[Dbsk Fanfic] – Checkmate

Chương 20

Tôi những tưởng mình sẽ chết chìm trong nước mắt, nhưng cuối cùng lại vẫn cứ sống sót.

Bấy giờ tôi nghe thấy có người đang gõ cửa phòng mình.

“…Jaejoong, em ngủ chưa?” Giọng nói của Yunho từ sau cánh cửa im lìm vang lên, “Không phải em vẫn chưa ăn gì sao? Anh đã sai người hầm canh gà với nhân sâm cho em này, mau dậy ăn một ít nào.”..

Tôi cắn mu bàn tay, tấm tức khóc..

“…Jaejoong, em vẫn còn giận ư?”

Yunho khẽ thở dài, nói:

“Jaejoong, em hãy nghe anh nói, chỉ cần hai ta ở bên nhau, chỉ cần em bằng lòng, ngày nào của chúng ta cũng là sinh nhật của em, ngày nào anh cũng ở bên em. Cho nên đừng buồn giận nữa, được không? Hôm nay là sinh nhật em mà, chẳng nhẽ em muốn cứ thế kết thúc sao?”..

Yunho nói, một hai định đẩy cửa vào, tôi hoảng sợ. Lau bừa nước mắt, giật mình nhảy dựng lên. Phát hiện cửa đã khóa trái mới nhẹ nhàng thở rat, ôi bây giờ không muốn bị người khác xem thấy, nhất là Yunho…

“Jaejoong, anh biết em chưa ngủ, mở cửa cho anh, để anh đi vào, Jaejoong.” Yunho lại gõ cửa, “Kim Jaejoong!”

Tôi ngồi trong phòng lăng lăng nhìn cửa, lại động lòng nhưng chẳng hề nhúc nhích.

Yunho, không phải tôi không muốn mở cửa, chỉ vì không dám mở mà thôi. Bởi vì tôi rất biết bên ngoài là thế giới như thế nào, thế giới của hạnh phúc hấp dẫn con người ta, nó sẽ làm cho cõi lòng trở nên ấm áp hay sẽ đâm cho máu huyết chảy đầm đìa.

Yunho ah, Kim Jaejoong chẳng phải người không sợ trời không sợđất gìđâu, chỉ là Kim Jaejoong đã mất hết dũng khí đối mặt thế giới này rồi…

“Jaejoong! Jaejoong! Kim Jaejoong!” Yunho lại đập mạnh lên cửa vài lần nữa, vẫn không cóđộng tĩnh gì, cuối cùng cũng đành phải từ bỏ.

“Được rồi, Jaejoong, nói thế nào em cũng muốn hờn dỗi một mình phải không, vậy tùy em!”.

Thế rồi giọng nói của Yunho biết mất, thế giới xung quanh tôi cũng trở nên im ắng lạ thường, im ắng đến mức tôi tưởng như mình sẽ bị bóng đêm không chừng cắn nuốt mất, lệ đẫm hàng mi.

Nhưng đúng vào lúc đó, giọng nói của Yunho mà tôi tưởng là đã bỏ đi lại một lần nữa cất lên, hắn nói:

“Jaejoong ah, chúc mừng sinh nhật em.”

Lệ ứa lại tràn mi, tôi run rẩy thiếp môi mình lên cánh cửa, hôn lên đoạn gỗ lạnh giá như băng.

Yunho ah…

Con người ta cho dù có đau khổ thế nào, vẫn cứ phải chật vật mà sống tiếp.

Đây là câu mẹ tôi thường hay nói nhất khi còn tại thế, khi đó bà thích ngồi trong hoa viên sau giờ ngọ và bế tôi đặt trên đùi, lúc ấy là lúc mặt trời chói chang gay gắt nhất. Mẹ tôi một bên đung đưa tôi một bên cười nói với tôi, Jaejoong bé bỏng của mẹ phải mau mau lớn lên, phải sống một cuộc sống thực vui vẻ, không có thống khổ, không có buồn đau, hãy ở bên người con yêu cả đời, phải hạnh phúc suốt đời.

Rõ ràng người thiếu phụ ấy vẫn còn đương thì trẻ trung xuân sắc, thế mà lại có thể thốt ra lời lẽ như bà lão đã sống qua gần trăm năm tuổi. Hạnh phúc hay sung sướng chỉ là chuyện đơn giản, vậy mà sao nét mặt mẹ tôi lại làm tôi cảm thấy chúng như những vọng tưởng xa vời không thể nào chạm đến được. Thuở bé thơ tôi còn chưa hiểu được, nhưng hiện tại thì tôi đã thấm thía lắm rồi, hóa ra những thứ càng đơn giản thì mới là những thứ càng tốt đẹp, mà những thứ càng tốt đẹp thì lại càng không thể mơ ước được hơn.

Đồng hồ tháng năm ôi sao mà chậm chạp, mua tuyết năm nay cũng dằng dặc như mùa đông năm đó, cứ như thể ngàn trăm thế kỉ vừa trôi qua.

Tôi nói với Siwon, nếu tôi có chết đi thì cũng đừng lấy làm lạ lùng, bởi vì bên trong tôi chỉ còn lại con tim đã khô héo, giống như người mẹ đáng thương của tôi, và thế rồi, đến một ngày nào đó tới lượt tôi trượt dài trên vết xe đổ của mẹ, không ai kéo được tôi, tôi tin rằng sẽ có một ngày như thế.

Siwon nghe xong đã mắng tôi gở mồm gở miệng, rồi lại ân cần nhắc nhở tôi nhớđi khám bác sĩ. Tôi nói, tôi thật sự rất khỏe, chỉ là già dặn hơn mà thôi. Ai sinh ra trên đời mà chẳng phải giàđi, ai cũng không chống lại tuổi tác được. Năm tháng qua đi sẽ hằn lên khuôn mặt tươi trẻ những nếp nhăn phiền não, lại cũng không ai có thể tránh được. Giống như cái chết đang dần đến bên ta, ai cũng biết rõ là mình sẽ chết, thế nhưng không ai có cách gì bắt thời gian ngừng trôi được.

Tôi cũng chẳng biết tại sao tri óc tôi lại nảy sinh những tâm tưởng như vậy, cảm thấy đầy châm biếm, tôi ha ha cười. Siwon nhìn tôi như xem quái vật, một lần nữa sử dụng giọng điệu cực kì chân thành nói với tôi, Jaejoong, cậu đúng là nên đi bác sĩđi thôi. Tôi phất tay nói, dù sao tôi cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn thì có gì khác nhau.

Thực ra, tôi biết mình hiện tại thật khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng tôi còn biết làm sao được, tôi thậm chí còn chẳng biết tại vì sao mình thành ra như thế. Một đoạn thời gian trước tâm tình tôi còn u uất như sống dở chết dở, thế mà chỉ mấy ngày gần đây đã bắt đầu tinh mẫn trở lại rồi, mỗi thời mỗi khắc trôi qua tôi có thể cảm nhận các sự kiện xung quanh một cách rõ rệt. Ngay cả trong giấc ngủ, một tiếng động nhỏ nhất cũng có thể làm tôi giật mình tỉnh giấc, sau đó trợn trạo hai con mắt mẫn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, và thế là cảđêm không ngủđược.

Ban ngày, tôi sẽ giống như con mèo con dỏng tai lên thật cao, rình nghe xem những kẻ xung quanh nói chuyện với nhau. Sau đó tôi bắt đầu suy đoán xem ông B bà A bọn họđang nói đến có phải mình hay không. Trong khuôn viên nhà họ Kim, người nào người nấy hễ thấy tôi là sẽ tránh đi ngay lập tức. Bọn chúng coi tôi nhu ôn dịch, thi nhau trốn chạy càng xa càng tốt. Tôi đem nỗi lòng ra oán trách với Yunho, hắn lại vuốt đầu tôi nói tôi cần nghỉ ngơi.

“Cả anh cũng cho là em có bệnh?!”

Yunho lắc đầu, “Thân thể em luôn luôn không khỏe, mấy hôm trước lại mệt sức, phải nghỉ ngơi cho khỏe mới được.”

“Tinh thần em tốt lắm mà.”

Tôi nói rồi lăn mình trên giường Yunho, lăn một hồi hết bên này đến bên nọ, tôi bắt đầu ám muội cười.

Tôi xuống giường, bước đến trước mặt Yunho, ôm cổ hắn, vờn lưỡi quanh tai hắn.

“Yunho ah, chúng mình về giường đi, được không?”

Yunho nghi hoặc nhìn tôi,

“Này? Em dạo này có phải hơi quá nhiệt tình không?”

“Em cóà?” Tôi nhún nhún vai, đưa tay cởi quần lót của hắn.

“Từ từ.” Yunho giữ lấy tay tôi,” Jaejoong, em làm sao vậy? Nói với anh được không?”

“Cái gì mà em làm sao vậy, em như vậy không phải rất tốt sao?” Tôi nói, giãy khỏi tay Yunho, mò ra sau lưng hắn, đẩy hắn ngã trên giường. Bây giờ tôi đang quỳ giữa hai chân hắn, dùng đầu gối cạ cạ vào đùi trong của hắn. Từ trên cao tôi nhìn xuống Yunho, mỉm cười nói: “Yunho ah, anh không muốn, là thật không muốn sao? Là thật không muốn vào bên trong em sao?” Tôi vừa nói vừa cám dỗ Yunho, kéo tay hắn tới giữa hai đùi mình.

Có người nói, sở dĩ loài người nảy sinh ham muốn *** với nhau, là bởi vì muốn thể hiện tình yêu. Nhưng mà vôđộ quá mức thì lại không phải biểu hiện của tình yêu, mà chính là một thứ có tên gọi côđơn. Siwon từng nói tôi cóý niệm dùng thân thểđể trói chặt người đàn ông, tôi nở nụ cười, rất quang minh chính đại nói cho hắn biết rằng không chỉ mỗi đàn bà mới có khả năng làm chuyện đóđâu.

Đối với hành động *** suồng xã của tôi, Yunho luôn cố tránh. Hắn biết rõ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy chắn chắn sẽ gây ra rất nhiều phiền não, nhưng cuối cùng lại vẫn không thể ngăn cản tâm trí mình trầm mê. Nhìn thấy hắn thoáng ảo não kéo tôi xuống giường, vục miệng vào người tôi, dữ dội in lại những dấu hôn chỉ thuộc sở hữu của mình hắn lên khắp thân thể tôi, giống nhưđang trách cứ, tôi hài lòng mỉm cười.

Đúng, chính là như vậy đấy Yunho, không cần nỗ lực đi kháng cự làm gì, xin cứ tuân theo dục vọng của cậu đi. Thứ Junsu không thể cho cậu thì tôi rất hào phóng. Nếu ông trời đã quyết trái tim cậu chỉ thuộc về Junsu, vậy thì cơ thểđẹp đẽ này của cậu tôi sẽ không nhường cho nó, vĩnh viễn sẽ không. Tôi có thể chịu được chứng kiến ánh mắt dịu dàng cậu dành cho nó, nhưng khi người nằm bên dưới cậu là tôi, hãy chỉ nhìn mình tôi thôi, chỉ nghĩđến mình tôi thôi.

Tôi không khờ cũng không dại, thứ tôi cần cũng không nhiều…Nhưng tại vì sao, tại vì sao cứ xem tôi nhưđứa ngốc?

Ban đêm, tôi ngủ không an giấc. Trong mộng cứ có người không ngừng đuổi theo tôi, muốn hại tôi. Tôi bừng tỉnh sợ toát mồ hôi lạnh, và rồi không làm sao ngủ tiếp được. Tôi với tay sang quờ quờ người bên cạnh, phát hiện Yunho đã rời giường từ khi nào, tôi có hơi chán nản. Vì vậy tôi rời giường đi hết phòng này đến phòng khác tìm Yunho, cuối cùng tôi thấy hắn trong một thư phòng mờảo ở tầng hai. Lúc đó trong phòng ngoài Yunho ra, còn có một người khác nữa, họđang nhỏ giọng bàn bạc chuyện gìđó với nhau.

Đã trễ thế này còn chuyện gì quan trọng được chứ? Hành động bí mật như vậy, nhất định là có gì mờám rồi. Tôi vừa phẫn hận nghĩ, vừa đắc ý cho rằng mình mới anh minh thần võ làm sao. Vì vậy tôi lại gần cánh cửa hơn, cố sao cho không phát ra tiếng động, thật cẩn thận đẩy ra một khe cửa nhỏ. Qua khe cửa đó, chỉ thấy bóng của một người đàn ông, thon dài mảnh khảnh. Giọng nói của người này rất ư là dịu nhẹ, khiến cho tôi liên tưởng tới con sông chảy qua trước cửa các gia đình ở thành Tô Châu.

“Rốt cuộc bao nhiêu phần sản nghiệp nhà họ Kim đã chuyển sang danh nghĩa của cậu?”

“Khoảng hai phần ba.”

Người đàn ông nghe xong huýt huýt sáo, “Xem ra tiểu tử họ Park đó sắp không kiêu ngạo được bao lâu nữa rồi, sao, muốn nó chết như thế nào hả?”

“Cứ giao cho anh làđược rồi.”

“Hứ, nếu lúc trước không mượn đao nhà nó làm suy yếu thế lực hùng hậu của họ Kim, thì ai chịu làm rùa rụt cổ cho nóđánh?! Mới cho nếm tí mùi ngon là đã tưởng mình là Ceasar lắm đấy?”

Yunho nhếch miệng cười.

“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Kim đại lão gia cũng quá là lợi hại, có thể lựa chọn bồi dưỡng ra bao nhiêu tử sĩ, sẵn sàng sống chết vì Kim gia như thế, nhà này không có chuyện thì thôi, chứ hễ có chuyện một cái là nhất loạt đứng ra bao vệ.”

Yunho gật gù, “Tất cả bọn họđều không biết, chính là Jaejoong, người thừa kế chân chính nhất nhà họ Kim lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến gia tài tiền bạc. Mà những người này, chỉ cần bọn họ còn ở Kim gia ngày nào, thì ngày đó Kim gia còn có thể vực dậy và hưng thịnh được. Ngày trước nếu không phải do ông già bệnh tật đến loạn trí, nhận nhầm tôi với Jaejoong và đem bí mật ra nói hết, thì có tài thánh tôi cũng không biết được.”

“Kinh thật, tiềm lực đáng sợ.” Người đàn ông tấm tắc ra tiếng, “Như vậy hiện giờ bọn họ vẫn an phận thủ thường chứ?”

Yunho gật đầu, nói: “Bọn họ cho rằng tất cả đều là ý của Jaejoong.”

“Ha ha, mệt cậu trò này mà cũng nghĩ ra được, đầu tiên cố ý dẫn dụ họ Park đánh họ Kim, sau đó đầu cơ trục lợi đóng vai người tốt rước Kim đại thiếu gia về nhà, còn giả truyền thánh chỉ bẻ gẫy từng vây cánh, cậu cũng thật là nham hiểm đó.” Người đó cúi đầu cười, “Chưa có ai nghi ngờ cậu chứ?”

“Nếu là nghi ngờ của lũđã chết rồi thì không đáng tôi để tâm.” Yunho nói.

Người đó lại cười lên ha hả, tựa hồ thực tán thưởng. “Thế còn Kim Jaejoong thì sao? Chẳng nhẽ nó không đánh hơi được chuyện gì sao?”

“Có rảnh không vậy, trước kia Jaejoong cũng không hay hỏi về việc buôn bán của gia tộc lắm.”

“Đúng là bại gia chi tửđiển hình.” Người đó cười nhạo.

Yunho cũng cười nhẹ.

“…Sao? Trông cậu có vẻ khoái chí thế?”

“Có sao?”

“Lại còn không có?! Nghe nói dạo này cậu sống sung sướng lắm, đêm nào cũng quần mây đánh mưa với người đẹp, hao tinh quá độ cũng không thấy mệt hả?”

“Ha ha, kẻ nào bép xép với anh đấy? Xem tôi có phế hắn đi không.”

“Hứ, chuyện này tôi còn phải nghe từ người khác sao?! Nhìn điệu bộ tên tiểu tử này là biết, đè thằng đó thật sự khoái như vậy?”

Ngữ khí của người đàn ông mang theo khinh bỉ.

“Khai thật đi, động lòng rồi phải không?”

Yunho không nói gì, lại cười nhẹ.

“Được lắm, chiếm đoạt gia sản nhà người ta còn chưa nói, ngay cả người ta cũng ăn mất luôn, họ Jung cậu cũng thiếu đạo đức quáđấy!”

“Tôi thiếu đạo đức thế nào cũng là do anh dạy.” Yunho cười như chẳng hề gì.

“Yah, da mặt hơi bị dày đó. Nhưng kể ra cũng khó trách cậu được, Kim Jaejoong đóđược xưng tụng là bảo vật đáng giáđánh đổi bất cứ thứ gì cơ mà, diện mạo lại đẹp như thế, cho dù có chơi bời phóng túng bao nhiêu lần cũng không thấy chán phải không? Đáng tiếc, chỉ mỗi tiểu tử thối cậu được lợi thôi. Hay là, hôm nào cũng để anh cậu nếm thứ chút hương vị của Kim đại thiếu gia, được chứ hả?”

“Nhưng lời này tôi coi như chưa nghe thấy, anh vềđi.” Yunho lạnh lùng nói, hạ lệnh trục khách.

Người đó bị Yunho nói vậy thì bất mãn nói quàng xiên, đến cuối cùng cũng bị thúc ép ra khỏi phòng. Trước khi bọn họ ra khỏi tôi đã nấp được vào một chỗ kín, hai người đi rồi, mới chậm rãi bước ra. Tôi thất thần nhìn dãy hành lang dài hút mắt, những hình ảnh dữ dội cứ không ngừng nhảy ra trong đầu tôi, ngày một nhiều hơn… Gia sản, chiếm đoạt, Kim Jaejoong, Jung Yunho…

Tôi trở lại phòng, Yunho tựa đầu vào thành giường hỏi tôi vừa đi đâu. Tôi nói tôi khát nước, nên dậy đi uống nước. Ánh mắt hắn dừng ở tôi không nói lời nào, cuối cùng vỗ vỗ tay xuống giường nói, “Lại đây”. Tôi làm theo lời hắn, đi tới, nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm chặt thắt lưng hắn.

Thực ra, gia sản họ Kim cuối cùng về tay ai tôi căn bản không quan tâm, nhưng ngay cả như vậy tôi và Yunho cũng không đường nào chạy thoát khỏi vận mệnh tính kế lẫn nhau. Có lẽ ngay từ khi lọt lòng mẹ, chúng tôi đãđược định mạng sẵn mối huyết thù với nhau rồi. Cho nên bất kể cóđấu tranh đến đâu cũng không làm suy suyển vận mệnh khắc nghiệt.

Thế nhưng Kim Jaejoong ấy cho dù có thể không cần số tài sản lớn gấp cả vạn lần số hiện tại đi nữa thì vẫn không có cách nào làm như không thấy âm mưu của Jung Yunho được. Mối đe dọa của Kim Jaejoong chính là Jung Yunho, bất kì kẻ nào có bụng dạ bất trắc chỉ cần lợi dụng một điểm này thôi là đã có thể dễ dàng kích cho Kim Jaejoong phát điên được rồi, sau đó có muốn chia rẽ huynh đệ nhà họ Kim phản bội nhau thì cũng là việc dễ như trở bàn tay.

Thế cho nên mới có một hôm tôi được bắt tận tay một Kim Junsu quần áo xộc xệch và một Jung Yunho say rượu mới tỉnh ngay trong phòng của hắn. Hãm hại cũng tốt, câu dẫn cũng thế, kết quảđều giống nhau. Tôi nhướng mày nhìn Junsu đang đứng dại ra, nói. “Tiểu tử, xem như mày lợi hại!”

“Không liên quan đến Junsu.” Yunho nói, một tay đỡ lấy trán.

Thì tức là anh dụ dỗ nó? Tôi hỏi. Yunho vừa định lắc đầu, tôi liền quăng ngay cái tát vào mặt hắn. “Biết không, Jung Yunho, anh ngủ với đứa nào tôi không thèm quan tâm, nhưng anh không được ngủ với nó.”

Anh ôm ấp nó, tôi thật sự không còn thiết gì nữa.

“Cái gì ngủ với không ngủ?! Anh căn bản không nhớ rõ mình đã làm gì.” Yunho có chút giận.

“Tôi có mắt, tự mình xem được.”

“Cứ em thấy thì lúc nào cũng phải là thật chắc?”

“Không phải thì sao?! Làm đã làm rồi, còn không dám thừa nhận?” Tôi cười lạnh, cảnh tượng trong quá khứ ngày càng rõ nét trong tríóc tôi, cái đêm giao thừa đầy tuyết căm căm đó, mẹ tôi cũng từng đối xử với một người đàn bà khác như vậy, bà mắng mụ ta bỉ ổi, mắng mụ ta làm vợ khắp thiên hạ.

“Jung Yunho, mày cũng hạ lưu hệt như mẹ mày.”

Yunho sửng sốt một hồi, sau đó túm ngay lấy cổáo tôi, hung tợn trừng mắt tôi. “Kim Jaejoong! Đừng có mà năm lần bảy lượt khiêu khích tôi!! Hôm nay, cho dù tôi sai thì thế nào?! Cho dù tôi mất hơn mười năm để tìm anh thì thế nào?! Ai cũng không được vũ nhục mẹ tôi như vậy!!”

…Thì ra cậu muốn tôi thật sự chỉ vì miếng ngọc bội.

Nghe Yunho lên án, tôi cười thực bi thương, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.

Yunho nhìn thấy nước mắt của tôi, có chút kinh ngạc, chậm rãi buông lỏng tay. Tôi lấy ra ngọc bội từ trong ngực áo và cẩn thận vuốt ve, tôi thề tôi chưa bao giờ hận mình là chủ nhân miếng ngọc này đến thế.

“Jung Yunho, tôi hỏi cậu, hôm nay, nếu không phải vì miếng ngọc bội này, cậu sẽ động thủ với tôi phải không? Nếu không có miếng ngọc bội này, cậu sẽ không tới nhà ga đón tôi phải không? Nếu không vì miếng ngọc bội này, cậu cũng sẽ không ôm tôi phải không?”

Yunho nhìn tôi, nhất thời nghẹn lời. Trong khoảnh khắc đó, tất cả hy vọng của tôi, tất cả ảo tưởng của tôi đều tan thành mây khói, hoàn toàn sụp đổ rồi. Ngay cả một lý do tự lừa mình dối người cũng không đào ra được.

Từ đầu đến cuối, Yunho đối với tôi, tất cả đều là bố thí.
Bình Luận (0)
Comment