Yunho bỏ ngang cuộc họp và chạy vội về nhà, chưa bao giờ nhân viên trong công ty thấy anh như vậy, làm cái gì cũng giống như gà mắc tóc, cầm hồ sơ bỏ vào cặp cũng không xong, bước ra cửa thì bị vấp, đến thang máy thì không biết bấm vào đâu nữa, nói chung là chưa bao giờ họ thấy tổng giám đốc của họ “hậu đậu” như vậy
_anh Yunho!- Taehee gọi với theo- để em đưa anh về, điệu này anh về không nổi đâu
Yunho chỉ biết ờ ờ rồi đưa chìa khóa xe cho Yunho, trên suốt quãng đường đi anh cứ cười tủm tỉm suốt, đôi lúc thì hối cô nhanh lên khiến cô cũng phì cười, đúng là, tâm trạng sắp làm cha người nào cũng như thế cả
Yunho mở cửa xe và chạy nhanh vào nha
_Dana! Joonggie đâu rồi?- anh hỏi gấp
_vẫn ở trong đây ạ!- Dana lo lắng chỉ về phía toilet- tôi đã hỏi cậu ấy mấy lần nhưng đáp lại là tiếng thở dốc và tiếng nôn mửa thôi
Yunho chạy vội lại toilet
_cưng ah! Em không sao chứ? Ra đây đi!
_em buồn nôn quá, ọe….ọe…..
_ra đi em! Ra đi, em ở trong đó lâu lắm rồi!- Yunho lo lắng gõ cửa
“cạch”
Trước mặt Yunho là một Jaejoong rũ rượi không sức sống, chỉ vài phút nôn mửa mà khiến cậu như thế này rồi ư
_em chóng mặt quá, mệt quá, lại muốn ói nữa, chắc em bị bệnh rồi Yun ah!- cậu vịn vào tay anh để lấy thăng bằng
_anh hai!- Taehee vội chạy lại đỡ- hay là anh có thai?
_huh?- Jaejoong nhìn Taehee ngạc nhiên
_đúng đó cậu Jaejoong! Đáng lẽ con trai thì không thể có con nhưng….triệu chứng của cậu y như em gái tôi lúc nó có thai vậy đó, 80% là cậu có em bé rồi- Dana mỉm cười nhìn gương mặt ngạc nhiên của
cậu
_có thai?
_đúng đó cưng ah! Anh sẽ gọi bác sĩ lại khám cho em ngay, chúng ta lên phòng nào
Yunho bế Jaejoong theo kiểu công chúa, trong lòng không ngừng suy nghĩ
Trời ơi! Mình sắp làm cha ư? Việc này bất ngờ quá, bất ngờ quá, là con trai hay con gái đây? Mấy tháng rồi? ôi, nhưng sao chẳng thấy bụng Joonggie to lên gì hết vậy ta?hay là bào thai nhỏ quá, hay là yếu quá, hay là…..aish! lo quá, làm cha là thế ah! Vừa vui vừa lo thế ah! Con ah! Con đừng hành umma con nhé, umma con yếu lắm lắm
Yunho đặt Jaejoong lên giường và nhanh chóng bảo Dana gọi bác sĩ riêng, trong lòng anh không ngừng hồi hộp không biết Jaejoong mang thai con trai hay gái
_anh hai! Anh thấy thế nào rồi?- Taehee chạy lại giường khi thấy Jaejoong quặp người lại
_anh đau quá Taehee ah! Anh đau- Jaejoong nói giữa hơi thở đứt quãng
Đau? Joonggie đau? Có khi nào….con đạp không
Yunho vội chạy lại xoa xoa lên bụng cậu
_không sao đâu cưng, bác sĩ sẽ tới thôi mà, con ah! Đừng làm umma đau nữa
_ráng chút đi anh- Taehee nắm chặt tay cậu
Không, đây không phải là triệu chứng của người bị thai hành, không phải, hoàn toàn không phải
“cạch”
Tiếng mở cửa cắt đứt mọi suy nghĩ của cô, vị bác sĩ già bước lại và để túi đồ lên giường
_cậu Jaejoong, vén áo lên cho tôi khám nào- ông từ tốn
Bác sĩ đặt ông nghe lên ngực cậu để nghe nhịp tim, rồi ông đựt từ từ xuống bụng
Được một chốc thì ông ngừng lại
_sao rồi bác sĩ, vợ tôi có thai phải không?- anh gấp gáp hỏi
_về mặt sơ bộ thì tôi không nghe tim thai nên không thể chắc chắn được, mặc khác cậu Jaejoong có triệu chứng giống như người mang thai là nôn mửa, đau đầu và mỏi mệt nhưng bên cạnh đó đau bụng là triệu chứng của rối loạn tiêu hóa, tôi nghĩ nên đưa cậu ấy tới bệnh viện để khám kỹ hơn, hiện tại thì tôi không thể cho cậu ấy uống bất cứ loại thuốc nào vì có thể sẽ làm hại đến cậu ấy, do đó anh nên đưa cậu Jaejoong đến bệnh viện càng sớm càng tốt
_vâng cám ơn ông- Yunho gật đầu và siết nhẹ tay Jaejoong
_cám ơn bác sĩ- Jaejoong mỉm cười với ông
_cám ơn bác sĩ- Taehee gật đầu và tiễn ông ra cửa
_nào bé cưng! Chúng ta đến bệnh viện nào, anh muốn biết con chúng ta là trai hay gái
Yunho bế Jaejoong ra xe, cả hai ngồi ở băng sau còn Taehee thì lãnh nhiệm vụ chở họ đi đến bệnh viện
_chắc không phải là có thai đâu, làm gì mà sớm dữ vậy- Jaejoong vừa ôm bụng vừa nói
_có mà, đa 3 tháng rồi còn gì, em không nghe Dana nói ư, em chị ấy cũng như thế đấy, nào, ngã đầu lên vai anh đi, em sẽ đỡ hơn đấy
Taehee nhìn vợ chồng Yunho qua kính chiếu hậu, họ thật sự là một cặp đẹp đôi, cô cười buồn, đã 3 tháng trôi qua, cố gắn không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng Taehee vẫn không thể nào dập tắt được tình cảm dành cho anh trai mình, biết thế là không tốt nhưng quả thật cố không làm được, không làm được, cô ganh tị với Yunho vì đã có được tình yêu của Jaejoong và cô tự hứa sẽ không tha thứ cho anh nếu anh khiến anh trai của cô đau lòng
Mong anh mãi mãi hạnh phúc Jaejoong ah!
Bệnh viện Seoul
Yunho đi tới đi lui trước cửa phòng khám, bác sĩ không cho anh vào và anh đã rất lo lắng cho cậu, trong lòng không ngừng suy nghĩ con trai hay con gái, anh rất thích con đầu lòng là con gái, nhưng nếu là con trai thì anh cũng vui vẻ, chỉ cần là kết tinh tình yêu cua anh và cậu thì dù trai hay gái đều khiến anh hạnh phúc
“cạch”- vị bác sĩ tháo kính bước ra ngoài
_sao rồi bác sĩ, vợ tôi mang thai con trai hay gái? Mấy tháng rồi? thai khỏe không ạ? Em ấy cần ăn gì để dưỡng thai ạ?
_huh?- vị bác sĩ ngạc nhiên nhìn anh- thai? Ai?
_hả?- anh ngạc nhiên- là người bác sĩ vừa khám đấy ạ, vợ tôi
_ah! Cậu Kim Jaejoong?
_đúng rồi!- Yunho và Taehee đồng thanh và cùng nhìn ông
_a! cô cậu hiểu lầm rồi, cậu Jaejoong không có mang thai, cậu ấy chỉ bị rối loạn tiêu hóa thôi, yên tâm, cậu nhà không sao, chỉ cần uống thuốc và ăn uống đều đặn thì hai ba hôm sẽ khỏi thôi- ông cười hiền
_hả?- Yunho nhìn Taehee rồi nhìn bác sĩ- Joonggie bị rối loạn tiêu hóa? Không có mang thai?
_đúng vậy- bác sĩ gật đầu- tuy cậu Jaejoong có tử cung và buồng trứng nhưng khả năng đậu thai là rất thấp, không dễ dàng như ở nữ giới
Yunho hơi thất vọng như cũng cố gắn cười cám ơn bác sĩ
_em xin lỗi Yun ah!- cậu cúi đầu khi ngồi trong xe
_sao lại thế, lần này không được thì lần sau, vợ chồng mình còn trẻ mà, khi nào có con không được chứ?- anh ôm cậu vào lòng
_anh rể nói đúng đó anh hai, lần này chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, anh đừng tự trách thế, đó không phải là lỗi của anh đâu- Taehee nhìn cậu qua kính chiếu hậu
_uhm!- Jaejoong gật đầu
Xin lỗi Yun, em làm cho anh thất vọng rồi, em xin lỗi! em thật sự xin lỗi
Jaeyoon, Hojoong ah! Appa gặp lại các con lần sau nhé appa yêu các con lắm
“cạch”
“bốp! bốp! bốp!”
_ah ha! CHÚC MỪNG CHÚC MỪNG NHA, XEM NÀO? CON TRAI HAY CON GÁI ĐÂY?- Junsu chạy lại xoa bụng Jaejoong
_ơ không….
_tụi này đinh ghé qua rủ mấy người đi chơi, Dana mới kể lại này, sao hả? mấy tháng rồi? thời kỳ đầu khó khăn lắm lắm, cố gắn nha, bọn này cũng phải noi gương cậu nữa ha ha ha- Yoochun chạy lại bá vai Yunho
_anh hai em chỉ là rối loạn tiêu hóa thôi
3 con người ngơ ngác
_rối loạn tiêu hóa?- 3 người đồng thanh
_rất tiếc, nhưng nó là sự thật đấy
_tớ hơi mệt, tớ lên phòng đây
Jaejoong cười với mọi người rồi lặng lẽ lên phòng, Yunho trông theo dáng cậu, anh biết rằng cậu cũng hy vọng như vậy nhưng….
_hình như chúng ta hơi quá đáng- Junsu nhìn Yoochun
_tại em xớn xác- hắn xỉ nhẹ vào trán cậu
_tại Dana nói kìa- cậu hậm hực chỉ vào Dana
_ơ….tại em gái tôi cũng như thế mà
Ngã người xuống giường, Jaejoong thở dài, cậu cũng nghĩ mình mang thai nhưng kết quả đem lại khiến cậu không vui lắm
“bíp”
Jaejoong chồm người lấy điện thoại trong giỏ ra và cậu thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ từ Mike
“em bi dau bung nen khong den cong vien duoc, xin loi anh, Mike!”
…..
“em sao roi? Do chua? Em da di kham bac si chua?”
…..
“em on ma, khong sao dau, anh dung lo, em di kham bac si roi, bi roi loan tieu hoa thoi, anh noi voi Selina rang trua nay chac khong the cung co ay di mua do cho may be o vien mo coi duoc, xin loi co ay dum em”
…..
“duoc roi! Anh se nhan lai, em nghi ngoi di, nho uong thuoc deu do va an uong dung bua day, neu thay met thin gay mai em khong can phai ra cong vien dau”
…..
“da”
_cưng ah!
Yunho đi lại và ngồi lên giường
_huh?
_đừng buồn nhé, thấy em buồn như vầy anh đau lòng lắm- anh ngã người ôm cậu vào lòng
_em xin lỗi- cậu nói nhỏ
_chuyện gì phải xin lỗi anh chứ, đó đâu phải lỗi tại em đâu, em phải ăn uống đầy đủ nhé không được để tình trạng này diễn ra một lần nữa đâu
_uh!
Jaejoong mệt mỏi thiếp đi trong lòng Yunho, anh hôn lên trán cậu rồi ôm cậu vào lòng, thật chặt
………….
Văn phòng Mike
_Jae nói cậu ấy không được khỏe, không thể mua đồ đi thăm các bé ở viện mồ côi cùng em được, em đi một mình nha
_được rồi, Mike ah! Em nghĩ chuyện chúng ta….- cô ấp úng
_huh?
_chúng ta đã quen nhau 7 năm rồi, anh và em cũng đã không còn trẻ dại gì, em nghĩ…..chúng ta nên…..
_anh vẫn chưa nghĩ đến điều đó Selina ah!- anh nhìn thẳng vào mắt cô
_nhưng…..
_làm ơn hãy cho anh thêm thời gian, được chứ, anh muốn ổn định công việc trước
[i]
Công việc? ổn định công việc? hay là anh mãi bận bịu với Jaejoong? Cậu ta đã là hoa có chủ, cậu ta đã có chồng và đang hạnh phúc bên chồng, anh là ai chứ? Chẳng lẽ anh lại như thế với cậu ta suốt đời như thế ư? Anh nhìn xem, người luôn bên cạnh anh là ai chứ? Em luôn một lòng một dạ yêu anh, ước mơ của em chỉ là người nội trợ của anh, vinh quang ư? Em sẵng sàng bỏ tất cả, chỉ cần trở thành người phụ nữ của anh thôi, anh biết không? Anh quen Jaejoong được bao lâu? Nói chuyện với cậu ta được bao nhiêu lần? tại sao hết lần này đến lần khác anh đều từ chối em chứ? Em đã làm gì sai? Yêu anh là sai sao?Biết rằng nhờ có cha mẹ nên anh và em mới trở thành người yêu với nhau nhưng em đã yêu anh như thế, chẳng lẽ anh không động lòng gì sao?sao anh đối xử với em như thế? Sao anh không một lần nghĩ đến cảm giác của em?
_được rồi, em đi ra ngoài đây, anh nhớ ăn cơm nha
Xin lỗi em Selina, em là một cô gái rất tốt, rất tốt nhưng đã 7 năm trôi qua mà anh vẫn không thể yêu em được, anh chỉ luôn xem em là một người em gái, cuộc gặp gỡ cảu chúng tan gay từ đầu đã là một sai lầm, vì lời bắt em của cha mẹ nên chúng ta mới quen nhau, nhưng Selina ah! Trong tim anh…..đã khắc ghi gương mặt của Jaejoong rồi, cậu ấy cần được che chở, cần được yêu thương nhưng anh đã chậm một bước, anh không thể nào ngừng nghĩ về cậu ấy ngay cả khi cậu ấy đã có chồng, anh không thể Selina ah, anh xin lỗi em, anh thật sự xin lỗi