26.Thời gian năm nhất năm hai đại học trôi qua rất nhanh, tựa hồ vừa quen thuộc sân trường, liền phải chuẩn bị sẵn sàng, cùng bạn học mỗi người đi một ngả.
Cha mẹ Dụ Lý cũng đang thúc giục hắn mau bắt đầu chuẩn bị TOFEL cùng GRE, thi thêm vài lần, miễn cho đến lúc xin tốt nghiệp thành tích lại không lý tưởng.
Dụ Lý cũng bóng gió hỏi qua Điền Tuấn về dự định sau này–
“Đại khái trực tiếp tìm việc làm a, em cũng không phải rất muốn học nghiên cứu sinh.” Điền Tuấn múc một thìa canh xương vừa mới hầm xong, đưa đến bên miệng Dụ Lý, “Anh dự định thế nào?”
Dụ Lý quay đầu sang, nếm một ngụm. Nước canh đậm đà, tinh tế mà xẹt qua đầu lưỡi. Sau khi nuốt xuống, tựa hồ còn có thể nhấm nháp đến dư vị tươi mới thơm ngon.
Hắn cũng không có trả lời.
Ánh chiều tà từ bên cửa sổ chiếu vào không gian nhỏ bé bên này, đem dáng vẻ Điền Tuấn phác thảo ra một đạo viền vàng.
Dụ Lý nhìn hình ảnh đó mà xuất thần, trong lòng lo âu và cấp bách trở nên mãnh liệt thêm.
27.Điền Tuấn và Dụ Lý chuyện xuất quỹ* (comeout) cũng thật bất ngờ.
Nghiêm khắc đến nói, là Dụ Lý ngày nào đó tâm huyết dâng trào, ngay sau đó liền đem Điền Tuấn kéo xuống nước.
Nghỉ hè đại nhị, vào buổi tối ngày nào đó, Dụ Lý không nói một tiếng chạy đến dưới lầu nhà Điền Tuấn, lại gửi tin nhắn muốn cậu mở cửa để mình đi lên.
Nhà Điền Tuấn mặc dù ở Lâm thị, nhưng thời đó không có tàu điện ngầm, hiện tại không có phương tiện đi xa. Thời điểm nghỉ học, hai người đều là dựa vào tin nhắn cùng điện thoại để liên hệ.
Dụ Lý không biết từ đâu kiếm ra được địa chỉ nhà Điền Tuấn, chính là đột ngột như vậy xuất hiện ở trước mặt cậu.
Ba mẹ Điền Tuấn đều đã đi công tác, trong nhà chỉ còn một mình cậu.
Cậu đem Dụ Lý đón vào cửa, “Sao anh lại tới đây?”
Dụ Lý dán mắt nhìn cậu chăm chú, đột nhiên dùng hai tay bưng mặt cậu, cứ như vậy hôn lên.
“Ngô……” Điền Tuấn không hề có chuẩn bị, đều sớm bị hôn đến thở không thông, “Chờ…… Chờ một chút…… Dụ Lý, trả lời vấn đề em hỏi trước đã!”
“Anh xuất quỹ rồi,” Dụ Lý hai mắt hơi hơi phiếm hồng, “Ngốc ở nhà không được, liền đến tìm em.”
28.Đối với Dụ gia mà nói, Dụ Lý xuất quỹ có thể so với sấm sét giữa trời quang.
Bất quá lại nói, đại khái đối với đại đa số gia đình mà nói, con cái xuất quỹ cũng đều không phải là một sự kiện có thể dễ dàng chấp nhận.
Dụ Lý ma ma khóc đến hai mắt sưng đỏ, vẫn lần nữa hướng Dụ Lý xác nhận, “Con xác định sao? Con nói trước kia thích con gái, là vì chưa xác định rõ chính mình. Vậy bây giờ con chính là khẳng định đã nhận rõ bản thân sao?” Hai tay của bà dùng sức quá lớn siết chặt khăn giấy, đến mức các khớp xương tái nhợt đều hiện lên.
Dụ Lý trong lòng cũng không chịu nổi. Hắn giật giật hầu kết, bình ổn một chút cảm xúc, “Lúc trước là chưa có nghĩ tới phương diện này, bây giờ tự nhiên là đã nghĩ thông suốt.”
“Mày đừng có như vậy tùy tùy tiện tiện liền nói bản thân đã nghĩ thông suốt!” Dụ Lý ba ba một bên nghênh tiếp một bên hút thuốc, “Tao thấy mày tới bây giờ tư duy vẫn còn là một đứa con nít, nghĩ cái gì liền nói cái đó, cũng không quan tâm lời nói ra khỏi miệng sẽ tạo thành hậu quả bao lớn. Mày là người trưởng thành, hẳn là phải biết tự chịu trách nhiệm với lời nói của mình!”
“Con thật sự rất nghiêm túc,” Dụ Lý nghiêng người ngồi lên sô pha bên cạnh mẹ hắn, nắm lấy đôi tay được bảo dưỡng thực xác đáng kia, “Ba mẹ, con đã suy nghĩ rất lâu mới cùng hai người ngả bài. Con không có khả năng lấy loại sự tình này ra nói đùa. Hai người đều là người hiểu lý lẽ, con luôn luôn tin tưởng ba mẹ sẽ hiểu cho con, ủng hộ con.”
“Cái rắm! Mày gán cho chúng ta cái mũ cao như vậy cũng không có tác dụng!” Dụ Lý ba ba bị thằng con chọc tức đến thở dốc, “Mày cút ra ngoài cho tao yên tĩnh một lát, tao tạm thời không muốn nhìn thấy mày.”
29.“Cho nên anh liền một đường ‘Lăn’ đến nơi này của em?” Điền Tuấn tức giận đến mức muốn đập hắn, “Sự tình lớn như vậy sao anh không cùng em thương lượng liền tự chủ trương vậy!”
Dụ Lý thời khắc áp lực tâm lý lớn nhất đã qua, hiện tại thoạt nhìn trái lại còn thả lỏng hơn Điền Tuấn, “Dù sao có vài câu như vậy, sớm hay muộn cũng phải nói, nói sớm nói muộn không phải đều giống nhau sao.”
“Vậy anh cũng không thể cứ như vậy rời nhà trốn đi a, anh như này không phải là đang dùng an nguy của chính mình để uy hiếp bọn họ chứ.”
Dụ Lý nhíu mày, “Anh làm sao lại uy hiếp bọn họ hả? Là ba anh bảo anh đi ra ngoài bình tĩnh. Đến Lâm thị bình tĩnh cùng ở cửa Starbuck bình tĩnh, khác biệt rất lớn sao?”
“……”
Điền Tuấn hiện tại không chỉ muốn đánh hắn, còn muốn đá hắn.
30.Rửa mặt xong xuôi, đã hơn mười hai giờ. Điền Tuấn nói hết lời, rốt cuộc cũng lay chuyển được Dụ Lý gọi điện thoại về nhà báo bình an.
“Uy, mẹ, là con…… Ân, con đang ở nhà bạn con tại S thị……
“…… Cái gì mà sao chạy xa như vậy, không xa a, ở ngay bên cạnh……”
“…… Đã ăn rồi đã ăn rồi, ăn ở nhà ga ……”
“…… Trên người có hơn bốn trăm đồng đây…… Không có việc gì, không đủ liền hỏi mượn bạn con, khai giảng trả lại……”
“…… Sao lại trách con, rõ ràng là ba bảo con đi ra ngoài tỉnh táo à nha, ” Dụ Lý vẻ mặt không sao hiểu nổi, “Con không ở nhà bạn chẳng lẽ đi ngủ hầm cầu sao?”
Lắng nghe toàn bộ cuộc gọi kia xong Điền tiên sinh tỏ vẻ, so với đánh Dụ Lý, cậu vẫn tương đối muốn biểu lộ cho mình một cái trợn trắng mắt.