Lý Thất Dạ nhìn qua mặt biển thanh tịnh, qua một hồi lâu, hắn cười nhạt nói ra:
- Ta tới đây, không phải vì cầu di bảo mà đến.
Đối với Lý Thất Dạ mà nói, tới dây chỉ là tiện thể đưa đám người Liễu Như Yên tới đây mà thôi, mục đích của hắn không phải ở nơi đây.
Nhưng mà đã đi tới nơi này, hắn cũng muốn nhìn một chút nơi này ra sao, bởi vì nơi này có một truyền thuyết, người nghe qua truyền thuyết này đã ít càng ít, hơn nữa rất ít người sẽ tin tưởng cách nói này, nhưng mà Lý Thất Dạ tin tưởng, bởi vì hắn khẳng định nó đang ở nơi đây.
Hùng Thiên Tí nghe được Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, lúc này giật mình, nhưng mà cẩn thận tưởng tượng, cũng hiểu đúng thế. Lý Thất Dạ nghịch thiên vô song như vậy, hắn căn bản không quan tâm bảo vật gì, hoặc là đối với người như hắn mà nói, nếu như hắn muốn bảo vật thế nào, chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cốt thuyền phiêu đãng mờ mịt trong cốt hải, Lý Thất Dạ không nói gì, hắn chỉ có thể yên lặng đứng nhìn mà thôi.
Phiến hải vực này thập phần bình tĩnh, không có xương khô du đãng bay lượn qua lại, thậm chí trong hải vực này không có chút sóng gió gì cả, bình tĩnh tới mức thần kỳ, dường như nơi này là nơi an toàn trong Cốt Hải.
Cốt thuyền tiếp tục phiêu đãng, vùng biển vẫn vô cùng bình tĩnh, chuyện gì không có phát sinh, tất cả đều bình thường như vậy, tất cả đều bình tĩnh như thế.
Nhìn qua vùng biển bình tĩnh này, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, xem ra kiếp này chắc không có duyên gặp được.
Thời điểm này "Rầm rầm rầm" vang lên, vùng biển này bắt đầu lay động, sóng biển cuồn cuộn.
"Ông" một tiếng, kiếm minh vang vọng cả vùng biển. Thời điểm này kiếm quang từ chỗ cự nhân phóng thẳng lên trời, lúc này kiêm quang sáng ngời bao phủ cả hải vực. - Trác tông chủ thành công!
Hùng Thiên Tí vội vàng nhìn lại, lúc này vui mừng nói ra.
Lúc này chỉ thấy Trác Kiếm Thi đứng trên đầu của cự nhân, nàng vậy mà rút Cự Tiên Đế Kiếm lên cao cao. Lúc này đế kiếm bị rút lên, kiếm quang đáng sợ bao phủ cả bầu trời, kiếm ý đáng sợ nghiền nát cả cửu thiên thập địa, làm cho sinh linh vạn vực tan vỡ, giống như đế kiếm vô cùng lớn dường như nó có thể bao quát cả thế giới này.
Lúc này Trác Kiếm Thi cũng tỏa ra thần uy trùng thiên, tụ tập huyết khí trên đỉnh đầu giống như chân long, tài cao chót vót, răng trảo xé trời, giống như thần uy đủ nghiền nát cả thiên địa. "Loong coong" một tiếng. Kiếm ngân vang vọng tận mây xanh, Trác Kiếm Thi đứng trên đầu lâu cực lớn, chỉ cầm Cự Tiên Đế Kiếm trong tay, giơ lên cao cao, giờ phút này, Trác Kiếm Thi so sánh với Cự Tiên Đế Kiếm vô cùng nhỏ bé, nhưng lại như biến thành cửu thiên đế nữ cao quý mà khó lường, kiếm khí áp sập chư thiên. - Thật cường đại, một kiếm nơi tay, thiên hạ vô địch.
Nhìn qua cánh tay Trác Kiếm Thi cầm Cự Tiên Đế Kiếm. Kiếm chỉ trời xanh, Hùng Thiên Tí lúc này bị trấn nhiếp sắc mặt tái nhợt, ngồi ở bong thuyền, cũng khó đứng lên.
Cuối cùng nhất Trác Kiếm Thi thu Cự Tiên Đế Kiếm vào trong mệnh cung của nàng, nàng đứng trên đầu lâu cực lớn, phiêu nhiên như vậy, tuyệt thế như vậy, giống như tiên tử xuất trần. "Oanh" một tiếng nổ vang thật lớn, các phương vị trên hòn đảo của Liễu Như Yên lúc này tỏa ra hắc quang ngập trời, sau đó cả phiến hải vực tối lại, dường như thiên địa thoáng cái bao phủ các nơi, thoáng cái biến thành bầu trời tối đen. - Phát sinh chuyện gì?
Nhìn thấy bầu trời đột nhiên tối đen lại, Hùng Thiên Tí bị dọa không nhẹ, vội vàng nhìn quanh.
Trong thiên địa lúc này tối sầm, một hồi nổ vang vang lên, dường như có cái gì đó đang cắn nuốt.
Nếu như lúc này có tu sĩ cường đại mở thiên nhãn, nhất định có thể nhìn thấy cảnh rất rung động. Có thể nhìn thấy bia đá trên hòn đảo của Liễu Như Yên lúc này như cự thú há miệng nó ra, nó đang cắn nuốt tất cả hắc ám trong thiên địa, thời điểm nó cắn nuốt điên cuồng, dường như đang thôn phệ ngôi sao trên bầu trời.
Ngay vào lúc Hùng Thiên Tí giật mình, bầu trời lại bắt đầu sáng lên, hắc ám trong thiên địa thoái lui như thủy triều, toàn bộ bị bia đá thôn phệ trong thời gian ngắn.
Cả quá trình cho người ta một loại cảm giác như ác ma lâm thế, hắc ám bao phủ thiên địa, trong nháy mắt sau đó, ác ma bị đánh bại, quang minh lại quay về đại địa lần nữa.
Hùng Thiên Tí nhìn qua bầu trời trong sáng, hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà khôi phục bình tĩnh, hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Vào thời điểm này Trác Kiếm Thi thừa lúc cốt thuyền đang di động, trở lại trong cốt thuyền.
Nhìn thấy Trác Kiếm Thi, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Hảo kiếm, kiếm này nơi tay, nó thật sự là thích hợp với ngươi đấy.
- Đa tạ công tử ban cho tạo hóa.
Trác Kiếm Thi nhìn qua Lý Thất Dạ khom người thật sâu, mặc dù nói Cự Tiên Đế Kiếm là dựa vào nàng cố gắng mà có được, nhưng mà không có Lý Thất Dạ dẫn, nàng cũng không chiếm được đế kiếm như vậy. - Sư tỷ có được thần kiếm, thật sự đáng mừng.
Vào thời điểm này Liễu Như Yên cũng thừa lúc cốt thuyền trở về, nàng cũng nhìn qua Trác Kiếm Thi vừa cười vừa nói.
Trác Kiếm Thi vẫn chưa trả lời Liễu Như Yên, Liễu Như Yên khẽ cười một tiếng, nàng vô cùng bình tĩnh kéo cánh tay của Lý Thất Dạ, có bảy phần làm nũng, nói ra: - Công tử gia, hiện tại sư tỷ được thần kiếm như thế, lại phối hợp Thánh Tuyền Thể của nàng, như vậy quả thật là thiên địa vô địch, ta chỉ sợ sẽ bị nàng ép cả đời không ngẩng đầu lên được. - Về sau chỉ sợ ta trong Vô Cấu Tam Tông không có nơi sống yên ổn, công tử gia có thể chỉ cho ta con đường sáng, đừng để sinh hoạt nửa đời sau của ta thê thảm như thế...
Nói đến đây, hai mắt của nàng ngận nước, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Nàng là vưu vật câu hồn như vậy, thời điểm làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, quản chi là người ý chí sắt đá cũng phải hòa tan.
Lý Thất Dạ vẫn không có động đậy, vỗ trán nàng một cái, cười mắng nói:
- Ít giả vờ đáng thương với ta, ngươi đạt được tấm bia đá không thua kém Cự Tiên Đế Kiếm một chút nào cả, đừng có lòng tham cưa đủ như vậy.
- Chỉ cần công tử gia ban đồ vật, nhiều hơn nữa ta cũng muốn.
Liễu Như Yên kéo cánh tay Lý Thất Dạ, vũ mị cười cười, ba phần bộ dáng làm nũng, ánh mắt của nàng rất tiêu hồn.
Lý Thất Dạ chỉ cười lên, nhìn ra phía xa, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Thuần Dương Tử trở về.
Mọi người giương mắt xem xét, quả nhiên chỉ thấy Thuần Dương Tử đang quay về cốt thuyền, hắn đứng trên cốt thuyền, vạt áo bồng bềnh, có vài phần xuất trần. Nhưng mà lúc này thần thái của Thuần Dương Tử hơi chật vật, xiêm y trên người có không ít chỗ vỡ tan. - Thuần dương đảo chủ, ngươi đi vào ổ ác long sao? Vì sao chật vật như thế, không phải là ngươi xé rách xiêm y, giả vờ đáng thương đấy chứ.
Sau khi Thuần Dương Tử trở lại cốt thuyền, Liễu Như Yên nhìn hắn một cái nói ra.
Thuần Dương Tử cũng không để ý, cười mỉm nói:
- Liễu Tông chủ nói như vậy, đó cũng không sai biệt lắm, ta trải qua cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa về không được.