Lý Khiêm thì hy vọng có thể giải quyết sóng gió lần này. Dù sao Cuồng Đình đạo thống sẽ có ngày dung nhập Vạn Thống giới.
Với Cuồng Đình đạo thống dù tương lai ra sao bọn họ phải đi ra ngoài một chuyến. Cuồng Đình đạo thống muốn tiếp tục lớn mạnh, hoàn thành mục tiêu trùng hưng thì không thể đóng cửa cài then như vậy, không thể phong kín sơn môn lâu dài, nếu không Cuồng Đình đạo thống muốn vùng lên chỉ là câu nói suông.
Tương lai Cuồng Đình đạo thống muốn ra ngoài, dung nhập Vạn Thống giới trừ bản thân đủ mạnh ra còn cần có quan hệ tốt đẹp với mỗi đạo thống của Vạn Thống giới. Dù không thể trở thành minh hữu nhưng cũng đừng làm kẻ thù.
Nếu Cuồng Đình đạo thống tiếp tục giống lúc trước cõng tiếng xấu Ma giáo thì sẽ vẫn đối địch với các đạo thống Vạn Thống giới.
Nên Cuồng Đình đạo thống muốn có không gian phát triển lớn hơn nữa, Lý Khiêm là lãnh tụ người thủ hộ cũng muốn giảm bớt quan hệ giữa Cuồng Đình đạo thống và các môn phái.
Bây giờ Lý Thất Dạ đã chiến thắng liên quân một hơi đồ sát đa số người của liên quân nói lên Cuồng Đình đạo thống có chỗ dựa cứng rắn, nói lên Cuồng Đình đạo thống có tư cách ngồi nói chuyện với các môn phái, đã đem đến hiệu quả uy hiếp rồi.
Nếu lúc này đàm hòa với các đạo thống Vạn Thống giới, chừa đường sống cho đám lão tổ sẽ là cơ hội rất hiếm có với Cuồng Đình đạo thống.
Lý Khiêm cầu tình, Lý Thất Dạ cười tùy ý nói:
Con người ta thì sao cũng được, đối địch với vạn cổ chỉ là bữa ăn sáng.
Lý Khiêm cười khổ, câu nói bá khí không gì sánh được này chỉ có lão tổ tông mới nói được.
- Tiên tổ là vô địch cõi đời rồi.
Lý Khiêm cười gượng vội nói:
- Tiên tổ không sợ hãi bất cứ người nào, sánh vai Thủy Tổ...
Lý Thất Dạ cười ngắt lời Lý Khiêm:
- Được rồi Lý Khiêm, đừng nịnh nữa, ngươi không giỏi vuốt mông ngựa, tài năng chụp đùi hơi cứng.
Lý Khiêm xấu hổ cười gượng, xoa hai tay.
Lý Thất Dạ liếc Lý Khiêm, sau đó nhìn các lão tổ bị trói, mỉm cười nói:
- Con người ta bình thường không nhận cầu hòa, nếu đã có người nguyện ý đứng ra cầu hòa vậy phải xem thành ý của các ngươi thế nào.
- Các vị, Cuồng Đình đạo thống đã thật lòng chân thành muốn ngồi xuống nói chuyện một bữa thì sao chúng ta không bình tĩnh lại?
Phục Ngưu Minh Tổ vội đứng ra giảng hòa:
- Mọi người đừng vì dư nghiệt như Cuồng Huyết Tam Thần mà lôi tông môn đạo thống của mình vào vòng xoáy. Những dư nghiệt này đã bị tiêu diệt, chúng ta nên trừ bỏ hiểu lầm với nhau đi. - Đúng đúng.
Đan Vương đứng bên cạnh lập tức phụ họa:
- Ta thấy ị tiền bối này đạo cao vô song, là cao nhân, tuyệt đối không dung chứa dư nghiệt như Cuồng Huyết Tam Thần. Mọi người đều là kẻ biết điều, đều là cao nhân đắc đạo thì cần gì tàn sát nhau? Có chuyện gì cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Phục Ngưu Minh Tổ vốn có danh vọng rất cao trong Vạn Thống giới, có quen biết thân thiết với lão tổ các đạo thống. Cũng vì vậy nên Phục Ngưu Minh Tổ có thể hòa giải giữa Cuồng Đình đạo thống và các đạo thống.
Lời Đan Vương nói cũng rất có sức nặng, đặc biệt lão luyện ra trường sinh đan có thể nói là số một Vạn Thống giới, biết bao lão tổ có việc cần nhờ. Tồn tại Bất Hủ cũng có lúc cần Đan Vương.
Bây giờ Phục Ngưu Minh Tổ và Đan Vương đều lên tiếng có ý điều đình, các lão tổ bị trói quay sang ngó nhau.
Đương nhiên quan trọng hơn là các lão tổ liên quân đều đã trở thành tù nhân, Lý Thất Dạ nắm quyền to quyết định sinh sát, nếu bọn họ không chấp nhận điều đình sẽ bị hắn giết.
Bây giờ bày ra trước mặt bọn họ là hai con đường để đi. Hoặc từ chối điều đình rồi bị giết, hoặc chấp nhận điều đình.
Vạn Tí Thiên Vương hừ lạnh trước đề nghị điều đình của Đan Vương, Phục Ngưu Minh Tổ:
- Hừ! Nhốt chúng ta ở đây mà nói gì tới ngồi xuống nói chuyện.
Lý Thất Dạ vỗ tay, cười nói:
- Cho các ngươi mặt mũi liền lên mặt, giờ ta đồ các ngươi chỉ cần nhấc một ngón tay. Không giết các ngươi là đã nể mặt, kẻ thua cuộc trong tay ta không để các ngươi quỳ nói chuyện là đã cất nhắc các ngươi.
Mọi người biến sắc mặt, trừng mắt Lý Thất Dạ.
Có lão tổ quát to:
- Sĩ có thể giết không thể nhục, có giỏi thì giết chúng ta đi! Chúng ta sợ Cuồng Đình đạo thống các ngươi sao...
Phập!
Lão tổ chưa nói hết câu thì máu phun ra, một cái đầu bay lên. Cái đầu lăn dưới đất con mắt còn trợn to, lão tổ nằm mơ cũng không ngờ chỉ nói một câu kiên cường đã bị Lý Thất Dạ chém đầu giết ngay.
Một câu không hợp liền chém đầu, cả không gian tĩnh lặng, mọi người hút ngụm khí lạnh, da đầu tê dại.
- Cho các ngươi chút tình cảm còn tưởng ta sợ các ngươi sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Các ngươi không sợ Cuồng Đình đạo thống ta chẳng lẽ ta sợ các ngươi? Một đám thua cuộc, chỉ là tù nhân. Có muốn ta tự mình đến đạo thống của các ngươi, doiệt đạo thống rồi biểu thị vô địch cõi đời của ta không?
Nói chuyện không hợp liền giết lão tổ, mọi người im thin thít. Không ai muốn khi không chịu chết, trong lòng đa số người rất muốn điều đình.
- Cứ cho là Thủy Tổ của các ngươi đến cõi đời thì ta cũng vẫn chém các ngươi! Chỉ là Vạn Thống giới, nếu Tam Tiên giới đối địch với ta thì ta cũng không để trong lòng!
Lý Thất Dạ bình tĩnh nhìn các lão tổ:
- Ta nhận điều đình vì nghĩ tình người quen cũ, chừa chút tình cảm cho vãn bối các ngươi. Đừng cho rằng điều đình là chuyện đương nhiên, đừng cho rằng ta sợ tất cả đạo thống Vạn Thống giới các ngươi liên hợp lại!
Thái độ cứng rắn của Lý Thất Dạ đã không cần nói cũng biết, hắn đã bày ra rõ ràng. Ai đều nhìn ra Lý Thất Dạ không thèm quan tâm sự sống chết của các lão tổ, nếu nói chuyện không hợp sẽ giết hết bọn họ, như hắn mộ nhát kiếm giết sạch liên quân bọn họ. - Có gì từ từ nói, từ từ nói.
Thấy cục diện bế tắc Phục Ngưu Minh Tổ vội đứng ra hòa giải:
- Ta nghĩ các vị lão tổ đều không có ác ý, chẳng qua nhanh mồm nhanh miệng vậy thôi.
Dương Minh Tu Đà hay Vạn Tí Thiên Vương, đám lão tổ mạnh nhất không hé răng. Dù sao không ai có thể thấy chết không sờn, hai bên vốn không có mối thù không đội trời chung. Quan trọng hơn là mạng sống của họ hoàn toàn nằm trong tay Lý Thất Dạ, họ không có chút ưu thế. Bọn họ là con cá nằm trên thớt thịt mặc người chặt, bọn họ không mềm giọng không được. - Ta tin tưởng các vị lão tổ đều sẽ không vì chút hiểu lầm Cuồng Huyết Tam Thần mà quyết ngươi chết ta sống với Cuồng Đình đạo thống. Mối thù máu này chưa đến mứ không độ trời chung.
Phục Ngưu Minh Tổ quay sang nói với nhóm Dương Minh Tu Đà:
- Giưèo Cuồng Đình đạo thống đã xóa sổ dư nghiệt, bình tĩnh huyết phệ cuồng triều, chuyện này cũng xem như chấm dứt. Hiểu lầm đã gỡ bỏ, mọi người không cần tiếp tục tàn sát nhau đúng không? - Ta cảm thấy Minh Tổ nói có lý.
Đan Vương phụ họa ngay:
- Bây giờ dã gỡ bỏ hiểu lầm thì không cần vì chút chuyện này làm mạng sống của mình cũng mất, mọi người thấy có đúng không? Chẳng qua trong lòng có tức giận không muốn bỏ qua, lùi một bước trời cao biển rộng, sống mới là hơn hết.