Đối với Lý Thất Dạ mà nói, đây là chuyện không sao cả, hắn nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nhìn Khổng Tước Minh Vương đang làm việc.
Khổng Tước Minh Vương cố gắng một lúc, cuối cùng đã thanh lý nơi đây sạch sẽ, lúc này đã xuất hiện một hang động, hang động sâu không đáy.
Sau khi sơn động này xuất hiện, Lý Thất Dạ đứng lên, cười cười, gõ cửa động, nhàn nhã nói:
- Tốt, đã hừng đông, nên rời giường.
Lý Thất Dạ không phải gõ nhẹ cửa động, đó là dùng sức vỗ vào cửa động, cửa động chấn động lung lay sắp đổ..
- Là vương bát đản nào quấy rầy mộng đẹp của ta.
Thời điểm Lý Thất Dạ vỗ cửa động, trong động có tiếng rống giận vang lên.
Lúc này Lý Thất Dạ khoát tay với Khổng Tước Minh Vương, nội tâm Khổng Tước Minh Vương rùng mình, biết có chút ít tồn tại không phải nàng nên nhìn thấy, nàng cũng không dám lỗ mãng, chậm rãi lui ra.
Sau khi Khổng Tước Minh Vương lui ra, trong cửa động tối tăm có một bóng dáng đi ra, bóng dáng này đi đường lảo đảo, bộ dáng ngay cả đứng cũng không vững, xem bộ dáng đi đường của nó giống như người sắp chết đói đến nơi.
Thời điểm bóng dáng này đi ra khu vực có ánh sáng, người ta lúc này mới nhìn rõ nó là gì, không ngờ là một con gà rừng, là một con gà rừng gầy trơ xương.
Lông vũ toàn thân con gà này lỏm chỏm, giống như nó đã đói không biết bao lâu rồi, lông gà sắp rơi sạch.
- Ngươi là vương bát đản nào, cũng dám đánh thức ta dậy, nếu như ngươi không phải Tiên Đế, ta nhất định sẽ bóp chết ngươi, dám tới quấy rầy xuân thu đại mộng của ta!
Tuy con gà này đói bụng sắp chết, nhưng vẫn bắt chéo hai cánh bên hông, bộ dáng rất khí phách.
- Ngươi là tinh kê, thủ vệ lâu như thế, không ngờ lại gầy như thế này.
Nhìn con gà rừng khí phách mười phần trước mắt, Lý Thất Dạ cười mỉm nói:
- Xem ra các đồng bào đã ngược đãi ngươi rồi, chúng trốn ở trong tiên quáng hấp thu tiên khí, lại ném ngươi ở đây đói bụng sắp chết.
- Ngươi là người phương nào ——
Lý Thất Dạ vừa nói ra lời này, hai mắt con gà rừng lạnh lẽo, đôi mắt như mụn cơm chưa tỉnh ngủ đã biến thành lạnh lùng, ánh mắt có thể đâm chết bất luận kẻ nào. - Tốt, tinh kê, ta đến đòi nợ, tuy ta không đến nơi này trong thời gian ngắn, nhưng, không đến mức không biết ta nha.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Trời ơi...
Sau khi nghe câu này, tinh kê chấn động dữ dội, buồn ngủ biến mất, nó nhảy vài cái, lui ra phía sau vài bước, đôi mắt như mụn cơm nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. - Cần phải làm quá như vậy không? Cũng không phải ta mới đến đây lần đầu.
Nhìn thấy phản ứng của gà rừng Lý Thất Dạ đã quen thuộc, vừa cười vừa nói.
- Ngươi chính là con quạ đen chết tiệt kia...
Con gà rừng này cũng là tinh kê, nó nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lớn tiếng kêu lên.
- Nói đúng, đáng tiếc không có thưởng.
Lý Thất Dạ cười nói.
Tinh kê không muốn nghe đáp án như thế, nhưng mà, sự thật vẫn là sự thật, nó trong khoảng thời gian ngắn biến thành con gà ủ rũ, gục đầu xuống, nói:
- Âm nha ngươi đến nơi này, nhất định không có chuyện tốt.
- Không đúng ——
Lúc này tinh kê chấn động vài lần, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, nói ra:
- Ngươi không chỉ theo tiểu nha đầu kia đến, ngươi, ngươi đã đoạt lại chân thân!
- Ân, ngươi đoán đúng, đáng tiếc, vẫn không có thưởng.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Về phần nha đầu kia nha, mang nàng đi đến nơi này chính là tìm cơ duyên, về sau sẽ do nàng tự tìm.
- Hừ, âm nha chết tiệt, tinh kê tiên quáng không có giao tình gì với ngươi cả.
Tinh kê bất mãn nói:
- Ngươi ít đi đến nơi này của chúng ta, hiện tại tinh kê tiên quáng không còn lại cái gì.
- Dựa theo hiểu biết của ta về tinh kê tiên quáng, ngươi có thể đuổi người hay sao?
Lý Thất Dạ không có nóng nảy, nói ra:
- Hoặc là, có lẽ ta nên ngồi với các ngươi một chút, uống chút trà sau đó tâm sự với nhau.
Tinh Kê nhìn Lý Thất Dạ, nói ra:
- Hắc, hắc, hắc, quạ đen chết tiệt, mời ngươi đi vào ngồi một chút?
Nói đến đây, Tinh Kê dừng một chút, sau đó lớn tiếng nói:
- Chúng ta có tật xấu mới mời ngươi đi vào, ngươi mượn tiên tinh của chúng ta chưa đủ sao? Tiên tinh ngươi mượn đã trả trở về sao? Lại nói mời ngươi đi vào ngồi một chút, hắc, hắc, hắc, ngươi đi vào trong đó, chúng ta sẽ lỗ lớn. - Ta là người nào chứ?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta là người làm việc quang minh chính đại, vô cùng công chính nghiêm minh...
- Chính là loại người này!
Tinh Kê không chừa chút tình cảm, chen ngang lời Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ cười thoáng một phát, cũng không tức giận, nhàn nhã nói:
- Thế giới không có bữa cơm trưa miễn phí, ngươi nói đúng không, mặc dù nói ta mượn tiên tinh, một đám Tinh Kê các ngươi đều là thứ vắt cổ chày ra nước, tiên tinh nha, ta thật sự không trả cho các ngươi, nhưng mà trong thời gian dài đằng đẳng, các ngươi không cảm tạ ta một chút hay sao? - Cảm tạ cái đầu của ngươi!
Tinh Kê hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ngươi mượn tiên tinh trong tay chúng ta chưa đủ nhiều sao? Trong thời đại Cổ Minh, ngươi mượn rất nhiều tài nguyên trong tay chúng ta, chỉ phần tài nguyên này đủ mua cả một thế giới rồi. - Có nói quá hay không?
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Thời đại Cổ Minh năm đó, ta đã mượn tiên tinh từ các ngươi, nhưng m các ngươi chỉ đưa ra mười viên tiên tinh mà thôi, về phần những vật khác chỉ là thứ đầu thừa đuôi thẹo! - Đầu thừa đuôi thẹo —
Nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Tinh Kê phản ứng rất lớn, nó nhảy lên cao, cái cổ kéo dài ra, kêu to:
- Trời đánh chết con quạ đen, ngươi dám nói là đầu thừa đuôi thẹo, nhóm tài nguyên kia đều là cấp bậc Tiên Đế, ngươi cũng dám nói là đầu thừa đuôi thẹo, trời đánh chết con quạ đen! - Ta nói tình hình thực tế, so với đặc sản Tinh Kê tiên tinh của các ngươi, tài nguyên kia chỉ là đầu thừa đuôi thẹo mà thôi.
Lý Thất Dạ không quan tâm phản ứng của Tinh Kê, vừa cười vừa nói:
- Ở nơi này của các ngươi, ta cảm thấy chỉ có Tinh Kê tiên tinh mới là hàng tốt.
- Hừ, hừ, Tinh Kê tiên tinh bị ngươi lấy không ít sao? Chỉ thời đại Cổ Minh ngươi đã mượn của chúng ta mười viên, hơn mười viên đấy, trời đánh chết con quạ đen, không nói số lần mượn khác, chỉ riêng lần đó đã mượn mười viên, ngươi đã trả lại viên nào sao?
Nói đến đây, Tinh Kê vô cùng tức giận.
- Ta không trả."
ý Thất Dạ bình thản nói:
- Không nên quên, là ta chấm dứt thời đại Cổ Minh, là ta đãng sạch hắc ám. Nếu như không phải có ta đứng ra chấm dứt thời đại Cổ Minh, tinh kê tiên quáng của các ngươi có thể như thế an bình sao? Đám Tinh Kê các ngươi có thể ngủ ngon giấc sao? Không thể! Cho nên, tại sao ta phải trả cho các ngươi? - Hừ, trời đánh chết con quạ đen, chúng ta đã biết rõ ngươi sẽ quịt nợ, mỗi lần tới mượn tiên tinh đều lấy cớ quịt nợ! Ngươi có lần nào không như thế đâu!
Tinh Kê tức giận bất bình, nhưng mà không nói thêm cái gì.