Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 2791 - Long Miêu

Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Tề Lâm Đế Nữ đưa mắt nhìn bên trái lại ngó bên phải, không thấy có gì khác biệt. hai bên tường miếu đều làm bằng đá xanh, có thể nói chúng giống nhau như đúc, không có đặc điểm gì.

Tề Lâm Đế Nữ nhìn hai bức tường trái phải, không cách nào phân biệt ra, nàng cầu cứu Lý Thất Dạ:

- Hai bên trái phải có gì khác nhau không?

- Bên trái là đạo nhân quả.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Bên phải là diệu Phật gia. Nàng chọn đạo nhân quả hay diệu Phật gia?

Tề Lâm Đế Nữ ngây người nghe Lý Thất Dạ hỏi, nàng chưa từng tiếp xúc đạo nhân quả hay diệu Phật gia, không biết chúng có gì khác nhau.

- Vậy chọn bên phải đi.

Tề Lâm Đế Nữ không biết chọn bên nào vì vậy nhắm trúng miếu tường bên phải cách nàng gần nhất, tức là diệu Phật gia mà Lý Thất Dạ giải thích.

Lý Thất Dạ dặn dò:

- Đi đi, cơ duyên chờ nàng, được đến tạo hóa thế nào phải xem chính nàng.

Tề Lâm Đế Nữ đứng bên tường nhìn từng khối gạch xanh, bó tay.

Tề Lâm Đế Nữ lại hỏi ý kiến Lý Thất Dạ:

- Làm sao để thấy diệu Phật gia?

Tường miếu trừ đá xanh ra không có thứ gì khác, tường không khắc công pháp này nọ.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Đặt tay lên tường, vứt bỏ tạp niệm, tùy tâm mà động, chỉ cần nàng thấy tâm nguyện ban đầu của mình được là có thể đi vào.

Tề Lâm Đế Nữ nghe lời Lý Thất Dạ chỉ điểm, nàng hít sâu vứt bỏ tạp niệm, đôi tay ấn trên tường miếu.

Lúc này hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều của Tề Lâm Đế Nữ. Thời gian trôi qua từng giây, chẳng rõ đã qua bao lâu.

Vù vù vù vù vù!

Tường miếu bỗng mơ hồ, dường như từ từ biến mất. Không gian như mặt hồ phẳng bị ném cục đá vào nổi gợn sóng.

Bóc!

Tề Lâm Đế Nữ biến mất.

Sau khi Tề Lâm Đế Nữ biến mất tường miếu lại hiện ra, không có gì khác lạ như chưa từng xảy ra điều gì, như nàng chưa bao giờ tới đây.

Nhìn theo Tề Lâm Đế Nữ biến mất, Lý Thất Dạ chỉ cười cười. Lý Thất Dạ lướt qua tám Kim Thân Đại Phật đứng trước bức tường sau miếu cũ, vươn hai tay ra ấn trên tường.

Một lúc lâu bóc một tiếng, không gian dao động, Lý Thất Dạ biến mất.

Khi Lý Thất Dạ lại xuất hiện thì hắn đứng trong hư không, ánh sao lấp lánh, ánh sao điểm xuyết trời sao. Dù ánh sao mờ tối nhưng nó vẫn rất đẹp.

Lý Thất Dạ xếp bằng trong hư không, nhắm mắt lại như đang ngủ.

Trong hư không này thời gian không trôi, ở lâu hơn thì thời gian vẫn đứng lặng.

Không biết qua bao lâu.

Bóc!

Cách Lý Thất Dạ không xa hiện ra một ảo ảnh, trông như con rồng nhỏ khoanh tròn hoặc như mèo con, lông xù, có đôi mắt to xanh biếc rất đáng yêu.

Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt ra, mỉm cười nói:

- Rốt cuộc ngươi chịu xuất hiện.

Một thanh âm vang lên:

- Ngươi là ai?

Đó không phải giọng nói, đúng là là một thần niệm. Khi thanh âm vang lên thì con long miêu xuất hiện bên tay kia của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ mỉm cười đáp:

- Ta chỉ là khách qua đường, khách qua đường trong dòng thời gian.

Bùm!

Long miêu biến mất rồi lại xuất hiện bên khác, lên tiếng:

- Ngươi không chỉ một lần đến đây, tại sao ngươi đến?

Thanh âm không già nua nhưng cực kỳ cổ xưa, dường như từ kỷ nguyên xa xôi truyền đến đây.

- Ngươi chỉ là một lũ Phật niệm, khởi nguồn đến đây rồi ngươi cảm thấy ta có điều gì cần xin sao?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Thứ ta muốn biết đã biết, kỷ nguyên các người, khởi nguồn của các người, ví dụ nhân quả của chín Kim Thân Đại Phật các người, điều nên biết ta biết hết.

Long miêu nói:

- Nếu biết hết rồi ngươi cần gì nhiều lần tới đây nữa?

Bùm!

Long miêu lại biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở đầu kia.

- Không, còn kém một việc.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Ta thiếu một thế giới, có thể nói cửu thiên thập địa, từng kỷ nguyên ta đều hiểu biết rõ ràng, nhưng vẫn thiếu một thế giới.

Long miêu lại biến mất rồi lại xuất hiện, thanh âm từ chốn xa xôi truyền đến:

- Là thế giới như thế nào?

- Một thế giới không tồn tại.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Nếu ta không đoán sai thì một trong chín Kim Thân Đại Phật các ngươi biết ảo diệu trong đó, ít nhất đã từng thử.

Long miêu xuất hiện bên cạnh, đôi mắt xanh biếc nhìn hắn chằm chằm như muốn xem thấu:

- Nếu là thế giới không tồn tại vậy vốn không có thế giới đó.

- Người khác có lẽ không biết nhưng đừng quên ta là người vượt qua kỷ nguyên các ngươi, có thể đi hết Sông Hằng của các ngươi. Thứ nên biết ta nhất định biết.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Thế giới không tồn tại này có thật, ta cần đường thông thiên.

- Nếu ngươi muốn biết cái gọi là đường thông thiên thì ta không cách nào cho ngươi.

Long miêu nói:

- E rằng trên đời không có thế giới như vậy, cũng không có đường thông thiên.

- Vậy sao?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Chín Kim Thân Đại Phật các người thật sự không nghiên cứu nó? Các ngươi thật sự không tham thảo làm sao tị thế, làm sao né tránh kỷ nguyên tan vỡ? Các ngươi biết không cách nào, khi đó các ngươi không muốn đưa hạt giống kỷ nguyên, đưa hy vọng kỷ nguyên đến chốn an toàn sao? - Một nơi mà trời không thể chạm đến! Ta tin các ngươi đã nghiên cứu, không chỉ chín Kim Thân Đại Phật nghiên cứu, trong kỷ nguyên khác thật ra cũng có tay trùm khác nghiên cứu rồi. Cái gọi là thế giới không tồn tại nhưng nó có thật. - Đã không tồn tại vậy nó có đạo lý không tồn tại.

Long miêu xuất hiện trước mặt Lý Thất Dạ:

- Dù thật sự có thế giới đó thì nó không cho người đi vào, bởi vì nó là không tồn tại.

- Đừng nói lòng vòng với ta.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Chín Kim Thân Đại Phật các ngươi từng nghiên cứu,đã nghiên cứu cách đi vào, thậm chí nghiên cứu cách đi ra. Cho nên ta muốn biết chi tiết các ngươi nghiên cứu.

Long miêu nghiêm túc xem xét đôi mắt của Lý Thất Dạ:

- Nói vậy là ngươi muốn tới đó?

Lý Thất Dạ nhìn thẳng cặp mắt xanh lục, hắn thản nhiên mỉm cười nói:

- Ta có điều cầu, nhất định phải đi một chuyến.

- E rằng ta không giúp ngươi được.

Long miêu lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết thế giới đó có tồn tại không.

- Nếu cần thiết thì ta không ngại lại đi Sông Hằng một lần, cùng lắm lật ngược Sông Hằng. Nhưng ta không muốn lãng phí thời gian.

Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:

- Nếu ta lật tung Sông Hằng thì Phật Dã từ nay thành tro, kỷ nguyên Phật, chín Kim Thân Đại Phật đều không tồn tại, chưa từng để lại dấu vết gì, nó hoàn toàn bị xóa khỏi dòng sông thời gian!

Long miêu bùm một tiếng biến mất rồi lại xuất hiện:

- Nếu ngươi uy hiếp như vậy thì không còn cách nào khác.

- Ta không cần uy hiếp, nếu ta muốn uy hiếp thì lúc trước đến đây đã làm rồi.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:

- Ta chỉ muốn cho ngươi biết đây là lần cuối cùng ta đến đây, về sau không tới Phật Dã nữa. Vì vậy với ta thì đáp án ra sao ta vẫn muốn biết, không thì để Phật Dã biến mất trong dòng sông thời gian đi. - Ta rất muốn nói cho ngươi.

Long miêu lắc đầu nói:

- Tiếc rằng chúng ta cũng không biết đáp án, bởi vì chúng ta không tham gia vào chuyện này, chỉ đành nói xin lỗi, chúng ta không giúp được gì cho ngươi.

Bình Luận (0)
Comment