Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 82

Edit: Qiezi

Sau khi chào hỏi với La Đại Cước, hai huynh đệ tức khắc ở Thiên La Phong yên lặng mở hai tĩnh thất gần nhau.

Trong tĩnh thất cũng không chuẩn bị cái gì, chỉ cần một cái bồ đoàn liền đủ.

Kỳ thực Từ Tử Dung rất muốn cùng ca ca bế quan chung một tĩnh thất, thế nhưng trên người của y có quá nhiều thứ không thể giải thích với Từ Tử Nham, hơn nữa y cũng lo lắng lúc tu luyện, khí tức Huyết hải tâm kinh trên người mình sẽ làm đối phương suy nghĩ không tốt.

Xử lý xong tất cả chuyện vặt, Từ Tử Nham quyến tâm tàn nhẫn, không nhìn đến biểu tình lưu luyến của Từ Tử Dung, hoàn toàn phong bế cửa vào tĩnh thất, bắt đầu tiến hành bế quan trường kỳ lần đầu tiên sau khi đến Tu Chân Giới.

***

Trong núi một ngày, cõi đời ngàn năm…

Thời điểm Từ Tử Nham tỉnh lại, mặc dù không khoa trương như vậy, nhưng anh tuyệt đối không ngờ, bế quan lần này, lại bế tròn năm năm.

Năm năm…

Thời gian năm năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, lại có thể làm một thiếu niên tinh xảo phát triển thành thanh niên dung mạo tuyệt sắc.

Một thoáng nằm mộng tỉnh giấc, lúc Từ Tử Nham tỉnh dậy, thậm chí còn không ý thức được đã qua thời gian lâu như vậy, chẳng qua là cảm thấy tóc mình dường như dài hơn rất nhiều, hơn nữa trên người còn dính đầy bụi.

Trong nháy mắt, ầm một tiếng, cửa đá phong bế tĩnh thất liền bị đánh nát, một bóng người đánh tới, nhào vào trong ngực anh ——

“Ca ca, cuối cùng huynh đã xuất quan.”

Giọng nói trong trẻo đã không còn trẻ con con niên thiếu, chỉ là…

Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn mỹ nhân tuyệt sắc nhảy vào ngực mình làm nũng, nghẹn nửa ngày nói không nên lời…

Má ơi… Người này là ai vậy?

Khoan đã, vì sao ngươi lại giống như đệ đệ ta? Ngay cả khí tức trên người cũng không khác biệt?

“Tử Dung?” Từ Tử Nham dò hỏi.

“Ca ca…” Từ Tử Dung bĩu môi, vẻ mặt ai oán nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham liền sợ hãi, mẹ nó, trước khi nhắm mắt Tử Dung vẫn là một thiếu niên nho nhỏ, làm sao thoáng cái liền lớn thành dạng này? Nhìn chiều cao, thân thể, hơn nữa đã hoàn toàn nảy nở thành mặt mỹ nhân, này hoàn toàn chính là Từ • thành niên • Tử Dung a!

Lão Thiên, ngươi trả đệ đệ khả ái cho ta!!! Tiểu Tử Dung của ta đi đâu rồi??

“Ca ca… Huynh không thích Tử Dung sao?” Từ Tử Dung cắn môi dưới, khóe mắt rưng rưng nhìn Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham liền nghẹn họng, được rồi được rồi, anh thừa nhận anh không phải không thích Tử Dung thành niên này, chỉ là vừa nhắm mắt một cái, tiểu thiếu niên liền biến thành mỹ nhân, chênh lệch này thật sự quá lớn, làm anh khó mà tiếp thu.

“Không có gì… Chỉ là… Sao đệ đột nhiên trưởng thành?” Dù sao vẫn là đệ đệ của mình, Từ Tử Nham theo thói quen sờ sờ đầu y hỏi.

Từ Tử Dung nghe vậy, ánh mắt càng thêm ai oán: “Ca ca, huynh biết mình đã bế quan bao lâu không?”

“Ách…” Từ Tử Nham ngốc ngốc, theo kế hoạch của anh vốn là bế quan nửa năm, thế nhưng khi bế quan anh vẫn luôn nghiên cứu Tử tiêu cửu biến, Thanh tiêu thần lôi bên trong đan điền, cùng với làm sao cắn nuốt hết đạo Tử tiêu thần lôi kia, nghiên cứu mấy thứ này đương nhiên rất hao tốn thời gian, anh bất tri bất giác liền trầm mê, cho nên nói… Anh căn bản không biết mình bế quan bao lâu.

“Ta bế quan bao lâu?” Từ Tử Nham hỏi lời này vô cùng chột dạ.

Từ Tử Dung im lặng không lên tiếng, chỉ là ai oán trong mắt ngập tràn sắp làm Từ Tử Nham chết chìm…

“Ca ca… Huynh đã bế quan tròn năm năm.” Từ Tử Dung vươn một tay, lắc lắc trước mặt Từ Tử Nham.

“Năm năm!!” Từ Tử Nham rất khiếp sợ: “Làm sao có thể!”

Từ Tử Dung không nói chuyện, chỉ đứng thẳng người, kéo tay anh ước lượng chiều cao của mình.

Từ Tử Nham nhất thời á khẩu không trả lời được, rõ ràng biến hóa như vậy, dù anh mù cũng không có khả năng nhìn không thấy.

Trong mắt còn mang theo mê man không nói ra được, lúc này Từ Tử Nham có loại cảm giác như nằm mơ. Tuy nói trong trí nhớ nguyên thân cũng từng bế quan mười năm, hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nếm thử một lần. Có thể sau này, thời điểm anh gặp phải bình cảnh cũng cần thời gian dài bế quan để đột phá, nhưng bây giờ… Anh căn bản không có dự định như vậy!

Bất luận ban đầu anh dự đoán như thế nào, sự thực bày trước mặt anh cũng là vì sai lầm, dẫn đến Tử Dung tròn năm năm không có ai giáo dục. Toàn bộ ký ức của anh ở nơi này vẫn dừng lại trước khi bế quan, khi đó thái độ của La Đại Cước với Tử Dung cực kỳ lạnh nhạt.

Tưởng tượng ngày thường Tử Dung luôn thích dính mình, có người nói đây là biểu hiện không có cảm giác an toàn.

Kết quả thì sao? Mình lại không xuất hiện trước mặt Tử Dung tròn năm năm, cũng không biết trong mấy năm nay, hài tử này ở đây bị bao nhiêu ủy khuất.

“Tử Dung… Khổ cực đệ.” Nội tâm Từ Tử Nham tràn ngập áy náy, theo thói quen ôm Tử Dung vào ngực, nhẹ nhàng xoa tóc dài mềm mại của y.

Bởi vì hành động sớm đã thành thói quen làm người trong lòng có chút cứng đờ, nhưng Từ Tử Dung điều chỉnh tư thế cực nhanh, làm Từ Tử Nham lần thứ hai tìm về cảm giác ban đầu…

Từ Tử Dung rúc trong ngực ca ca, hấp thu khí tức trên người đối phương…

Tròn năm năm, y đã từng vô số lần muốn dùng bạo lực đánh vỡ cửa đá này, thế nhưng La Đại Cước chỉ lạnh lùng nói một câu: Nếu ngươi muốn cùng Từ Tử Nham bị Lưu Quang tông truy sát thì cứ việc sử dụng ma công của ngươi.

Một câu nói đơn giản, lại giống như một chậu nước lạnh xối thẳng lên đầu Từ Tử Dung.

Hắn đã biết!

Từ Tử Dung vẫn luôn cảm giác mình nhìn không thấu La Đại Cước, đối phương biểu hiện ra chỉ là một gã tu sĩ kim đan bình thường, nhưng Từ Tử Nham chưa bao giờ nghi ngờ hắn ngụy trang. Chỉ là không nghĩ tới, y vẫn luôn khinh thường nội tình đại tông môn như Lưu Quang tông, vốn cho là mình giấu rất tốt, không ngờ chuyện mình tu luyện ma công, đã sớm rơi vào mắt La Đại Cước.

Từ Tử Dung không hỏi La Đại Cước tại sao lại biết, bởi vì chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là làm y có chút nghi hoặc là, với thực lực đối phương, tùy diện duỗi một ngón tay đều có thể nghiền nát mình, nhưng tại sao hắn không ra tay, nghe ý tứ trong lời nói kia, tựa hồ còn giúp mình che giấu vài thứ.

“Vì sao?” Từ Tử Dung thu hồi ngụy trang, dùng một giọng nói lạnh băng hỏi, hai người đều hiểu y hỏi cái gì.

La Đại Cước liếc y, nhàn nhạt nói: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất, ta rất thưởng thức ca ca ngươi, hắn là một nhân tài, không muốn bởi vì viên phân chuột như ngươi mà phá hủy nồi nước của hắn. Dù sao ngươi là đệ đệ hắn sủng ái, nếu ngươi chết ở Lưu Quang tông, tất nhiên sẽ làm hắn nảy sinh ngăn cách với nơi này.”

“Thứ hai…” Lúc này, La Đại Cước nhìn thẳng Từ Tử Dung, chậm rãi nói: “Tuy rằng ngươi tu luyện ma công, nhưng trải qua thời gian dài xem xét, phát hiện ngươi không lấy tu sĩ làm mục tiêu săn giết.” Nói đến đây, hắn dừng một chút: “Nếu như ta đoán không sai, ngươi tu luyện là Huyết hải tâm kinh đi? Trên thực tế, bản thân bộ công pháp kia cũng không phải là ma công, nó là do một vị tu sĩ chính đạo năm đó sáng lập ra, còn đã từng phát huy tác dụng rất lớn trên chiến trừng cực Tây.”

“Đáng tiếc…” Hắn có hơi tiếc nuối lắc đầu: “Nhân tâm bất chính. Quyển công pháp này dùng máu yêu thú tu luyện, nhưng khi một cái bại hoại phát hiện máu tu sĩ có hiệu quả rất tốt, biến thành một loại ma công.”

Hắn lại liếc mắt nhìn Từ Tử Dung: “Cho nên ta không ra tay với ngươi, chính là vì bản thân công pháp không có lỗi, chỉ phải nhìn xem người nắm giữ nó. Nhưng xem ra, biểu hiện của ngươi miễn cưỡng làm ta thỏa mãn, mặc dù ta không biết ngươi lấy loại truyền thừa này ở nơi nào, nhưng ngươi có thể khắc chế thô bạo trong lòng, thủy chung đặt mục tiêu lên yêu thú, điểm này rất tốt, cũng là nguyên nhân ta bỏ qua cho ngươi.”

Từ Tử Dung im lặng nhìn La Đại Cước, y trăm triệu lần không nghĩ tới La Đại Cước đã quan sát mình lâu như vậy, bây giờ nghĩ lại, đoạn thời gian trước khi ca ca bế quan, thái độ lạnh nhạt của La Đại Cước đối với mình cũng là vì phát hiện mình tu luyện ma công…

Nghĩ đến đây, Từ Tử Dung không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, may là… Mình lo lắng cảm nhận của ca ca, không bao giờ dùng tu sĩ nhân loại làm mục tiêu săn bắn, dù trong khoảng thời gian này vì ca ca bế quan mà nội tâm phiền muộn, quá lắm cũng chỉ là cho các yêu thú sau núi gặp tai ương…

“Chuyện của ngươi, ta sẽ không nói ra, nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu tương lai ngươi dùng máu tu sĩ nhân loại tu luyện ma công, bất luận chân trời góc biển, ta đều sẽ giết ngươi!” Nói xong lời cuối cùng, La Đại Cước nghiêm khắc, thậm chí thả ra uy áp tu sĩ nguyên anh, ý đồ lưu lại ấn tượng sợ hãi trong nội tâm Từ Tử Dung.

Đây cũng là một loại thần thông của tu sĩ nguyên anh, lợi dụng phương pháp này gieo một hạt giống sợ hãi trong lòng Từ Tử Dung, nếu thật sự có một ngày, Từ Tử Dung phát rồ dùng máu tu sĩ nhân loại tu luyện, như vậy hạt giống sợ hãi này sẽ mọc rễ nảy mầm, tương lai Từ Tử Dung đột phá tấn cấp, có khả năng biến thành tâm ma của y.

Hành động này của La Đại Cước cũng là bất đắc dĩ, tuy rằng phương pháp này có hơi bất công với Từ Tử Dung, nhưng hắn cũng lo lắng sau này Từ Tử Dung lợi dụng Huyết hải tâm kinh làm ác, về phương diện khác, La Đại Cước không thể ra tay dưới tình huống đối phương cái gì cũng chưa làm.

Trong mâu thuẫn, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn một phương pháp không quá phúc hậu.

Phương pháp như vậy đương nhiên là có ảnh hưởng với Từ Tử Dung, chí ít có trùng kích rất lớn với tâm cảnh của y. La Đại Cước làm vậy cũng chỉ là phòng hậu hoạn sau này, nhưng dù sao cũng có e ngại với Từ Tử Dung, bởi vậy, sau khi nói lời nghiêm khắc, hắn liền hòa hoãn thái độ của mình, an ủi Từ Tử Dung một phen.

Một khắc kia khi La Đại Cước gieo hạt giống sợ hãi kia, Từ Tử Dung liền cúi thấp đầu xuống, tựa hồ là bị thanh thế của hắn bức bách, sợ đến căn bản không ngóc đầu lên được.

La Đại Cước thấy thế cũng không tiện nói gì, chỉ là miễn cưỡng y một phen, đồng thời hứa hẹn, chỉ cần y không giết người lung tung, Từ Tử Dung vẫn là đồ đệ của La Đại Cước hắn. Nói xong những lời này, La Đại Cước liền vội đi ngay, không nói gì thêm, hắn là tu sĩ nguyên anh, dùng loại phương pháp này đi khi dễ một hài tử đã rất quá đáng, hắn cũng không muốn kích phát tâm lý phản nghịch của Từ Tử Dung.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: Ngả bài với sư phụ… Đều là chuyện xảy ra khi Từ Tử Nham còn bế quan…
Bình Luận (0)
Comment