Trừng Phạt
Xe một đường chạy về biệt thự. Xuống xe, Lạc Kính Lỗi bị Duẫn Thiên Khuyết kéo dây xích đi một đoạn đường như con chó nhỏ.
Qua một mảnh rừng rậm rạp, bọn họ đến trước một căn phòng nhỏ. Lạc Kính Lỗi chưa bao giờ biết nơi này còn có một căn phòng, chỉ ngây ngốc đi theo Duẫn Thiên Khuyết vào trong.
Trái tim đập mãnh liệt, đang có thứ chờ đợi cậu. Thì ra thống khổ như vậy, thật sự không đủ. Dù có đau khổ bao nhiêu đi nữa, cũng không bằng thứ cậu phải đối mặt lúc này. Một cái ***g lớn phía trước, màu lông xen kẽ đen vàng, răng nanh thô to, móng vuốt sắc nhọn như lưỡi câu, đôi mắt rực lửa mạnh mẽ như đang nhắc nhở cậu về sự thật.
Duẫn Thiên Khuyết, muốn giết cậu.
Duẫn Thiên Khuyết nâng cằm cậu lên. “Lạc, em cảm thấy nó xinh đẹp không, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để có được nó. Nó gọi là hổ Siberia (1), là một trong những loại thú hiếm được bảo hộ ở Trung Quốc. Em nhìn màu lông của nó đi, có phải rất đẹp không? Màu vàng đen này cũng chỉ có thể thấy ở hổ Siberia. Thật không hổ là vua của muôn thú, loại khí thế này ai có thể so sánh được. Đúng rồi, nó đã đói bụng thật lâu, đến bây giờ vẫn chưa được cho ăn. Chúng ta có phải nên thấy nó đáng thương? Nơi này có thịt, Lạc, em vào đi, cho nó ăn giùm tôi được không?”
Duẫn Thiên Khuyết, muốn giết cậu.
“Không, không, Duẫn Thiên Khuyết, xin cậu đừng như vậy, nó sẽ giết tôi, sẽ giết chết tôi. Duẫn Thiên Khuyết, cậu không thể như vậy, cậu không thể.” Lạc Kính Lỗi co rúm thân mình, lo lắng đề phòng gắt gao bắt lấy cánh tay Duẫn Thiên Khuyết.
“Lạc, em đã quên một việc. Tôi có thể. Mở cửa.”
Tâm Lạc Kính Lỗi, nháy mắt chìm vào vực sâu.
Duẫn Thiên Khuyết, muốn giết cậu.
“Không, Duẫn Thiên Khuyết, tôi sẽ chết, tôi thật sự sẽ chết. Cậu đừng như vậy, không phải cậu nói yêu tôi sao? Cậu vì sao có thể ném tôi cho hổ, cậu yêu tôi, là cậu nói yêu tôi! Cậu làm sao giết tôi được, Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết.”
“Em vừa rồi, không phải muốn giết tôi sao?”
“Không, tôi sai lầm rồi, Duẫn Thiên Khuyết, tôi không bao giờ nói những lời đó nữa, tôi thật sự sai lầm rồi, cậu tha tôi đi! Van cầu cậu tha tôi, Duẫn Thiên Khuyết.”
Cậu bị kéo đến trước cánh cửa ***g đã mở ra, mặc dù còn cách một cánh cửa sắt, nhưng tiếng gầm hùng hậu, chói tai vẫn khiến Lạc Kính Lỗi khiếp đảm. Cậu liều mạng nắm chặt Duẫn Thiên Khuyết, cậu phải bắt được chút hi vọng sinh tồn cuối cùng.
“Lạc, nếu em biết sai rồi, vậy ngoan ngoãn nhận trừng phạt đi!” Duẫn Thiên Khuyết đẩy mạnh cậu vào trong ***g, đóng cửa lại. “Một lúc nữa, tôi lại để em ra ngoài, mau chóng tỉnh lại đi.”
“Không—” Bàn tay Lạc Kính Lỗi nắm lấy lan can, muốn phá vỡ chướng ngại kia, chạy ra bên ngoài. Tay kia nhanh chóng bắt lấy ống tay áo Duẫn Thiên Khuyết. “Thả tôi, Duẫn Thiên Khuyết, xin cậu để tôi ra ngoài, đừng đối xử với tôi như vậy, Duẫn Thiên Khuyết, Thiên Khuyết, Khuyết, Khuyết…”
Không, không thể buông tay, tuyệt đối không thể buông tay. Nếu buông tay, thì cậu sẽ chết. Nếu buông tay, cậu sẽ không bao giờ còn sống nữa. Không buông tay, đến chết cũng không buông tay.
“Em rốt cục chịu gọi tôi một tiếng Khuyết, thực đáng tiếc, lại là dưới tình huống như vậy.” Duẫn Thiên Khuyết lặng yên lui về phía sau. Vung tay lên, cánh cửa sắt phía sau Lạc Kính Lỗi chậm rãi mở ra. Con hổ đang nằm bắt đầu đứng thẳng người, bắt đầu nóng lòng muốn bước những bước chân tao nhã.
Gọi hắn Khuyết thì thế nào, chỉ cần có thể sống tiếp, bảo cậu gọi gì cũng được.
Mang đi linh hồn của cậu cũng được, mang đi nhân cách cuối cùng của cậu cũng được, chỉ cần, chỉ cần để cho cậu sống sót.
Không, cậu không muốn chết, cậu không muốn chết, không thể chết, không thể chết được…
Không buông tay, chết cũng không ngừng bắt lấy cánh tay Duẫn Thiên Khuyết. Tuy rằng cánh tay kia mỏng manh yếu ớt, nhưng chết cũng không buông ra—
“Khuyết, đừng đi, Khuyết, mang theo tôi. Đừng đi, xin cậu, Khuyết, Khuyết, Khuyết—”
Một từ “Khuyết” cuối cùng nói ra, tay cậu – tay cậu đã trơ trọi trong không khí.
Duẫn Thiên Khuyết, buông tay rồi.
Đứt gãy, sụp đổ, như quan hệ bọn họ từng có với nhau, trong nháy mắt này hoàn toàn vỡ nát.
Cậu không thể bắt lấy một chút gắn bó cuối cùng.
Cõi lòng tan nát, vỡ toang thành ngàn vạn mảnh, từng mảnh từng mảnh đâm vào nơi sâu nhất trên thân thể cậu, không thể hàn gắn.
Cậu ngừng phát ra âm thanh, không hề cầu xin tha thứ, không hề giãy dụa, không hề kích động.
Tay cậu cứng ngắc ở không trung, sờ không được một chút hơi ấm.
Những giọt nước mắt đã khô, máu cũng đông lại, suy nghĩ đóng băng trong từng giây thần kinh chết lặng.
Cậu không thể tìm về, những rung động trên bãi cỏ màu xanh năm ấy. Dưới bầu trời màu lam, tình cảm khẽ nảy mầm của thiếu niên trong gió, cũng hoàn toàn vỡ vụn, tan thành tro bụi rơi xuống vực sâu, sâu đến mức không thể tìm ra, vĩnh viễn không thể gặp lại.
Tuyệt vọng, chôn vùi tất cả tuyệt vọng, khiến cho cậu mất đi – hô hấp.
“A—” Mãnh hổ đói khát đột nhiên xông về phía cậu, móng vuốt bạc sáng vụt lên cào một đường phía sau lưng cậu, lộ ra vết cắt thật dài thật sâu khiến người khác sững sờ.
Ngay cả tim cũng không còn cảm giác đau sao?
Vậy là, cậu, đã chết?
Đã chết?
Cũng tốt…
“Đoàng.” Một tiếng súng vang lên, con hổ Siberia điên cuồng gào thét ngã trước mặt Lạc Kính Lỗi.
Cậu bắt lấy lan can, càng không ngừng phát run. Duẫn Thiên Khuyết mở cửa ***g ra, đứng ở trước mặt cậu. “Lạc, em nhận được bài học chưa?”
Duẫn Thiên Khuyết không đợi cậu trả lời, ngồi xổm xuống, vuốt gương mặt lạnh lẽo trắng bệch của cậu. “Thật ngốc, nếu em không phản bội tôi, tôi làm sao có thể tổn thương em được?”
Lạc Kính Lỗi không nhìn lại ánh mắt của hắn, trong đôi mắt của cậu, thi thể của dã thú khổng lồ không ngừng phóng đại, phóng đại, nứt vỡ tầm mắt của cậu.
“Lạc, tôi thật sự yêu em, vì sao em lại phản bội tôi, em rốt cuộc vì cái gì? Tôi không hiểu, tôi đối với em tốt như vậy, chưa từng có ai khiến tôi để ý như vậy. Lạc, tôi từng nghĩ, là em yêu tôi. Em làm sao có thể nói thích với loại con gái đó. Em thương tổn tôi bao nhiêu, em biết không? Lạc, tôi không thể tha thứ em, tôi tuyệt đối không thể tha thứ em. Người tôi yêu không được phép phản bội tôi. Nhưng mà, Lạc, tôi thật sự quá yêu em. Tôi không có cách nào tự tay giết em. Khiến tôi phải sống trong thế giới không có em, tôi không biết tôi còn có thể hô hấp được hay không nữa. Lạc, em xem tôi yêu em nhiều như vậy, em thật sự còn không biết phải cảm ơn. Lạc, cô gái đó tốt như vậy sao, em thật sự thích cô ta như vậy sao? Tôi không có cách nào tha thứ cô ta, ngoại trừ tôi, người em thích, tôi đều không có biện pháp tha thứ. Nếu không phải xem xét việc cô ta tặng quà cho mẹ tôi, tôi nhất định sẽ giết cô ta. Hừ, Lạc, cô ta không nên chạm vào em. Em là của tôi, cho dù cô ta là ai, cho dù cô ta là thiên sứ bảo hộ mẹ tôi, tôi cũng sẽ kéo cô ta rớt xuống trần gian, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Trong mơ mơ màng màng, dường như có một người đang nói chuyện với cậu. Sau đó, bóng tối vô tận đã đưa cậu vào một thế giới khác.
—————-
Chú thích:
(1) Siberia: hay Xibia là vùng đất rộng lớn gần như nằm trọn trong nước Nga, chiếm gần toàn bộ phần Bắc Á và bao gồm phần lớn thảo nguyên Á-Âu. Vùng đất này bắt đầu từ phía đông dãy núi Uran trải dài đến Thái Bình Dương; phía bắc là Bắc Băng Dương xuống phía nam là các ngọn đồi miền bắc Kazakhstan và có biên giới với Mông Cổ và Trung Quốc. Trừ phần tây-nam không nằm trong lãnh thổ Nga, các vùng khác nhau của Xibia chiếm tới 77% diện tích nước này, trong khi đó chỉ chiếm có 22% dân số toàn Nga.
Hổ Siberia
C 25
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 2 Comments
5 Người yêu
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì