Vĩnh Viễn Cùng Nhau
“Cụng ly.” Bầu không khí vui vẻ tỏa khắp căn phòng, trên mặt mỗi người đều lộ ra nét tươi cười vui mừng. Nơi nơi là âm thanh chúc phúc, âm thanh vui chơi, hoà quyện lại với nhau, mang đến hạnh phúc trong lòng mỗi người.
Hôm nay là ngày 24 tháng 12, đêm Giáng Sinh, lại không biết từ bao giờ đã biến thành ngày lễ tình nhân. Đối với những cặp đôi mà nói, ngày nay quan trọng không kém gì ngày 14 tháng 2. Vì thế trên đường cái, vườn trường, hình ảnh của những cặp đôi đều có thể nơi nơi thấy được. Mà đối với Lạc Kính Lỗi đơn độc tịch mịch một mình lang thang, cũng chỉ có thể sau khi tham gia lớp học đêm thì đến buổi tụ hội của hội độc thân để giải sầu, bày tỏ cõi lòng tối tăm một chút! Vì để chuẩn bị đón Giáng Sinh, sân bóng đã được trang trí tỉ mỉ, mười mấy nam sinh cô độc đành phải ngồi ở trong một gian phòng thí nghiệm hoá học nhỏ hẹp ở trong trường, chúc mừng nhau “Giáng Sinh an lành”.
“Em thương tổn tôi, lại cười mà rời đi. Cô gái xinh đẹp của tôi ơi, em ở nơi nào. Tịch mịch mà sống, chỉ còn cô đơn làm bạn, một bầu rượu say.” Mấy chục chàng trai sóng vai cất tiếng ca vàng, trình độ chỉnh tề giống như đã qua tập luyện nghiêm khắc. Nhiều người rất ăn ý, chỉ có thể nói đây là mọi người biểu lộ tiếng lòng đi! Haiz! Lạc Kính Lỗi thở dài, lắc đầu, cười khổ. Thượng đế, người ban cho tôi bề ngoài anh tuấn tiêu sái, dáng người cao lớn uy vũ, khí lực khoẻ mạnh, tâm trí thông minh tuyệt đỉnh, thân thủ cơ trí nhanh nhẹn, thần kinh vận động siêu cấp phát triển. Người xem, người khiến tôi so với Adam còn vĩ đại hơn. Vì sao lại quên mất lấy đi một cái xương sườn của tôi? Thượng đế à, năm nay tôi đã 17 tuổi rồi, năm sau liền 18. Người đáng thương chua xót cho tôi cô đơn, nhanh chóng cho tôi một cuộc phẫu thuật nhỏ đi. Yên tâm, tôi không sợ đau, chỉ mong trước ngày 14.2 năm sau tôi không cần phải lại ghen tị khi nhìn người khác ôm ôm ấp ấp vô cùng thân thiết, bị bạn bè vong ân phụ nghĩa đuổi về chơi trò cô đơn một mình. Lang thang một mình trên đường phố cô độc, chỉ có một con mèo đực đang phát tình, vươn móng ra cào cào, tôi cúi người tính an ủi nó, vì thế nó thành người bạn duy nhất của tôi trong cuộc đời tịch mịch (đến nay nó vẫn vênh váo ngồi xổm trước sân nhà tôi phơi nắng). Haiz! Cô gái, em mau trở lại, mang tưởng niệm của tôi về đi…
“Kính Lỗi, mau ước điều ước Giáng Sinh đi!” Vì cái gì trước mặt không xuất hiện gương mặt xinh đẹp của em gái, mà lại là Đại Cao thuần tính nam sinh mày mặt nhăn nhở chứ!
“Vô nghĩa, tâm tư của đội trưởng có ai mà không đoán được.” Khắc Lâm vẫn là một bộ dáng như con khỉ. Cậu ta làm gì thế chứ? Nắm hai bàn tay lại, không ngừng nháy nháy cặp mắt nhỏ xíu kia, còn cách nói chuyện ẻo lả nữa. “Jesus à, thỉnh ban cho tôi một cô bạn gái đi!” Xin hỏi, hắn là đang cười nhạo tôi sao?
“Kính Lỗi, cậu thật sự rất muốn sao? Bằng không để em gái anh giới thiệu vài bạn học của nó cho cậu làm quen nhé!” Oa, Đại Cao, hai mắt mù của tôi sao đến hôm nay mới phát hiện hình lượng của anh cao lớn, hào quang lập loè như thế, so với Phật Di Lặc còn hiền lành hoà ái hơn! Vì thế tôi tiến lên nắm chặt hai tay Đại Cao, mắt rưng rưng nói. “Thật vậy sao? Đại Cao? Anh thật sự là quá tốt.”
“Kính nhờ cậu thu nước miếng của mình lại đi.” Khắc Lâm cười mỉa xua tay.
“Cậu bị mù sao? Đây là nước mắt.” Lạc Kính Lỗi mắt lé nhìn chằm chằm.
“Kỳ thật chúng ta gấp cái gì, như Duẫn Thiên Khuyết hấp dẫn chú ý của người khác thế mà còn chưa có bạn gái kìa!” Đại Cao mỉm cười sờ sờ mái tóc màu đen của Lạc Kính Lỗi đang như chú chó nhỏ bám theo bên người hắn, cảm giác mềm mại hơn cả tơ lụa, khiến cho Đại Cao yêu thích không buông tay.
“Không muốn và không được có bản chất khác nhau.” Khắc Lâm dội nước lã.
“Kết quả không phải cũng giống nhau sao?” Lạc Kính Lỗi không phục cãi lại, sau khi cấp cho Khắc Lâm một ánh mắt trợn 360°, cậu mới nhớ tới một vị đã vắng họp trong đội. “Này, Duẫn Thiên Khuyết đâu?”
“Loại người như hắn làm sao thích hợp ở đây, vừa tới mấy phút, đã không thấy người đâu nữa.”
“Tớ đi tìm thử xem.”
“Đội trưởng, cậu là nhân vật trung tâm lại dẫn đầu toàn bộ khối, có phải nên tiến hành một ít giáo dục “tình cảm” với đội viên không đoàn kết như vậy không?” Khắc Lâm luôn nhất nhất ôm một bụng ý nghĩ xấu muốn xem kịch vui.
“Yên tâm, đối với người tự đại này, tớ nhất định sẽ thoá mạ hắn một chút, cộng thêm đấm đá, lột da rút gân, cuối cùng mang đến cho các người khám nghiệm tử thi.” Âm lượng kéo dài cỡ nào tuyệt vời, chỉ tiếc Khắc Lâm chính là dùng khóe mắt liếc liếc đồng bọn ở bên cạnh, dùng giọng điệu cực kỳ không tín nhiệm nói. “Cậu ta là đang nói chính mình đó!”
“Thì ra cậu ở chỗ này!”
Trên mái nhà, một trong mười địa điểm tình yêu lãng mạn nhất, cuối cùng cậu cũng tìm thấy thân ảnh cô đơn của Duẫn Thiên Khuyết, đáng tiếc là ngay cả nhân vật chính như hoa cũng không thèm liếc mắt với cậu một cái, làm tổn thương cõi lòng thẹn thùng thiếu nam của cậu. Quên đi, dù sao chỉ cần ở cùng một chỗ với Duẫn Thiên Khuyết, da mặt sẽ luyện được đến trình độ tường đồng vách sắt, lòng tự trọng này nọ cũng tạm thời ném đến Đại Tây Dương rồi! Vì thế Lạc Kính Lỗi tự động đến ngồi bên người Duẫn Thiên Khuyết, ngửa đầu cùng hắn thưởng thức bầu trời cao rộng. Bầu trời đêm đen lấp lánh ánh sao, rực rỡ sáng lạng còn hơn là những bộ sưu tập kim cương trong các cửa hàng trang sức. Bị bao phủ trong bầu trời đen này cũng sẽ không khiến người cảm thấy áp bức. Trời đêm vây quanh, cả thế giới giống như chỉ còn hai người bọn họ. Ánh sáng nhấp nháy từ các ngôi sao ngũ giác đẹp mắt, như sắc bạc nhảy nhót giữa lớp vải đen cổ điển, chớp loé tạo thành vệt, như gần như xa, hợp thành một cảnh tượng đặc sắc.
“Đây thực sự là một cảnh đêm tuyệt đẹp để thưởng thức, sao đẹp quá.”
Không phản ứng? Được rồi, đổi cái khác. “Dưới lầu rất náo nhiệt, cậu không thích nơi đông người sao?”
Vẫn không phản ứng? Lại đổi. “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
Lại đổi? Đổi nữa tôi cùng họ với cậu!! “Duẫn Thiên Khuyết, cậu bị câm điếc sao?”
“Hừ! Thật sự là một người nhàm chán, ngay cả đêm Giáng Sinh cũng không nói một lời, thật không rõ các nữ sinh vì sao lại thích người không thú vị như cậu. Nếu không phải là bạn, từ tám trăm năm trước tôi đã đá cậu đến dãy Alps, ai lại muốn nhìn gương mặt lãnh đạm của cậu, muốn giả vờ lãnh khốc thì tìm con gái ấy, đừng theo chúng tôi đùa giỡn. Không phải ai sinh ra cũng có thể chịu được tính khí của cậu. Mỗi ngày cũng chỉ biết phát giận, tâm tình đùa giỡn cho tới bây giờ cũng chưa có…”
“Hôm nay.” Cắt lời cậu đang nói liên miên cằn nhằn, Duẫn Thiên Khuyết rốt cục mở miệng, “là sinh nhật của tôi.”
“Hả?” Lạc Kính Lỗi con chưa nói xong, đã nhận được một thông tin như vậy. Vì thế cậu lập tức quên khó chịu uỷ khuất lúc trước, phe phẩy đuôi nhỏ cầu xin thương xót. “Phải không? Sao cậu không nói sớm, tôi liền kêu bọn Khắc Lâm cùng tổ chức sinh nhật, chúc mừng cho cậu. Bằng không—”
“Cũng là,” lại cắt ngang lời của cậu, “ngày giỗ của mẹ tôi.”
Duẫn Thiên Khuyết, là gạt người đi!
Hắn đang chọc mình, xem mình là trò cười sao?
Hắn là đầu heo à, có ai lại lấy chuyện này ra đùa giỡn.
Nhưng mà có ai có thể nói cho cậu biết, khi gặp loại chuyện này, nên xử lý như thế nào không?
“Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, là, thật xin lỗi, tôi…”
“Cậu muốn nói gì?”
Nếu cậu không nhìn lầm, trong mắt Duẫn Thiên Khuyết rõ ràng là thần sắc trêu tức. Cậu cố gắng tìm kiếm một chút bóng dáng bi thương, nhưng vẫn là vô ích. “Duẫn Thiên Khuyết, tôi muốn hiểu về cậu.” Kiên định chống lại ánh mắt Duẫn Thiên Khuyết, một lần này, cậu không hề trốn tránh.
“Hiểu biết về tôi? Cái chết của mẹ tôi sao? Bà chết vào buổi tối sinh nhật 5 tuổi của tôi, bị cha tôi kéo đến trước người để chắn mấy viên đạn của bọn phản bội bắn tới. Thế nào, có phải không hay ho phải không, khiến cậu trông đợi vô ích phải không?” Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ như đang kể lại chuyện nhà người khác.
Lạc Kính Lỗi tin rằng đằng sau con người cứng cỏi đạm mạc kia là một trái tim yếu ớt mẫn cảm. Thần kinh hết sức căng thẳng, đau khổ áp lực giãy dụa, vùi lấp bên dưới bề ngoài đã đóng băng của thiếu niên 17 tuổi. Đây là vỏ bọc của hắn, khoác lấy chính mình. Hắn chỉ sống trong thế giới riêng của bản thân, tựa hồ không liên quan với tất cả mọi thứ bên ngoài. Hắn lớn lên kiêu căng, cá tính cuồng vọng. Chuyện thật xảy ra trước mắt, máu chảy đầm đìa, đến tột cùng ngay lúc đó, hắn có thể nghĩ được những gì?
Lạc Kính Lỗi nhanh chóng cầm lấy tay hắn, điều cậu có thể làm cho Duẫn Thiên Khuyết cũng chỉ có như vậy. “Duẫn Thiên Khuyết, tôi sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.”
Duẫn Thiên Khuyết quay đầu nhìn thẳng vào cậu, nam sinh vóc dáng cao gầy, mái tóc ngắn ngủn, khuôn mặt vẫn còn nét trẻ con, nhưng lại tăng thêm một tầng gia vị sâu sắc nói không nên lời. Có lẽ hắn nên chậm rãi nhấm nháp, có thể hiểu được nam sinh đơn giản này lại có mị lực đến mức nào.
“Ông trời không chỉ sinh ra một loại người! Mệnh đế vương, tướng phú quý, vĩ đại, hoàn mỹ phát ra một loại lực hấp dẫn trí mạng, khiến cho người không tự chủ được mà rơi vào, không thể tự kiềm chế! Sẽ có rất nhiều người vì những luồng hào quang đó hấp dẫn mà phối hợp diễn, vĩnh viễn đi theo bên người nhnâ vật chính, cam tâm tình nguyện để hắn phát tiết cảm xúc, cho dù vì hắn hy sinh cũng sẽ không hối tiếc. Đây là chức trách của người phối hợp diễn, đó là vận mệnh. Duẫn Thiên Khuyết, cậu chính là nhân vật chính kia. Còn tôi, chính là người phối hợp diễn tuỳ tùng của cậu. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, tôi đã thoả mãn. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, là tốt rồi.”
Cậu giống như một đôi cánh sứ chân thành ở bên người Duẫn Thiên Khuyết. Là vĩnh viễn sao? Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu… Giai điệu của bản giao hưởng động lòng vang lên trong màn đêm thâm thuý lại êm tai lạ lùng. Xa xôi vọng về, âu yếm trái tim. Đời người biến động, mãi không xa rời.
“Lạc Kính Lỗi, vĩnh viễn bên tôi, cậu không hối hận sao?”
“Duẫn Thiên Khuyết, cả đời là bạn, cậu không muốn sao?”
Trong mắt Lạc Kính Lỗi chỉ còn lại thái độ kiên quyết, khiến cho Duẫn Thiên Khuyết nở nụ cười. Được rồi, nếu như đây là kỳ vọng của cậu, tôi sẽ hứa với cậu. Chỉ là, thiếu niên, ở cùng với sói, cậu không biết là rất nguy hiểm sao? Sẽ có một ngày cậu hối hận, muốn rời đi. Tôi khi đó đã bắt đầu ỷ lại vào cậu, thật sự có thể dễ dàng buông tay sao?
“Duẫn Thiên Khuyết, tóc của cậu thật dài, đẹp quá, cậu để từ khi nào?”
“Từ ngày mẹ tôi chết.”
“Bao nhiêu lâu rồi?”
“Mười hai năm.”
“Duẫn Thiên Khuyết, ngày mai cậu ra ngoài với tôi nhé.”
“Làm gì?”
“Cắt ngắn.”
Duẫn Thiên Khuyết, cậu biết không? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng như băng của cậu, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến, chính là khiến nó ấm áp, khiến cho nó có được vô số cảm tình. Mà hiện tại, tôi muốn sưởi ấm tâm hồn cậu. Tâm hồn cũng băng lạnh ấy, xin hãy cho tôi một lỗ hổng, khiến cho tôi dùng sức mạnh nóng rực mà khiến cho nó ấm áp, nóng chảy nó. Đem cậu, giải cứu.
C 11
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment
5 Người yêu
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì