Lúc này hai bên sử dụng tuyệt thế đại trận trấn thủ hải vực này, trong mắt bọn họ xem ra, Lý Thất Dạ cho dù có thủ đoạn khác cũng đã không thể làm được cái gì, trong mắt bọn họ, Lý Thất Dạ vào lúc này chính là thịt cá chờ bị chém giết. - Dùng lực lượng một người rung chuyển một truyền thừa, cuối cùng là việc khó.
Nhìn thấy cảnh như thế, trước thiên kính có người thì thào nói ra.
- Tị Trần Dương, Thái Dương Tông, Nghiễm Hải Ngư, một khi bọn họ kết thành liên minh, thật đáng sợ mà, không biết có bao nhiêu môn phái đều kiêng kỵ ba thành, Lý Thất Dạ lần này thật sự thúc đẩy chuyện tốt của bọn họ rồi.
Có hoàng chủ đứng trước thiên kính lo lắng nói ra.
- Đáng tiếc, đây chính là nhân kiệt a, Nhân tộc có một hạt giống tốt lại chết thảm. Quá cứng dễ dàng gãy, Lý Thất Dạ này tiền đồ vô lượng, lại hết lần này tới lần khác lại quá mức hung hăng càn quấy, một hơi dựng lên nhiều địch nhân như vậy, đây là đẩy bản thân đi về hướng tử vong a.
Có lão tổ không nhịn được tiếc hận nói ra.
- Tiểu súc sanh, ngày chết của ngươi tới rồi!
Lúc này Nghiễm Hải Ngư sắc mặt dữ tợn, ngư hoàng hét lớn:
- Các huynh đệ, xông vào Khổng Tước Địa, mặc kệ có hung hiểm gì cũng không thể ngăn cản bộ pháp của chúng ta, chúng ta ăn sạch Khổng Tước Địa, xé tiểu súc sinh này thành mảnh nhỏ! - Gặm sạch Khổng Tước Địa, xé tiểu súc sinh này thành mảnh nhỏ, giết --
Vô số Nghiễm Hải Ngư điên cuồng hét lên một tiếng, tiếng kêu giết rung động cả bầu trời.
Trong khoảng thời gian ngắn, vô số Nghiễm Hải Ngư phóng về phía Khổng Tước Địa, lúc này, mặc kệ Lý Thất Dạ ở trong Khổng Tước Địa bố trí cái gì đó, mặc kệ Lý Thất Dạ còn cso thủ đoạn gì, cũng đã không cách nào dao động quyết tâm Nghiễm Hải Ngư ăn sạch Khổng Tước Địa, xé nát Lý Thất Dạ.
Vô số Nghiễm Hải Ngư vọt tới, bọn chúng còn cách Khổng Tước Địa không bao xa, khí thế đã lay động cả Khổng Tước Địa.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Lý Thất Dạ không chỉ không lộ ra thần sắc kinh hoàng thất sắc, ngược lại còn tươi cười, cười lên rất tươi, trấn định nói:
- Vừa rồi thật sự chỉ là chơi đùa mà thôi, hiện tại mới thật sự là thời điểm thu hoạch.
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, "Ông" một tiếng vang lên, thời điểm này Khổng Tước Thụ sau lưng hắn đột nhiên tỏa ra thần quang sáng ngời, mỗi một đạo thần quang mang theo đủ mọi màu sắc.
Đạo thần quang này phóng lên trời, bao phủ vòm trời, mở ra cửu thiên thập địa, diễn hóa hỗn độn.
- Phát sinh chuyện gì --
Đột biến bất ngờ làm cho nhiều người không kịp phản ứng, cũng cả kinh.
Lúc này tất cả thần quang phóng lên trời, hóa thành cái đuôi to trên cao, lúc này Khổng Tước Thụ biến mất, không còn Khổng Tước Thụ.
Một con khổng tước cực lớn xuất hiện trên bầu trời, hai cánh khổng tước mở ra che đậy cửu thiên thập địa, thoáng cái thiên địa không còn ánh sáng, chỉ có hào quang của khổng tước, đuôi khổng tước mang theo thần quang năm màu, cả Bích Dương Hải đều bị bao phủ dưới thần quang này. "'Rầm Ào Ào'"
Tiếng nước chảy vang vọng, khổng tước xòe đuôi, cánh mở ra, trong thoáng chốc khí thế vô địch bao phủ cả Thiên Linh Giới, khí thế vô địch chân chính bao phủ cả Thiên Linh Giới.
Không có pháp tắc, không có chiêu thức, vào lúc khổng tước xòe đuôi, vô tận sinh linh bị trấn áp, bất kể Đại Hiền cường đại, bất kể là Thần Vương đáng sợ cỡ nào, tất cả dưới khí thế vô địch cũng cảm giác mình chỉ là con kiến hôi, là chua đủ thành đạo, vô cùng yếu ớt.
Nghe được tiếng "Ông" vang vọng, đuôi khổng tước quét qua, hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư bị trấn áp, Thái Dương Lô và Tị Trần Kiếm Trận cũng dừng lại.
Vào giờ này phút này, không quản khỉ gió Đại Hiền cường đại ra sao, tuyệt thế đại trận mạnh thế nào, đều không thể động đậy, bọn họ bị định trụ, vào lúc này không gian và thời gian đã dừng lại.
Khổng tước che đậy Bích Dương Hải, trấn áp Thiên Linh Giới, vào lúc này bất kể là tồn tại thế nào, bất kể là chí cường giả vô địch, tất cả đều im lặng, ánh mắt nhìn qua Khổng Tước Địa.
Trong một cấm địa có tồn tại thức tỉnh, ở trong vực sâu mở hai mắt ra, trên xương khô còn có thần quang lóng lánh.
Vào lúc khổng tước xòe đuôi, bất kể là vô địch thế nào đều hoảng sợ, khổng tước vừa ra tay là vô địch cả thời đại, đánh nát tất cả ngăn cản.
- Khổng Tước thụ tổ --
Trong một nơi xa xôi, không biết là ai lẩm bẩm một câu.
Vào lúc này bất kể là truyền thừa cường đại ra sao, thế gia cổ xưa cỡ nào đều sởn hết cả gai ốc, cảm giác lông tơ dựng ngược lên.
Rất nhiều truyền thừa của Bích Dương Hải mở thiên kính ra, trước thiên kinh nhìn thấy cảnh này, không biết bao nhiêu lão tổ có xúc động quỳ xuống.
Cho dù là quái vật khổng lồ như Vô Cấu Tam Tông, Hoàng Kim Tự, lão tổ cường đại mà vô địch của bọn họ cũng phải hoảng sợ.
- Khổng Tước thụ tổ phục sinh sao?
Lão tổ tóc trắng xóa run rẩy, không thể tin được, thì thào nói.
Cho dù là Vô Cấu Tam Tông, lão tổ của bọn họ nhìn thấy cảnh này cũng hoảng sợ, thì thào nói:
- Không thể nào, một khi thụ tổ tọa hóa là không cách nào nghịch chuyển, hắn phải trở về đại địa.
- Đây không phải Khổng Tước thụ tổ phục sinh.
Hoàng Kim Tự với tư cách thụ tổ truyền thừa, bọn họ biết rõ cảnh trước mặt là ý nghĩa ra sao, một lão tổ Hoàng Kim Tự thì thào nói:
- Đây là tổ thụ hiển thánh, chẳng lẽ sắp sống thêm một đời hay sao?
Tất cả truyền thừa thụ tổ đều biết, tổ thụ hiển thánh đây là chuyện căn bản không có khả năng. Trừ phi là cả truyền thừa gặp phải tai hoạ ngập đầu. Nếu không cho dù tổ thụ có chết héo cũng không hiển thánh. - Vốn ta chỉ luyện hóa nhiều hơn mà thôi, lần này tốt rồi, có Thái Dương Lo, có Tị Trần Kiếm Trận, đây là dược lô tốt nhất mà.
Nhìn qua cảnh trước mặt, Lý Thất Dạ cười rộ lên.
- Khai mở --
Lúc này Lý Thất Dạ quát một tiếng. Hắn vừa quát lên thì "Ông" một tiếng, cả đại địa sinh ra hào quang, đuôi khổng tước trên bầu trời xòe ra liên tục.
Vào thời điểm này, chuyện không thể tưởng tượng nổi sinh ra, nghe được âm thanh "Tư, tư, tư" vang lên, tất cả Nghiễm Hải Ngư đang bị chế trụ bỗng nhiên phai mờ.
Hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, thân thể bọn chúng lúc này giống như đá mài, chậm rãi phai mờ, nhưng mà nhìn thấy mỗi tấc da thịt của mình phai mờ, bọn chúng không cách nào nhúc nhích. Thậm chí ngay cả kêu thảm thiết cũng không được.
Cảnh đáng sợ khủng bố bực này, hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, còn có Xà Thụ tộc, Song Đồng Giáo... Hơn mười vạn đệ tử của các truyền thừa này đều từ từ phai mờ.
Trong thời gian ngắn, hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư phai mờ, nhỏ có ngư binh, lớn đến một nguyên lão Đại Hiền, toàn bộ không thể đào thoát vận mệnh phai mờ.
Cuối cùng nhất Nghiễm Hải Ngư cũng tốt, tu sĩ các phái cũng được, toàn bộ bị mài thành một bãi máu, đây là thứ trân quý nhất toàn thân của chúng, trong huyết dịch ẩn chứa thọ huyết của bọn họ.
Tất cả bãi máu dung hợp vào nhau, thử nghĩ một chút, đây là hàng tỉ Nghiễm Hải Ngư, có bao nhiêu máu huyết đây, tất cả bãi máu ngưng tụ lại thành biển máu.