa có môn phái nào có thể có một phần bản đồ nơi này.

“Bên kia.” Từ Tử Dung tiện tay chỉ một phương hướng, y cũng không biết bên kia có thứ gì, nhưng kỳ lạ là đối với bên kia lại có cảm ứng nào đó.

“Đi thôi.” Từ Tử Nham cũng không để ý, dù sao thu hoạch chuyến này của bọn họ cũng đã đủ vốn, cho dù một tháng sau trắng t ay, bọn họ cũng không tính là đi một chuyến không công.

Hai huynh đệ ngự kiếm phi hành, đi về phương hướng Từ Tử Dung định ra trước đó, núi non, con sông, đều bị lướt qua dưới chân bọn họ, không biết có phải ảo giác của mình hay không, Từ Tử Dung nghĩ, dường như càng gần đến hướng kia, cảm giác trong lòng y càng mãnh liệt.

“Đợi một chút!” Đột nhiên Từ Tử Nham dừng lại giữa không trung, theo tầm mắt của anh, Từ Tử Dung cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy trên thảm cỏ phía dưới bọn họ, một gã tu sĩ bị ngất.

Tên tu sĩ kia mặc trường bào màu trắng, nhưng lúc này trường bào lại dính đầy vết bẩn, Từ Tử Nham rất tự nhiên đi xuống phía dưới, dường như muốn nhìn người này sống hay chết, nhưng Từ Tử Dung nhìn thân ảnh kia, không nhịn được nhíu mày.

“Ca ca…”

“Không sao, ta chỉ xuống xem một chút, nếu như còn sống, có thể cứu liền cứu đi.”
Bình Luận (0)
Comment