Thanh long mặc chiến giáp, cầm trường thương. Thanh long đứng lên, cực kỳ cao, sinh linh mười cánh cao vạn trượng so với thanh long khổng lồ thì rất lùn.
Đây là trạng thái cuối cùng của quân đoàn Thanh Long, nó không còn tồn tại bằng hình thức chiến trận mà là sinh linh.
Keng!
Thanh long rút thương, một thương mãnh liệt như ức vạn tinh thần bùng nổ, mũi thương sáng chói như vô số ngân hà trùng kích xuống, nó có thể hủy diệt thiên địa, có thể tạc nổ tất cả.
Đinh!
Tiếng kiếm ngân vang, sinh linh mười cánh không hề yếu thế, kiếm ngân cửu thiên. Nhát kiếm chém tới, dùng trời phạt chém giết.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sinh linh mười cánh và thanh long đánh nhau, đánh tới trời sụp.
Ong ong ong ong ong!
Khi thanh long và sinh linh mười cánh kịch chiến thì không gian dao động, Lý Thất Dạ nháy mắt xuất hiện, hắn đứng bên cạnh Dư Thái Quân.
Nhìn Lý Thất Dạ xuất hiện, Lý Thất Dạ hỏi:
- Đại nhân, giết Cố Tôn chưa?
Lý Thất Dạ nhìn thanh long và sinh linh mười cánh đại chiến, lắc đầu nói:
- Không, vẫn chưa, Hắc Long Vương ra tay xử hắn.
Dư Thái Quân giật mình, nhưng nàng biết chuyện Hắc Long Vương chuyển sinh:
- Là kiếp nào?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Kiếp thứ nhất.
Dư Thái Quân lo lắng hỏi:
- Hắc Long Vương đã quyết tâm chém Cố Tôn?
Dư Thái Quân không nghi ngờ thực lực của Hắc Long Vương, nhưng nàng không biết Hắc Long Vương có đặt quyết tâm giét Cố Tôn không.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Giết hay không đều như nhau, dù giết Cố Tôn thì tạm thời không ích gì, không vội giết hắn. Nhưng trong lòng Hắc Long Vương luôn vấn vương, tiểu cữu tử của hắn hãy để hắn tự giải quyết.
Nếu Lý Thất Dạ muốn giết thì Cố Tôn đã không sống tới bây giờ. Nhưng hiện tại Lý Thất Dạ không vội giết Cố Tôn, giờ có giết người cũng không đem lại tác dụng gì.
Dư Thái Quân nhẹ gật đầu, không bàn tiếp.
Thấy Lý Thất Dạ nhìn Phi Tiên giáo, Dư Thái Quân hỏi:
- Đại nhân muốn tự ra tay hay để thuộc hạ mang binh xuất chiến?
- Để ta.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Nếu muốn câu cá lớn phải bỏ vốn ra, để ta làm mồi nhử đi, hy vọng câu được con cá to tuyệt thế vô song. Ta luôn muốn câu con cá to này.
Tim Dư Thái Quân rớt cái bịch:
- Đại nhân muốn câu bàn tay đen sau màn Phi Tiên giáo?
Giây phút này Dư Thái Quân đã hiểu đại nhân vốn không hướng về Phi Tiên giáo, càng không là bàn tay đen sau màn Phi Tiên giáo, Lý Thất Dạ nhắm vào tồn tại giấu càng sâu nữa.
Lúc này Dư Thái Quân không rõ đại nhân là mồi hay Phi Tiên giáo mới là mồi. Những chuyện này không còn quan trọng, sự việc phát triển đến hôm nay Phi Tiên giáo phải bị diệt.
Khi Lý Thất Dạ bước vào sơn môn Phi Tiên giáo, một bóng người từ trên trời giáng xuống chặn đường hắn.
Người chặn đường Lý Thất Dạ đôi mắt sắc bén nhìn hắn chằm chằm:
- Lý Thất Dạ, đã tới lúc ta và ngươi có cuộc chiến sinh tử!
Người chặn đường Lý Thất Dạ là Long Ngạo Thiên, truyền nhân Phi Tiên giáo. Hiện trạng thái của Long Ngạo Thiên rất tốt, bừng bừng sức sống, khí vũ hiên ngang, hoàn toàn không có ám ảnh tâm lý thua hai lần trong tay Lý Thất Dạ. Trạng thái Long Ngạo Thiên lúc này giữ ở giai đoạn đỉnh cao, tâm tính đó khiến người phải khâm phục.
Lý Thất Dạ không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Long Ngạo Thiên, hắn mỉm cười nói:
- Nếu ngươi muốn quyết tử chiến vậy làm đi, không biết ngươi đã chuẩn bị tâm lý thản nhiên đối diện tử vong chưa?
Long Ngạo Thiên chậm rãi nói:
- Chưa chiến đến cuối cùng chưa biết sinh tử, ngươi đừng mừng quá lâu.
Dù hai lần thua vào tay Lý Thất Dạ nhưng Long Ngạo Thiên muốn quyết tử chiến với hắn, bởi vì Thiên Mệnh đã xuất hiện. Không lâu sau khi Thiên Mệnh hình thành sẽ có trận long tranh hổ đấu, hiện tại Long Ngạo Thiên không có chút ưu thế. Bị Lý Thất Dạ đánh bại hai lần cực kỳ bất lợi cho Long Ngạo Thiên chịu tải Thiên Mệnh, nên gã tuyệt đối phải thắng hắn một trận, không thì đến lúc đó Long Ngạo Thiên dựa vào cái gì chụi tải Thiên Mệnh?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Với ta thì kết cục đã định trước, Thiên Mệnh không có phần của ngươi.
Long Ngạo Thiên và đệ nhất hung nhân quyết đấu hấp dẫn nhiều ánh mắt, nhiều người chú ý cuộc chiến giữa hai người.
Tuy Long Ngạo Thiên thua đệ nhất hung nhân hai lần nhưng một số người vẫn trông chờ vào gã, cảm thấy Long Ngạo Thiên có thể giành được cơ hội thắng. Nhiều người cho rằng trước khi chưa trở thành Tiên Đế thì bị người đánh bại không phải chuyện đáng xấu hổ. Từ xưa đến nay bao nhiêu Tiên Đế khi chưa chịu tải Thiên Mệnh từng bị người đánh bại, có khi bị đánh thê sờ thảm.
Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi thử rồi mới biết!
Long Ngạo Thiên vẫn có khí thế bễ nghễ thiên hạ, có quyết tâm chiến bại bất cứ cường địch. Đây chính là truyền nhân Phi Tiên giáo, tuyệt đối sẽ không vì thất bại một, hai lần mà bị đả kích, càng không vì bị người đánh bại mà ủ rũ mãi. - Được rồi, ta sẽ thành toàn ngươi, có chiêu thức gì cứ đánh ra đi, bỏ lỡ lần này thì ngươi không còn cơ hội nữa.
Lý Thất Dạ nhìn Long Ngạo Thiên, chậm rãi nói:
- Ngươi cũng xem như một thiên tài đáng gờm, đạo tâm này khó có.
Giữa Long Ngạo Thiên và đệ nhất hung nhân là giương cung bạt kiếm, nhiều người chú ý trận chiến này nín thở. Mọi người đều biết cuộc chiến Thiên Mệnh bắt đầu sớm hơn dự tính, trận chiến này sẽ có người chết trong hai người.
Long Ngạo Thiên hít sâu.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, thoáng chốc Long Ngạo Thiên phát ra huyết khí của mình. Huyết khi như cơn lũ vỡ đê điên cuồng lao nhanh, trong thời gian ngắn huyết khí Long Ngạo Thiên khuếch tán trong thiên địa, như muốn nhấn chìm thiên địa trong cơn lũ.
Ong ong ong ong ong!
Không gian run rẩy, giờ phút này khí lực của Long Ngạo Thiên càng lúc càng sáng tỏ, rực rỡ chói mắt. Nguyên khí lực trong suốt lấp lánh như điêu bằng thủy tinh, rất xinh đẹp. Đây là Phi Tiên thể đại thành của Long Ngạo Thiên, cũng là một trong thành tựu gã kiêu ngạo nhất.
Phi Tiên thể của Long Ngạo Thiên ngày càng rực rỡ, chói sáng, đến cuối cùng nguyên khí lực làm người ta không nhìn thẳng được. Mặc cho ngươi mở thiên nhãn cũng không thể trực diện khí lực của Long Ngạo Thiên, gã đem đến cảm giác đang bay, cả không gian mọc cánh sắp bay lên.
Ong ong ong ong ong!
Thanh âm có tiết tấu rung rung, tiết tấu rung chậm chạp, thanh âm đến từ không gian, nó bị Phi Tiên thể của Long Ngạo Thiên lôi kéo trở nên trì trệ, thời gian chảy chậm trong không gian.
Chớp mắt mọi người đứng lặng, trong khoảnh khắc đó thời gian ngừng trôi, mọi người cảm giác mọi cảm quan ngừng lại vào giây này.
Ong ong ong ong ong!
Giây sau thời gian lại chảy, thanh âm không gian run rẩy không phải Long Ngạo Thiên kéo mà là Lý Thất Dạ lôi kéo.
Mọi người không thấy rõ xảy ra chuyện gì, tất cả không xem hiểu toàn quá trình. Khi thời gian đứng lại một lần nữa chảy thì mọi người nhìn Long Ngạo Thiên cách Lý Thất Dạ gần trong gang tấc.
Ong ong ong ong ong!
Thời gian lại ngừng, mọi người yên lặng trơ mắt nhìn cảnh tượng. Long Ngạo Thiên và Lý Thất Dạ gần trong gang tấc, mũi nhọn trong tay gã cực kỳ sắc bén cách trán Lý Thất Dạ chỉ ba tấc.