Để Ba Ba Dạy Con Đánh Lộn

Chương 27

Nghe ba phía kia kỉ kỉ oải oái, Liễu Sơn âm thầm lắc đầu, cũng vui mừng vui vì không đối nghịch đối phương, thử nghĩ xem nếu không phải có một đứa con gái tốt, hiện tại hạ tràng Thiên Hành Sơn e là xong.

Dương Liên lắc lắc đầu nhỏ, "ta sẽ không giết các ngươi."

"Nếu đã như vậy các hạ tính bồi thường cho con gái ta rồi, con gái ta sinh tử bây giờ còn khó nói đâu, giao ra thần thương mọi chuyện kết thúc, như nào."

Dương Liên một bên thở dài, còn đến lúc này vẫn còn ham tài, đạt đến thì đã sao, có mệnh sử dụng sao, lắc lắc đầu Dương Liên đến bên ôm lấy tiểu Tuyết: "đi với cô cô, rất nhanh cha con sẽ đến."

Thực sự Dương Liên muốn giải quyết nhanh gọn lẹ, nhưng nghĩ đến tiểu Tuyết vỗn chỉ có 4,5 tuổi bộ dáng đành thôi, nghĩ đến Dương Thần trước kia 5 tuổi bị ném xuống linh giới, vứt bỏ đại công tử danh phận, sinh hoạt trong máu tươi cùng giết chóc,nàng cũng không muốn tiểu Tuyết giống ca ca mình, một bộ đầu đá.

Tiểu Tuyết dãy dụa cự tuyệt, bất quá nghe đến Dương Liên nói ba ba sắp đến vẫn chỉ ô một tiếng, ôm lên Dương Liên về chỗ khán đài.

Nhìn Dương Liên bỏ đi Long Huyền đắc ý cười cười hai tiếng, tiến về phía vị trí cây Thương.

Mắt thấy tay chạm vào thanh Thương, một chuyện kì dị phat sinh,làm tay cầm thương lúc một cỗ lực lượng cường đại cứ vậy hút chặt lấy tay Long Huyền "a..a.a tay ta,tay ra không rút ra được", mọi người nhìn lại, ai nấy cũng thất kinh, bàn tay Long Huyền không ngừng già nua nhăn nheo, thoáng cái khô đét lại đang có ý định lan đến bộ phận khác.

Hồn Điện chủ âm thầm một bộ lo lắng liên tục hỏi han, nhưng trong lòng thì cười thầm vô cùng hả hê, phía vô nhai môn cũng không khác nhau là mấy, chỉ có Long Vương Điện người khẩn trương đến cực điểm, Điện chủ mà chết coi như xong, nhưng lại cũng không ai dám cứu, đùa gì chứ điện chủ thực lực như vậy còn không cách nào khống chế cây thương ngược lại bị phản giết, mình như thế nào cứu.

"Tiểu bằng hữu cứu mạng,.. Coi như nợ tiểu bằng hữu một mạng, có dịp nhất định sẽ trả," Long Huyền hối hận cực điểm, sớm biết cây thương có như vậy khủng bố, làm sao còn dám đoạt.

Tiểu Tuyết đang ăn trái cây bổng ngẩng đầu lên, "vị đại thúc kia, tiểu Tuyết xin lỗi, không giúp được rồi, Thiên tỉ tỉ nhưng chỉ nghe lời ba ba thôi, còn lại tiểu Tuyết cũng hết cách." cũng liền mặc kệ tất cả, tiểu Tuyết lại tiếp tục ăn.

"Mau, mau mời cha ngươi tới a,muốn gì cũng được, muộn ta nhưng là sẽ chết," Long Huyền nóng nay điên cuồng gào thét, tu luyện đến hôm nay ai lại không sợ chết.

Dương Thần, Mạn Thiên Âm ngay từ đầu liền đã ở,chả qua không muốn xuất hiện mà thôi, nhìn con gái ăn bộ dáng Dương Thần có chút dở khóc dở cười.

"Không cứu hắn sao," Mạn Thiên Âm một bên nhẹ nhàng hỏi,

Dương Thần lắc đầu, "từ lúc hắn đánh chủ ý lên cây thương, hắn đã là một người chết, nhưng cũng nhanh có người liền đến."

"Người đến cứu hắn sao."

Không? không ai cứu được hắn, kết cục của hắn đã định là phải chết, dù ta không ra tay vẫn vậy, nàng không sợ ta chứ?

"Ngươi làm ra quyết định, ta theo đến cùng,ở cùng ngươi dù cho cùng thiên hạ là địch thì có làm sao."

Dương Thần cảm giác có dòng nước ấm trong lòng, đây là hạnh phúc sao, Dương Thần đã hiểu tại sao trước kia giết người thời điểm sẽ có những người nguyện hi sinh vì người khác.

"Chúng ta xem xuống, đợi ba tên kia xuống, ta ra thu thập một thể."

Cũng đúng lúc này, một tiếng hét từ phương xa truyền đến.



"Ở đâu ma vật dám hoành hành vô kị, còn không mau thả ra Long Vương điện người."

Một bóng người từ phương xa bay đến, hai bên khác cũng có hai người khác đồng thời bay đến, phải là trong miệng ba vị lão tổ của ba thế lực.

Long huynh đến sơm nha, Vô Nhai Môn lão tổ nhưng là nữ người mở miệng nói chuyện.

"Hai vị đến cũng không có chậm đâu,cũng không ngờ đến Mạc huynh cũng xuất quan, hiếm có." Long Vương Điện lão tổ cũng mở miệng nói nhưng chỉ nhìn Hồn Điện lão tổ chứ không nhìn Vô Nhai Lão tổ, người ngoài không biết tưởng là khinh thường, nhưng trong lòng hai người là hiểu rõ nhất.

Ba người tiếp đến dừng tại giữa võ đài,nhìn ba người phổ thông 25 26 tuổi ra thì không hề thấy ở đâu có net già nua cả,nhưng thực chất cũng là sống hơn 500 năm lão quái vật.

"Lão Tổ cứu mạng," Long Hoành gào thét đau đớn tột cùng, cánh tay đã lão hóa đến vai tiếp tục nữa liền tới cổ.

Long Khải(Long Vương Điện lão tổ) tay vận lực bắn ra một chỉ vào Hỗn Thiên Thương, bành, chỉ lực chưa chạm đến Thương đã bị một luồng thương khí quét ra không còn một mống.

"Cái gì", Long Khải cả kinh vậy mà không có tác dụng, phải biết bản thân là Nguyên Anh hậu kì, bắn ra một chỉ khủng bố đến nhường nào, vậy mà bị đơn giản ngăn cản.

Không ổn, lão hóa nhanh lan đến cổ, dứt khoát Long Khải lấy tay làm kiếm chém về phía cánh tay Long Huyền, roẹt, cánh tay bị cắt ra, nhưng không hề có máu, hiển nhiên máu đã hoàn toàn bị khô sạch".

"Dám đứng trước mặt bổn tọa hung hăng, còn không mau quy phục."

Buồn cười cực điểm, còn dám sủa to, Hỗn Thiên hóa thành một cô bé không sai biệt lắm cao gần một mét, để lộ một chiếc răng nanh nhọn, vô cùng khả ái, cười nghiền ngẫm nhìn trước mặt ba người.

Long Huynh, ma khí này thực lực không đơn giản, một đối một e rằng không có cách áp chế, chi bằng liên thủ.

Long khải hét lên, "ai cần ngươi giúp, ta và Mạc huynh liền đủ, đi đi ta không muốn gặp lại ngươi, không đừng trách ta vô tình."

Vô Nhai Môn lão tổ im lặng quay người rời đi về phía Vô Nhai Môn đệ tử thở dài một tiếng, cũng đã hơn 500 năm chả nhẽ không thể quên ta sao, sao phải miễn cưỡng đâu.

Dương Liên ngồi ở một góc cười hả hả, nguyên lai là ái tình a, thú vị ghê, ta đoán chắc là người kia bỏ tên kia đi lấy chồng đi haha".

" Cô cô ái tình là gì."

Ha ha, giống như cha con và mẹ con thôi, về hỏi liền biết.

" Ồ"

"Không đúng đâu, tỉ tỉ, ta nàng ta nhưng vẫn là xử nữ nha.".

"Mắc mớ gì ngươi, ngươi không nghĩ đến chuyện nàng ta kết hôn với người khác nhưng lại cắt cắt cái ấy của người kia đêm tân hôn rồi bỏ chốn sao."

Dương Hối dơ thẳng ngón cái lên, độc như vậy cũng nghĩ ra chả trách xinh đẹp như tỉ mãi hơn vạn năm cũng vẫn ế.

"Ngươi nói lại ta nghe."

Dương Hạo co rút lại cái đầu trực tiếp im lặng.

---

Hỗn Thiên đứng đấy bất động miệng vẫn mang theo nghiền ngẫm mỉm cười khiêu khích.

Đối với Long Khải đấy là xỉ nhục, bị một linh khí nhục nhã bản thân, vẫn là không nhịn được xuất thủ.

Trên tay không biết lúc nào xuất hiện một thanh kiếm, chuôi kiếm bằng ngọc thạch màu xanh, lưỡi kiếm tản mát ra từng tia kim quang nhàn nhạt.

Hủy cho ta ma vật kia, CHÉM.

"Keeng...." kiếm đã chém về phía Hỗn Thiên tốc độ cực kì nhanh, trừ một vài người ra cơ hồ không ai có thể thấy, kiếm đi qua nơi nào, không khí vặn vẹo rách nát đến đấy.

Cái này... Tuy là đẹp đẽ bao nhiêu, uy dũng bao nhiêu kiếm, nhưng mà hiện tại... Hỗn Thiên đang lấy ngón tay kẹp lấy, không một chút xứt mẻ.

"Nhàm chán".Hỗn Thiên vẩy tay một cái Long Khải lui lại trăm bước mới ổn định lại cơ thể, cơ thể lục đục không thôi.

Mọi người xung quanh cũng hit một hơi lạnh, vũ khí này còn quá nghịch thiên đi, hóa thành hình người được, còn có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Nguyên Anh cường giả.

"Mạc Huynh hợp lực, phong ấn vũ khí này, thực lực ta không đủ, hợp sức lại kết quả cũng chỉ có vậy thôi, ta có vật này tổ tiên lưu truyền xuống."

Nói lại móc ra một chiếc kèn đồng, kèn đồng không to hơn nga voi là mấy, tản mát ra một mùi vị cổ lão,

"Chấn Ma Kèn". Đồ vật này vẫn còn tồn tại, Mạc Dũng( lão tổ hồn điện) chấn kinh, tương truyền vật này chỉ có trong truyền thuyết, Long Thần nhưng là sử dụng để thu phục yêu ma quỷ quái, cuối cùng dùng làm vật dẫn để phi thăng".

"Mạc huynh không cần chấn kinh, ta nhưng là con cháu của Long Thần."

Nhanh hợp lực phong ấn nó lại, Long Khải thổi mạnh một tiếng.

Ầm ầm, ầm, chuyện gì..., phía trên các ngươi nhìn phía trên.

Trên bầu trời, một tòa cung điện mơ hồ xuất hiện tỏa ra vô số hào quang, cổng điện là hai cây cột hình rồng buộc chặt xích sắt vòng quanh vô cùng quỷ dị, những người bên dưới không nhịn được quỳ rạp xuống đất.

Dương Liên cau mày một cái, "có chút ý tứ."

( mấy cái chấn ma kèn vớ vẩn, hoàn toàn là do chí tưởng tượng, ae không cần google làm gì nha:v)
Bình Luận (0)
Comment