Cậu ta quyết định tạm thời vào thành phố tìm một nơi trú ẩn để tiện việc chữa trị cho cái chân của tôi. Cậu ta nói mình có một người bạn thân thiết từ nhỏ cũng sống ở đây, cho nên khó khăn của chúng tôi vừa may được giải quyết. Người bạn mà cậu nói đến khi gặp lại bạn mình đã tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi.
Ngay sáng sớm hôm sau, cậu nói với tôi bạn của cậu rất vui lòng cho chúng tôi ở nhờ, nhưng lướt qua bả vai cậu tôi thấy được khuôn mặt lo lắng của người kia.
Thầy thuốc trên thành phố y thuật cao cường, nhưng chào giá cũng cao hơn rất nhiều. Mắt thấy tiền đem đi cầm ngọc bội chưa được mấy ngày đã gần tiêu hết, cậu ta quyết định cùng bạn mình đi kiếm việc làm. Tôi vẫn ở nhà, hết sức chuyên chú dưỡng thương, vì vậy cái chân cũng ngày một tốt lên, đã có thể phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh, đầu óc không còn mơ mơ màng màng như trước nữa.
Nhưng rồi có một ngày, người bạn đó dẫn về mấy người. Nói là dẫn người trở về không bằng nói bị áp giải trở về đúng hơn.
Sau đó, trong nháy mắt tất cả đều thay đổi.
Tuy rằng không rõ lắm cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cảm nhận được rất rõ nguy hiểm đang kề cận, và tôi nghĩ tới việc chạy trốn, thế nhưng một người với thương tích ở chân thì có thể chạy được bao nhanh? Tôi vừa đi được vài bước đã bị người tóm lại. Tôi liều mạng giãy giụa, trong lúc kháng cự, đầu tôi đập vào cạnh bàn, đau đớn thình lình xảy ra làm cho tôi tạm thời bất tỉnh.
Thời điểm tôi tỉnh lại, cậu ta đang đứng bên cạnh tôi, cả người đều nhuốm máu, cặp mắt vô hồn khiến cho người ta lạnh sống lưng. Người bạn đó cuộn mình ở một bên, hai mắt trừng to, nước mắt nước mũi ràn rụa, bộ dáng của một người đã trông thấy thần chết, mà phía sau cậu ta còn la liệt vài thi thể máu me bê bết.
Người bạn đó gào khóc cầu xin cậu ta tha cho hắn, “Không liên quan tới tôi, tôi cũng không muốn làm vậy! Là bọn họ bức tôi!”
Nhưng cậu ta chỉ lạnh lùng thoáng nhìn, mặt không đổi sắc.
Cậu ta giết người, đây là lần thứ hai, vì tôi.
“Chúng ta phải rời khỏi đây.”
Cậu ta nói rồi lôi tôi đứng dậy.
Tôi nghĩ chúng tôi lại sắp sửa bắt đầu một cuộc trốn chạy sống còn, nhưng vừa mới mở cửa ra, tiếng súng đùng đoàng nổ lên…
Một vài giọt ấm áp bắn lên mặt tôi, ngay trước mắt, thân thể của người đang đứng bên cạnh đổ ập về phía sau. Máu huyết đỏ tươi đang không ngừng chảy ra từ giữa trán,ánh mắt cậu lại trở về với nguyên thủy vô thần. Đã chết, cậu ta đã chết trong khoảnh khắc mà không bất cứ một ai, và ngay chính bản thân cậu ta cũng không ý thức được.
Tên bạn đang chúi vào góc tường đằng kia sợ hãi thét chói tai, tôi đứng bên cạnh cậu ta, đầu óc trống rỗng, cánh tay đang nắm lấy khuỷu tay tôi trượt xuống, mà tôi lại cố gắng muốn đi bắt lấy chúng.
Súng một lần nữa giơ lên, họng súng đã lên cò nhắm thẳng vào đầu tôi. Nhưng khi súng nổ thì người ngã xuống lại là kẻ đang chĩa súng vào đầu tôi, hắn ngã xuống đất ôm cánh tay rên rỉ một cách thống khổ. Một đám người vọt lại đây, nhìn đến tôi, tất cả đều mở to hai vẻ như khó mà tin được.
“…Kim…Jaejoong?”
Giọng nói quen thuộc…
….khuôn mặt quen thuộc…
Tôi vốn tưởng rằng mình đã quên, đã quên đi mất cái tên như thể là đã ăn sâu vào máu thịt của cơ thể tôi này.
“Jung…Yunho…
….Jung Yunho.”
Jung Yunho đứng trước mặt tôi, nhướn cao mày nhìn người đang nằm dưới chân tôi mà khuôn mặt đã bị máu tươi nhuộm đỏ hết một nửa.
“Jung thiếu gia, ngài làm thế này là có ý gì?!” Kẻ ngã trên mặt đất đầu đầy mồ hôi nhìn chằm chằm Yunho.
“Cõ lẽ tôi mới là người nên hỏi Park lão gia bên ấy có ý gì mới phải.”
“Tất cả đều rõ ràng, Kim Jaejoong còn sống ngày nào thì còn uy hiếp đến chúng ta ngày đó.”
Yunho không nói lời nào, ánh mắt dừng trên chỗ tôi và cậu ta đang nắm tay. Tên lâu la nhà họ Park thấy hắn làm thinh, bắt đầu nhao nhao mồm miệng ý đồ thuyết phục hắn xử bắn tôi ngay tại chỗ, om sòm đến nỗi làm cho trái tim người ta kết thành băng giá.
Tôi đặt tay thiếu niên lên ngực cậu ta, cuối cùng yên lặng nhìn lại một lần, sau đó đứng lên, khập khiễng đi tới trước mặt Yunho.
“Mang tôi đi.”
Tôi nói.
Yunho buồn cười nhìn tôi.
“Anh đang cầu xin tôi đấy sao?”
“Tôi đang giao dịch thì đúng hơn.”
“Thật không? Như vậy Kim Jaejoong, mời anh nói cho tôi biết anh giá trị chỗ nào?”
“Cậu không phải vẫn luôn rất rõ ràng?” Tôi nói, cố ý dựa sát người vào hơn, chúng tôi gần nhau đến nỗi mà tất cả hơi thở tôi đều phả vào tai hắn.
“Tôi chẳng những có thể tìm lại được thứ cậu cần, còn có thể giúp cậu được nhiều việc hơn.”
Yunho nhìn vào mắt tôi thật lâu, sau hắn nở nụ cười. Hắn là kẻ thông minh, cũng là thương nhân vĩ đại, chỉ trong thời gian ngắn nhất có thể nhận định chính xác tính khả thi của một vụ làm ăn cùng với những phần trăm lợi nhuận của nó, hắn chưa bao giờ thực hiện phi vụ nào không những không nắm chắc lại còn lỗ vốn cho hắn cả.
Sau đó lại một tiếng súng vang lên, kẻ om sòm đó rốt cục cũng phải im miệng nằm trên vũng máu.
“Từng có người nói với tôi, trên đất Thượng Hải này nếu có thứ gì đáng dùng bất cứ giá nào để đổi lấy thì chính là Kim Jaejoong, lúc trước thật ra không hiểu cho lắm, nhưng một phát súng vừa rồi có thể xem như dấu hiệu tôi chính thức tuyên chiến với nhà họ Park vì anh, thế cho nên từ giờ trở đi, anh tốt nhất đem hết khả năng chứng minh cho tôi thấy anh đáng giá để được làm như vậy.” Yunho nói, chìa tay tới trước mặt tôi.
Đã bao lần, trong những giấc mơ tôi khát khao đôi bàn tay này, nhưng không một lần có thể giữ chặt lấy nó ở trong tay. Nhưng hôm nay chúng lại ở gần trong gang tấc, mà tôi lại có cảm giác đây không phải hiện thực. Đôi bàn tay tôi chờ đợi đã lâu ấy, người đàn ông đứng trước tôi chờ đã lâu ấy…mà giờ đây tôi sẽ đem chính bản thân mình giao vào tay hắn.
“Đáng giá bất kì thứ gì sao?… Ha.”
Tôi cười khẽ, bắt chặt lấy tay Yunho.”Tin tôi đi, cậu sẽ không phải thất vọng đâu.”
Yunho quyết định mang tôi trở về nhà họ Kim, trước khi đi, hắn sai thủ hạ phóng lửa thiêu hủy căn nhà. Tôi lẳng lặng nhìn chăm chăm vào cái xác dưới chân, không nói một lời. Yunho thấy, chỉ vào thi thể thiếu niên và hỏi tôi muốn làm gì với nó, vẻ mặt hắn lúc đó giống như đang cười nhạo thiên hạ tầm thường này.
Tôi liếc mắt nhìn Yunho một cái, mặt không đổi sắc nói.
“Chỉ là cái xác thối tha mà thôi, khi sống đã chẳng đáng mấy hào, cứ việc đốt đi cho rảnh nợ.”
“Ha ha, Jaejoong ah, lòng dạ của anh quả nhiên thực sắt đá làm sao?!”
Yunho cười nói, giữa lửa cháy bùng bùng khắp không gian, mang theo tôi tuyệt trần mà đi.
Ngay ngày hôm sau, mối quan hệ tốt đẹp giữa Yunho và nhà họ Park bị cắt đứt được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, cùng lúc đó, mấy cứ điểm buôn lậu đang làm ăn thuận lợi của Park gia lọt vào sự truy quét của một thế lực bí ẩn, chịu tổn thất nghiêm trọng. Sự việc diễn ra trùng hợp như vậy không khỏi khiến cho tôi hoài nghi Yunho sớm dự mưu từ trước, mà tôi thì lại xuất hiện đúng vào thời điểm mấu chốt, cho hắn cơ hội thế thời thời thế mà thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa, kết quả này là điều tôi hy vọng.
“Muốn hủy diệt Park gia?”
Tôi lắc đầu,
“Không, không phải tôi, mà là chúng ta.”
Yunho nhướn mày,
“Làm sao biết được?”
Tôi cười khẽ, “Tôi nghe nói, bốn cứ điểm buôn lậu của Park gia trong một đêm đều bị quét sạch, tiêu mất một phần ba tổng số. Trên đất cái Thượng Hải này, ngoài cậu ra thử hỏi còn có ai có bản lĩnh can đảm thực hiện nổi chuyện đó. Tốc độ cực nhanh, thời cơ vừa khớp, còn không phải là đã sớm dự mưu, chỉ có thể nói các hạ thật không hổ là long phượng trong thiên hạ, ngay đến thủ hạ đào tạo ra ai nấy cũng cực kì xuất sắc.”
Tôi vừa thăm dò thái độ của Yunho vừa làm ra vẻ tự nhiên tâng bốc hắn.
Đối với mấy lời thử của tôi, Yunho không phản ứng gì, nhưng khi được nịnh hót thì mặt dày bình một câu “Quá khen”.
Tôi rèn sắt khi còn nóng, “Cậu có dã tâm và thực lực, nhưng quan trọng hơn là, cậu kiêu hãnh hơn bất cứ ai, cho nên căn bản không có khả năng ngồi nhìn lão già họ Park cướp không một nửa gia sản nhà họ Kim trên tay mà chẳng hề tốn công tốn sức. Lúc trước cũng vì bất đắc dĩ mới phải mượn tay hắn tiêu diệt nhà họ Kim, hiện giờ lực lượng vây cánh đã mạnh mẽ, sao có thể không tính toán cắn ngược lại hắn được?! Huống hồ trừ khử lão ta đi chẳng khác nào thâu tóm cả Thượng Hải, cậu không có khả năng không động lòng.”
“Ha ha.” Yunho nhẹ nhàng cười, duỗi thân mình vạm vỡ, thoải mái ngồi xuống giường. Hắn híp mắt nhìn về phía tôi, mang theo chút thích thú dò xét, đó là ánh mắt của báo đen khi phát hiện ra con mồi của mình. “Nói đến cùng vẫn là thâu tóm cả Thượng Hải. Anh thì sao? Anh muốn cái gì?”
Tôi nhún nhún vai, “Tôi thì sao chả được, khổ một nỗi tâm trả thù quá nặng. Chuyện vô đạo đức người họ Kim làm đâu ít, bị quả báo thế này cũng coi như phải đạo, nếu ông trời thu về thật chẳng dám oán thán nửa lời, đằng này lại bị bọn chúng dày xéo như vậy hỏi tôi làm sao cam tâm cho được, huống chi lão còn chiếm một nửa gia sản nhà họ Kim. Phải biết rằng, gia tài đó đủ làm cho bất kì kẻ nào phải phát điên, cho dù có là một nửa đi nữa.”
“Gia sản nhà họ Kim tôi cũng chiếm một nửa, vậy theo lời anh nói, phải chăng một ngày nào đó, cũng sẽ tìm tôi báo thù rửa hận?” Yunho nói, hai mắt gắt gao phong tỏa tôi.
Tôi cười, chế nhạo hắn: “Không ngờ Jung Yunho cũng sợ tôi thế cơ đấy?!”
Yunho cùi đầu cười, bước đến trước ghế tôi đang ngồi, một bàn tay chống lên thành ghế, một bàn tay nâng cằm tôi lên, từ trên nhìn xuống.
“Tôi chỉ muốn nhắc cho anh nhớ hoàn cảnh hiện tại của mình, chỉ cần tôi muốn, bất cứ thời điểm nào, chỉ cần một ngón tay thôi cũng có thể dễ dàng bóp chết anh như di chết một con kiến. Cho nên, tốt nhất đừng có mà âm mưu quỷ kế gì.”
“Tôi quá hiểu ấy chứ.” Tôi cười lấp liếm, xốc tay hắn lên, tựa lưng vào ghế, cố gắng hết mức giữ khoảng cách với hắn. “Chẳng cần uy hiếp tôi, tôi rất rõ ràng quan hệ hiện tại giữa chúng ta là hợp tác.” Quan hệ hợp tác, đúng vậy, không hơn không kém.
“Thật không? Nghe anh nói vậy thật sự là thất vọng đấy.” Yunho nói, cúi người xuống gần tôi.
Tôi nhìn ánh mắt của hắn, nhất thời quên sau đó phải nói gì, đợi đến lúc khôi phục lại thần chí giữa chúng tôi gần như đã không còn khoảng cách.
Ở đời có câu “ No ấm tư *** dục, cơ hàn sinh đạo tâm”, tôi từng cười nhạo kẻ nào nói câu này chỉ giỏi khoác lác, hiện tại lại thấy bản thân cần ngẫm lại mới được.
Lúc bần cùng thì chỉ cần no cái bụng là đã đủ thỏa mãn, no bụng rồi lại muốn giàu có, lúc chẳng thiếu gì lại tự hỏi nên làm gì tiếp theo, kết quả phát hiện không việc gì để làm, vì thế bắt đầu sinh chán ngán.
Một lũ người chán ngán ở với nhau sẽ nghĩ ra đủ thứ chán ngán để làm, tỉ dụ như tiệc rượu.
Ở Thượng Hải nguời vừa có quyền vừa có thế rất nhiều, những kẻ “chán ngán” lại càng nhiều hơn, cho nên ngày nào người ta cũng có thể bắt gặp những tiệc rượu cực kì xa hoa được tổ chức trong cái đô thị vàng son này. Kẻ nào người nấy đều tỏ ra như thể tâm tình không dứt, nịnh hót không thôi, thế cho nên tiệc rượu trở thành nơi phù hợp nhất để người ta đua nhau nịnh nọt, đấu đã lẫn nhau. Đến cái nỗi mà âm nhạc bật ra có tao nhã cao sang đến đâu cũng không che đi được cái dục vọng tiền tài địa vị điên cuồng ấy, nó thậm chí chỉ khiến cho những gương mặt nham hiểm đó trông càng có vẻ dữ tợn, đáng tởm hơn.
“Họ Park cười thật đến là đểu giả.” Tôi hất cằm về phía tên cầm đầu nhà họ Park đang mỉm cười ra hiệu giơ ly rượu về phía tôi và Yunho, cũng cười lại đáp lễ lão ta như thế.
Park gia ngầm chiếm được nửa gia sản nhà họ Kim có quan hệ lớn tới Yunho, nhưng không gây sự chú ý quá lớn cho bên ngoài. Về phần họ Park, cho dù thiên hạ có đồn đại rằng lão bị Yunho hãm hại, nhưng mắc ở chỗ không có manh mối và bằng chứng xác thực, cho nên thành ra cũng chẳng có gì được giải quyết. Sau đó một thời gian, cho dù vẫn còn không ít lời qua tiếng lại nhưng cũng chẳng ai có can đảm đi chọc ngoáy vào mối ân oán mà chỉ cần dậm chân một cái cũng ra gây ra địa chấn giữa hai đại gia tộc. Cho nên trong con mắt ngoại giới, Kim gia và Park gia vẫn là đồng bọn làm ăn, quan hệ tốt mặt ngoài nhưng bên trong thì ngấm ngầm kiềm tỏa nhau.
“Không nên mắng người ta tệ hại như vậy, lão cáo già chịu vố lớn như thế còn có thể cười đạt trình độ này, xem như lão lợi hại.”
Yunho nhấp ly rượu, cười còn giả hơn cả lão.
Tôi nhìn mắt Yunho, hừ lạnh hỏi, “Các hạ liệu có lợi hại hơn được lão.”
Yunho nhún nhún vai từ chối phát biểu, mỉm cười như trước, một nụ cười không hề có độ ấm. Có đôi khi, Yunho đang cười mà trong mắt lại thường thường toát ra lạnh lẽo khiếp vía, nhưng cái lạnh lẽo đó lại bị dung hòa vào điệu cười của hắn, khiến cho người ta không phát hiện ra được, để rồi chỉ trong nháy mắt hắn đoạt đi thủ cấp của đối phương.
Chỉ cần hiểu được điểm này thì ai cũng sẽ biết đối đầu với hắn quyết không phải là hành động sáng suốt.
Nghĩ đến đây, tim tôi nảy lên dữ dội, như thể rơi xuống hố băng ngàn năm không ngừng run rẩy, mặt mũi trắng bệch ra.
“Làm sao thế?” Yunho nhìn về phía tôi, kỳ quái hỏi.
“…Tay lạnh như băng vậy.”
Không biết từ khi nào Yunho cầm tay của tôi, độ ấm từ cơ thể hắn theo đầu ngón tay truyền lại chảy vào khắp toàn thân tôi.
“Sao vậy? Khó chịu ở chỗ nào?” Yunho hỏi, có vẻ rất là quan tâm.
Kể từ sau khi chúng tôi gặp lại, thái độ Yunho đối với tôi có chút thay đổi. Tuy rằng hầu hết thời gian hắn sẽ vẫn nói móc và châm chọc, lấy sự khó xử của tôi làm niềm vui thích, nhưng có những thời điểm sẽ vô tình toát ra những cử chỉ dịu dàng quan tâm, chúng cơ hồ làm cho tôi tưởng rằng, thời gian chúng tôi không gặp mặt trước kia hắn luôn luôn rất hoài niệm tôi. Nhưng tôi rất rõ ràng, đó chỉ là ảo giác. Jung Yunho ấy có thể dịu dàng với bất kỳ ai cũng được, chỉ ngoại trừ tôi.
“Tôi không sao, chỉ hơi uống nhiều một chút.” Tôi nói, rụt tay lại.
Yunho nhìn hai bàn tay mình trống trơn trong nháy mắt, hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc lịch lãm cử chỉ tao nhã đang chậm rãi đi về phía chúng tôi, hắn nhìn nhìn tôi, sau đó cười nói cùng Yunho:
“Oh ho, dù là ở nơi đâu, trông ngài lúc nào cũng chói mắt và cao quý như thế, quỳ ngài Jung Yunho thân ái của tôi, thật hân hạnh cho tôi ở nơi này cũng gặp được ngài, không thể phủ nhận được chúng ta có duyên phận hiếm có đấy.”
Người đàn ông với khuôn mặt cùng dáng hình hoàn mĩ đang đứng trước chúng tôi dùng một loại ngữ âm kỳ quái khiến cho ai nghe xong cũng phải sởn gai ốc, nhất tề đứng dậy nhảy điệu Tango, dù là vậy, tôi vẫn rất là cảm kích sự xuất hiện kịp thời của hắn đã đánh vỡ thái độ bất thường của Yunho và những suy nghĩ vẩn vơ của tôi.