Dụ Hoặc Chết Người
Dẫn bóng, chạy, úp bóng vào rổ, ném ba điểm, phạt bóng, phạm quy, chạy, dunk, bắt bóng, lỗi 24 giây (1)… Trong một tháng ngắn ngủi này, Duẫn Thiên Khuyết đã học xong tất cả những điểm cơ bản của bóng rổ. Mỗi ngày đều cùng những cầu thủ chính thức luyện bóng, tỷ lệ ném trúng bóng là 20%, đối với một người mới tập như hắn mà nói, thực không phải chuyện dễ dàng.
Lạc Kính Lỗi vui vẻ vỗ vai hắn nói: “Thần đồng, thần đồng. Duẫn Thiên Khuyết cậu tuyệt đối là thần đồng.” Đương nhiên đáp lễ cậu chỉ là một thái độ lạnh lùng như núi băng ngàn năm.
Lạc Kính Lỗi trời sinh lạc quan đương nhiên sẽ không để ý ánh mắt hằng ngày này, vẫn như cũ làm bổn phận của ruồi bọ, chịu mệt nhọc dính vào bên người chủ nhân. Ngay cả chính cậu cũng buồn bực, vì sao lại thích ở bên cạnh Duẫn Thiên Khuyết như vậy. Có lẽ trên người hắn phát ra sự dụ hoặc chết người, khiến cho cậu dù là nam sinh cũng chống đỡ không được, vì thế chui đầu vô lưới. Haiz! Ngay cả cậu đều như vậy, huống gì các nữ sinh điên cuồng ở trong trường. Mỗi một ngày, không đúng, cơ bản có thể dùng giờ mà tính, thư tình vẫn đến không ngừng. Thật sự không hiểu nổi các nữ sinh đó, thái độ Duẫn Thiên Khuyết lạnh nhạt như thế, vì cái gì các cô ấy cứ tre già măng mọc, không hề có ý lui bước. Vì thế cậu chất vấn Khắc Lâm: “Không phải cậu bảo tính bất cần và lạnh lùng của tớ đã doạ nhóm con gái, cho nên bọn họ liền đem tớ trở thành thần tượng, nhưng không có ý thành bạn trai. Nhưng mà cậu xem, thái độ Duẫn Thiên Khuyết so với tớ còn tệ hơn. Ít nhất tớ còn có thể tươi cười với người khác, còn hắn thì sao! Cả ngày lộ ra vẻ mặt băng sơn, lộ ra vẻ sinh ra chớ gần, vì cái gì có nhiều nữ sinh viết thư tình, thổ lộ với hắn như vậy? Đây là đạo lý gì chứ!!”
“Mị lực luỹ thừa bất đồng! Cái này mà còn hỏi, ngốc chết!”
Cái gì? – Đả kích nghiêm trọng. Mị lực luỹ thừa bất đồng, ý nói là mình không có mị lực sao! Haiz.
Đối với tất cả các bức thư tình, chỉ có một kết cục duy nhất – Đốt! Trước ngọn lực hừng hực trong lò, tuỳ tay mà ném, tấm lòng của một cô gái liền bị đốt sạch, ngay cả tro tàn cũng không được gần hắn, huống gì là tâm.
Một người quá lãnh khốc. Xem về sau còn ai nói mình lãnh khốc nữa.
“Cậu lại phát ngốc cái gì?” Khắc Lâm lấy tay đẩy đẩy tay cậu.
“A? Không có.” Lạc Kính Lỗi cuống quít thu hồi tâm tư.
“Nhìn đi, trò hay sắp bắt đầu rồi.”
Sau khi huấn luyện kết thúc, bốn người mang túi xách đang muốn về nhà, nửa đường lại bị cô gái hoa khôi của trường không rõ lai lịch ngăn lại, chặn đường ở dưới tàng cây trong khuôn viên trường, lòng tràn đầy chờ mong gọi to ba chữ “Duẫn, Thiên, Khuyết!”. Vì thế ánh mắt ghen tị lập tức quét về phía chủ nhân cái tên đó. Chỉ thấy hắn đang dùng biểu tình “thản thản nhiên nhiên” đối với khuôn mặt đáng yêu như táo đỏ của hoa khôi trường. Kế tiếp, “dã thú” vô tình đoạt công chúa (không biết có nghĩa khác không), đi vào tầng trệt của sân huấn luyện. Còn lại ba người, tự nhiên là ngoan ngoãn đi lên lầu hai của sân, xem tình thế phát triển. Nếu xuất hiện cảnh gì đó (như là dã thú mạnh mẽ ×× công chúa), ra tay cứu trợ cũng là tất yếu.
“Duẫn Thiên Khuyết, đây là thư tôi viết cho cậu. Tuy rằng tôi cũng từng thực khinh thường hành động buồn cười như vậy. Nhưng là, vì cậu, tôi cái gì cũng nguyện ý làm. Hy vọng cậu có thể nhận.” Hai tay nâng phong thư màu hồng phấn, hoa khôi của trường thẹn thùng cúi đầu.
Trên lan can tầng thứ hai ở sân bóng, ba bảo bảo tò mò nằm úp sấp, vểnh tai lên nghe trình diễn vở công chúa bạch tuyết và hoàng tử thời hiện đại dưới lầu. Tuy rất không muốn, nhưng cũng phải thừa nhận, đây chính là chuyện tình yêu lãng mạn như cổ tích. Huhu… ba người khóc không ra nước mắt.
“Hắn nhận, hắn nhận rồi. Kế tiếp liệu có phải là hôn cô ấy không? Nếu là tớ, tớ sẽ. Mẹ nó, Duẫn Thiên Khuyết, cậu có mệnh cứt chó gì chứ!” Khắc Lâm kích động nói bậy.
“Nhưng mà, có phải hơi quá nhanh hay không?” Hôn? Lạc Kính Lỗi không thể tin được, bọn họ chỉ mới chính thức gặp mặt lần đầu đi.
“Đúng vậy đó!” Đại Cao luôn luôn trung thực cũng thật sự không thể chấp nhận cách nói của Khắc Lâm.
“Các người thật là cổ hủ, thời đại gì rồi, tình yêu nhanh chóng, tha hồ hưởng—” Còn chưa nói xong, chỉ nghe “roẹt” một tiếng, thư tình hồng phấn rách ra làm hai, rơi xuống bên chân hoa khôi của trường.
“—thụ.” Khắc Lâm nói xong chữ cuối cùng, không dám tin nuốt nuốt nước miếng.
Kiệt tác tỉ mỉ của mình được đối đãi như thế, hoa khôi của trường ngẩng đầu, ánh mắt phẫn nộ nhìn lại Duẫn Thiên Khuyết. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu quá mức khốn nạn, cậu làm sao có thể—” Cô nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không thèm giả dạng con gái ngoan ngoãn đáng thương chất vấn nữa. Vì vậy, cô ta thay thế bằng một khuôn mặt tươi cười đắc ý khác. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu có biết rằng cậu đối xử với tôi như vậy, anh trai tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Duẫn Thiên Khuyết chỉ là lạnh lùng trả lời một câu “Cứ đến đi!” liền tiêu sái thong dong đi qua người cô ta.
“Cậu, Duẫn Thiên Khuyết.” Hoa khôi tức giận đuổi theo, giơ hai tay ngăn trở đường đi của hắn. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu đứng lại.”
“Cút ngay cho tôi. Còn dám cản đường của tôi, tôi ném cô vào lò thiêu.” Giọng điệu lạnh như băng, không chút nào lưu tình. Hơi thở nguy hiểm dâng lên xung quanh Duẫn Thiên Khuyết.
“Cậu—” Tuy rằng bị lời nói của hắn doạ một chút, nhưng cô vẫn giả vờ trấn định. “Cậu đừng doạ người khác, có bản lĩnh thì cậu thử xem xem! Cậu tới đi!”
Lời cô mới nói xong, ngay cả một giây cũng không chần chừ, Duẫn Thiên Khuyết nhanh chóng nắm mái tóc của cô, kéo ra ngoài. Cô ta không có cách nào đứng lên, cứ như vậy không ngừng kêu thảm thiết bị hắn một đường kéo đi. Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ bị nước mắt làm nhoè nhoẹt, lộn xộn thành một đống. Đồng phục ma sát trên mặt đường không chịu nổi, đau đớn làm mồ hôi ướt cả áo quần, cùng máu loãng từ da thịt bị rách tạo thành một hỗn hợp ghê người. Tiếng khóc kêu khàn cả giọng khiến ba người bị doạ ngốc vì cục diện bỗng nhiên thay đổi kia bừng tỉnh.
“Hắn, hắn sẽ không làm thật đúng không?!” Khắc Lâm kinh hoảng hỏi đồng bọn.
Lạc Kính Lỗi hoảng sợ vạn phần, chạy thẳng xuống lầu, nhanh chóng đuổi đến, lại thấy được một cảnh khiến hắn vĩnh viễn không quên được. “Không cần—” Tiếng rống to không thể khống chế được vang lên ở bên cạnh lò thiêu, Duẫn Thiên Khuyết giơ cao hay tay, nâng một thân hình mảnh mai đang hoảng sợ cực độ, không ngừng giãy dụa ở mặt đất lên, sợ hãi khiến mặt cô ta vặn vẹo biến hình, ánh lửa đỏ tươi chiếu rọi gương mặt trắng bệch.
“Duẫn, Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, không, không cần –” Lạc Kính Lỗi run run thốt ra vài từ. Thân thể cậu không nhịn được mà run rẩy, hô hấp không thể bình thường cũng chỉ nương ở miệng mà từng hớp từng hớp thở. Hai mắt cậu không thể chịu nổi hình ảnh đáng sợ như vậy, trái tim cậu không thể tiếp thu kích thích mãnh liệt như thế. Cậu giơ hai tay ra trước ngực như muốn mượn sức lực ít ỏi này để giúp đỡ cô gái đáng thương kia. Cậu đang cầu xin, dùng ánh mắt thật sâu cầu xin thiên sứ với đôi cánh đen đừng đày đoạ trần gian nữa.
Gợi lên một chút tươi cười tà ác, đôi môi hồng dưới ánh mặt trời càng thêm mềm mại. Duẫn Thiên Khuyết tuỳ tay ném cô gái thật mạnh xuống mặt đất, dùng đôi chân thon dài đi nhanh vài bước, đi đến trước mặt Lạc Kính Lỗi, một tay nâng hai má nóng bỏng của cậu, dùng giọng điệu vui đùa, không nhẹ không nặng nói. ”Cậu sợ sao?”
Hô hấp gần sát như thế, khiến Lạc Kính Lỗi bị vây trong nỗi kinh hoảng sâu sắc trở lại với thực tế. Vẫn là run run không thôi, đôi môi mơ hồ nói ra vài câu. “Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, cậu là đang nói giỡn thôi! Cậu chính là, chính là chỉ muốn doạ cô ấy thôi. Đúng, đúng không?”
Hàm răng run rẩy không cách nào khép kín, màu trắng tinh lấp lánh dưới nắng trời chói rọi.
“Cậu nói xem?” Nhướn cao mi, hỏi lại cậu. Bộ dáng hoảng sợ của cậu thật sự rất thú vị, xem ra trò chơi này nhất định sẽ rất phấn khích.
“Cậu—” Lời chất vấn còn chưa nói ra, đã bị tiếng kêu sợ hãi của cô gái lôi kéo sự chú ý, xem ra cô ta vẫn chưa khôi phục lại trong hoảng sợ, vẫn không ngừng ôm tay mà liên tục hét chói tai, hẳn là bị sợ hãi rất nhiều.
“Đây chính là cảnh cáo, nếu cô còn dám có lần sau, tôi cam đoan nhất định sẽ không ném sai phương hướng. Cho cô mười giây, lập tức cút.” Không có rống to, không có nổi trận lôi đình. Chỉ có âm thanh đến từ địa ngục, băng lạnh đâm vào da thịt, nhè nhẹ tan chảy, thâm nhập xương cốt.
Hoa khôi như nghe được ma chú, vội vã đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo trốn về phía xa xa. Tiếng kêu thảm thiết trong miệng vẫn không ngừng lại, khiến cho người khác cảm thấy đau tim.
Lạc Kính Lỗi tức giận đấm một cú vào ngực Duẫn Thiên Khuyết. “Cậu cái thằng nhóc xấu xa này, cậu dọa chết người, có biết hay không? Đừng làm loại vui đùa ác liệt này nữa. Bộ dáng người ta đáng yêu như vậy, cậu không thích, có người mong còn không được.” Ứ đọng trong ngực không chỗ nào phát tiết, Lạc Kính Lỗi rõ ràng không hề để ý đến hắn, xoay người đi về phía mấy người bạn của mình. Đến bây giờ trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi! Tên nhóc chết tiệt này, thế giới này cũng chỉ có một mình Duẫn Thiên Khuyết mới có khả năng làm ra chuyện hù doạ chết người không đền mạng này. Đúng là một tên não ngắn, không biết suy nghĩ. Cư nhiên lại bộc phát tính tình lớn như vậy.
Đây là sự khác nhau giữa thiên sứ và phàm nhân sao? Không đúng, hắn tuyệt đối là ác ma.
Duẫn Thiên Khuyết cũng không có vươn tay giữ cậu lại, mà là ung dung thưởng thức bóng dáng của cậu. Vui đùa? Hừ! Có lẽ vậy đi! Nếu như cậu không đuổi theo, không biết sẽ có kết cục như thế nào.
Lạc Kính Lỗi, thiếu niên có nụ cười sáng lạng này. Vẻ mặt của cậu thật sự thực phong phú! Còn muốn nhìn được nhiều hơn, càng nhiều biểu tình khác nhau của cậu. Nhất định, sẽ rất phấn khích! Thật sự rất chờ mong…
———
“Gặp mặt làm quen?” – Lạc Kính Lỗi.
“Đúng vậy, cùng nữ sinh trung học Hữu Liên, chiều mai ba giờ, cũng chính là cuối tuần, các cậu ai cũng phải dành ra thời gian, ai dám cho tớ leo cây, nhất định phải chết.” – Khắc Lâm.
“Khắc Lâm, làm sao cậu hẹn được?” – Đại Cao.
“Oa, Khắc Lâm, thật tuyệt quá, cậu là thần tiên của tớ.” – Lạc Kính Lỗi.
“Được rồi, được rồi, đừng khen tớ nữa. Ai bảo tớ nhiều bạn bè! Về sau cơ hội gặp mặt làm quen như vậy rất ít, chỉ tớ mới tổ chức được. Đương nhiên, nếu các cậu lần này nhìn trúng mục tiêu, hẳn là sẽ không cần lần sau.” – Khắc Lâm.
“Vậy Khắc Lâm, các cô gái lần này có xinh không?” – Lạc Kính Lỗi.
“Cũng chưa nói được, còn phải xem là ai đến. Nhưng có xinh đẹp hay không không quan trọng, vấn đề duy nhất ở đây là—” – Khắc Lâm.
“Có vấn đề gì?” – Đại Cao.
“Là cái gì, nói mau, nói mau.” – Lạc Kính Lỗi.
“Đối phương là “tứ danh” ở Hữu Liên, cũng có ý là đúng bốn người, mà chúng ta chỉ có ba người” – Khắc Lâm.
“Vậy thì có vấn đề gì, gọi Duẫn Thiên Khuyết cùng đi.” – Đại Cao.
“Đại Cao!” – Lạc cùng Khắc.
“Anh điên à! Lần trước hắn đối xử với nữ sinh như thế nào, anh còn chưa thấy sao, còn dám gọi hắn. Hôm đó hoa khôi của trường bị hắn doạ một tuần sau cũng chưa đi học lại, rốt cuộc không ai dám gởi thư tình cho hắn nữa.” – Khắc giận.
“Đúng rồi, tớ cũng thấy không ổn.” – Lạc ưu tư.
“Vậy cũng phải, bằng không chúng ta đi ba người là được rồi.” – Đại Cao.
“Đối phương có bốn, chúng ta đi ba người, rất không lễ phép! Truyền ra ngoài, về sau còn có ai đi gặp mặt chúng ta nữa.” – Khắc Lâm.
“Vậy làm sao bây giờ!”
Ba người ôm má, tự hỏi…
Im ắng, thời gian buổi trưa nhanh chóng lướt qua, khuôn mặt tươi cười toả nắng của mặt trời được giấu sau chân mày cong cong của mặt trăng, kết quả —
Sai lầm! Sai lầm! Sai lầm! Sai lầm! Sai lầm lớn nhất cuộc đời!
Sáu con mắt toé lửa đều đồng loạt hướng về bốn nữ sinh đang tranh nhau vây quanh người một nam sinh. Rốt cuộc là vì cái gì Duẫn Thiên Khuyết lại đến nơi này? Chỉ đơn giản là thiếu nhân số, bọn họ liền chắp tay dâng “hạnh phúc” của mình nhường cho hắn. Trời xanh, xin cho chúng tôi một cơ hội nữa, cam đoan cho dù phải tìm đến chó cũng sẽ không tìm đến Duẫn Thiên Khuyết, hu hu hu…
“Bạn gọi là Duẫn Thiên Khuyết phải không? Tên đẹp quá!”
“Mình tên là Trình Thải Diệp, chúng ta có thể làm bạn không?”
“Bạn bao nhiêu tuổi rồi, mình mười bảy, mình đoán bạn cũng không kém nhiều lắm đi!”
“Bạn cao quá, nhất định là chơi bóng rổ! Mình vẫn thường xem các trận bóng rổ, nếu câu lạc bộ của bạn có trận đấu, mình có thể đi xem không? Mình sẽ cổ vũ cho bạn.”
….
Thật sự là bội phục các cô gái đó không cần uống một miếng nước mà vẫn nước miếng tung bay, cho dù đối diện với một gương mặt đầu gỗ siêu cấp im lặng cũng có thể tự mình thao thao bất tuyệt.
Lạc: “Bạn học, bạn muốn uống nước hay không?”
– Tránh ra, đáng ghét.
Khắc: “Mình cùng câu lạc bộ bóng rổ với hắn, mình tên là Khắc Lâm.”
– Tôi chưa có cùng cậu nói chuyện, chán ghét.
Cao: “Mình—”
– Cậu câm miệng.
Sáu con mắt bắn lửa như súng máy sắp lên nòng. Nhắm, chuẩn bị, nổ súng.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…” Một trận bắn liên hoàn lên ly nước trong tay trái của tên con trai không nói một lời, đang tao nhã uống nước đá.
Thượng đế tạo ra vưu vật (vật quý giá, xinh đẹp) như thế, vì để khiêu chiến cực hạn của đãi ngộ khác biệt sao? Nếu ngài không ngại, xin ban cho tôi sức mạnh, để cho tôi tự tay phá huỷ sinh vật gen cao cấp phi nhân loại khác biệt với người thường này. Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con, các Thánh Thần, con thề nhất định sẽ mai táng hắn thật tốt. Cảm kích ngài, Đấng Toàn Năng! Amen!
————
Chú thích:
(1) Lỗi 24 giây: Bất cứ khi nào một đấu thủ giành được quyền kiểm soát bóng sống ở trên sân, trong vòng 24 giây đội đó phải ném rổ. Quá 24 giây không née thì sẽ bj lỗi.
C 9
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment
5 Người yêu
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì