Kim Hoàn Thiết Tí ngẩn ngơ:
- Lão sư nếu có thể nói ra xuất thân của ta. Ta, ta, cũng không tiện giấu diếm cái gì. Đúng vậy, ta là tử tôn nhà Vương gia, chỉ là bây giờ Vương gia đã không phải là Vương gia trước kia, gia đạo đã suy sụp, tuyệt học đã mất đi. - Cho nên ngươi muốn trở lại Thiên Thần thư viện, tìm về công pháp của tổ tông.
Lý Thất Dạ bình thản nói.
- Cái này mà lão sư cũng có thể đoán được?
Lý Thất Dạ lại một lần nữa làm cho Kim Hoàn Thiết Tí mục trừng khẩu ngốc, miệng há thật lớn.
- Có cái gì không đoán ra được, Vương Ngao xuất thân từ Thư phòng, cho nên ngươi sẽ trở lại.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười nói.
Giờ khắc này làm cho Kim Hoàn Thiết Tí hít một hơi lãnh khí, cuối cùng hắn cũng tâm phục khẩu phục, nói rằng:
- Lão sư chính là thần nhân, lão sư của Thiên Thần thư viện quả nhiên danh bất hư truyền, không phải phàm phu tục tử như chúng ta có khả năng so sánh.
Vừa nói, hắn vừa giơ ngón tay cái lên.
- A, a, a, không dối gạt lão sư, ta đích xác quay lại bí kíp của lão tổ tông.
Kim Hoàn Thiết Tí cười gượng nói rằng:
- Vương gia chúng ta vẫn truyền lưu rằng công pháp của lão tổ tông chúng ta được khắc ở một chỗ nào đó trong Thư phòng, nhưng không có nói rõ. Trước đây lịch đại tổ tiên nắm bí kíp trong tay, cho nên không quá để ý vào chuyện này. Đến thế hệ chúng ta, công pháp đã bị hao mòn, cho nên muốn thử tìm kiếm một chút, thế nhưng không biết ở nơi nào.
Nguyên lai Kim Hoàn Thiết Tí xuất thân từ đại gia tộc, chỉ là đã xuống dốc, tổ tiên bọn họ là thượng thần thập phần cường đại, hơn nữa cũng là xuất thân từ Thư phòng.
Chính là bởi vì như vậy, khi bí kíp gia tộc bọn họ bị mất, Kim Hoàn Thiết Tí mới có thể quay lại Thư phòng tìm kiếm bí kíp.
- Phương pháp kia Vương Ngao thật là khá.
Lý Thất Dạ nở nụ cười một chút, nói rằng:
- Vương gia các ngươi tùy thời cũng có thể xuống dốc, thậm chí là bị diệt, nhưng Thiên Thần thư viện lại sừng sững không ngã. Hắn khắc công pháp của mình vào một địa phương như Thư phòng, hơn nữa chỉ có hậu thế tài năng của hắn mới tìm hiểu được phương pháp khắc ở nơi nào, đây chính là một cách bảo tồn công pháp tốt nhất làm cho nó lưu truyền xuống ngàn đời, Vương Ngao đích thật là một quỷ nhân thông minh. - Lão sư nhận thức tổ tông của ta sao?
Điều này làm cho Kim Hoàn Thiết Tí hiếu kỳ nhìn vị lão sư thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nói không chừng đã là lão quái vật.
Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, nhẹ nhàng phất phất tay, nói rằng:
- Đi thôi, đi đến thạch lâm, có thể vượt qua khảo hạch của lão tổ tông nhà ngươi hay không, có thể tìm hiểu hay không, phải dựa vào chính ngươi.
Kim Hoàn Thiết Tí ngẩn ngơ, thật không ngờ dĩ nhiên sẽ như vậy, hắn vẫn muốn tìm được chính công pháp mà lão tổ tông lưu lại, nhưng chính là tìm không được, cho nên hắn mới đến thạch lâm khắc đá, tưởng chừng nếu mang về chậm rãi nghiên cứu sẽ phát hiện, kì thật không ngờ lại bị Lý Thất Dạ chỉ cho một con đường. - Đa tạ lão sư.
Lúc này đây Kim Hoàn Thiết Tí phục bái trên mặt đất, dập đầu cung kính hướng về phía Lý Thất Dạ, rồi mới ly khai.
Kim Hoàn Thiết Tí sau khi rời khỏi, Lưu Kim Thắng đứng ở bên ngoài một lúc lâu, cuối cùng vẫn bước vào đại điện, hắn khom người hướng về Lý Thất Dạ, sau đó lặng lẽ ngồi xuống. - Ta là vì"Kim tỳ ngọc thạch châm chích thiên" mà ở lại Thư phòng.
Lưu Kim Thắng trầm mặc một chút, cuối cùng từ từ nói ra.
- Cái này ta biết, ngươi cần nó.
Lý Thất Dạ bình thản nói rằng:
- Ta chỉ muốn nói, ngươi lẻn vào thư phòng, Thiên Thần thư viện các lão đầu tử tại sao lại hoa mắt không nhìn ra.
Lý Thất Dạ hỏi như vậy nhất thời làm cho Lưu Kim Thắng trong lòng chấn động, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt trong nháy mắt phát ánh sang quang mang như ngọc, nhưng trong nháy mắt lại biến mất, khôi phục lại bình thường, nhịn không được ho khan hai tiếng. - Đổi lại là cá nhân ta, nếu có người dám ở trên địa bàn của ta đánh chủ ý nào đó, ví dụ như ăn trộm mà nói.
Lý Thất Dạ nói:
- Ta sẽ để cho hắn chết rất xấu xí, đừng nói hắn có là thượng thần hung mãnh vô cùng, dù có là cổ thần ta cũng sẽ đích thân bóp chết hắn!
Lý Thất Dạ nói bá đạo như vậy nhất thời làm cho trong lòng Lưu Kim Thắng phát lạnh!
Lưu Kim Thắng mặc dù là một thượng thần cường đại, nhưng hắn biết rõ mình đang ở chỗ nào, nơi này chính là Thiên Thần thư viện, đây là một địa phương tàng long ngọa hổ, hắn rất e sợ Thiên Thần thư viện, cho dù lúc hắn cường đại nhất, nếu như Thiên Thần thư viện thực sự muốn tiêu diệt hắn, chỉ sợ là làm cho hắn thịt nát xương tan trong tích tắc.
Không chỉ nói hắn là một tôn thượng thần, coi như là một vị Tiên Đế giá lâm, dám ở Thiên Thần thư viện dương oai, kết cục luôn là hình thần câu diệt. Thiên Thần thư viện sừng sững đến bây giờ không ngã, không chỉ là có nguyên nhân bên ngoài, trọng yếu hơn là chính bản thân nó cũng thập phần cường đại. - Nếu như ta muốn diệt ngươi, còn chưa tới phiên ngươi ngồi ở trước mặt ta nói.
Lý Thất Dạ bình thản nói rằng.
Lưu Kim Thắng hít một cái thật sâu, dù sao Lý Thất Dạ đối với hắn cũng không có địch ý.
Lưu Kim Thắng hướng Lý Thất Dạ khom người chào thật sâu, từ từ nói:
- Học sinh vô tri, bịtay che mắt, có mắt như mù, không biết lão sư là vị cao nhân nào, xin lão sư chỉ giáo.
- Ta là ai, cái này cũng không trọng yếu.
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta ở chỗ này, mặc kệ ngươi có cường đại dường nào, nếu như ngươi nghĩ muốn mạo hiểm một chút, ta tin tưởng ngươi sẽ minh bạch cái gì gọi là sống không bằng chết.
Lưu Kim Thắng là thượng thần rất cường đại, lai lịch hết sức kinh người, với tính tình của hắn lúc bình thường, hắn đã sớm lật bàn, nhưng giờ này khắc này hắn cũng không khỏi do dự trầm mặc. - Học sinh chỉ là vi chữa thương mà đến, cũng không có ác ý đối với Thiên Thần thư viện.
Lưu Kim Thắng khom người bái lạy, nói:
- Lão sư nếu không tin, ta sẽ đứng đây phát thệ.
- Cũng được, ta tạm thời tín ngươi.
Lý Thất Dạ chậm rãi gật đầu.
Lưu Kim Thắng lúc này mới thở dài một hơi, không biết vì sao, thượng thần như hắn, suốt đời chưa từng sợ qua người nào, không chỉ nói thượng thần, coi như là Đại Đế tiên vương hắn đều gặp, thậm chí hắn đã từng giao thủ với Đại Đế tiên vương, nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ lại cho hắn áp lực rất lớn.
Lý Thất Dạ hết sức bình thường, hết sức phổ thông, nhưng hắn ngồi ở chỗ này khiến Lưu Kim Thắng chịu áp lực cực lớn, là một tôn cường giả, trực giác nói cho hắn biết Lý Thất Dạ rất nguy hiểm, quản chi lúc này hắn thoạt nhìn vô hại, nhưng nếu hắn lộ ra răng nanh, chỉ sợ có thể đem bất luận kẻ nào, bất luận cái gì còn tồn tại tuyệt diệt.
Chính là bởi vì như vậy, ngay từ đầu Lưu Kim Thắng hết sức kiêng kỵ đối với Lý Thất Dạ, hắn không muốn trực diện giao chiến cùng Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cấp cho hắn cảm giác quá nguy hiểm.