Đế Bá (Dịch Edit)

Chương 3209 - Thưởng Các Ngươi Đấy, Cút!

"Chát, chát!" Hai tiếng bạt tay vang lên. Trong tức thì, Phạm Diệu Chân tự mình ra tay tát hai bạt tay thật mạnh lên mặt gã đệ tử nọ, đánh hắn khóe miệng chảy máu tươi. - Ngươi...

Gã đệ tử nọ phẫn nộ, thế nhưng lại bị Vạn Thọ thân vương cản lại.

- Trường Sinh cốc là nơi nào, là nơi chấp chưởng quyền hành vô thượng, ngay cả hoàng đế của các ngươi khi tới nơi này cũng không dám nói sằng.

Phạm Diệu Chân ánh mắt lạnh buốt, sát ý cuồn cuộn.

Phạm Diệu Chân không tốt tính được như Mục Nhã Lan cùng Tần Thược Dược, một khi có đại sư thì nàng vô cùng quả đoán.

- Tốt lắm... coi như ta không biết cách dạy dỗ.

Sau khi Vạn Thọ thân vương ngăn cản đệ tử của mình thì lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ.

Trước khi chưa thăm dò được thực hư của Trường Sinh cốc thì bọn họ cũng không vội vã nhất thời. Cuối cùng, hắn nói chậm:

- Nếu như đại sư huynh có thể làm chủ thì không còn gì tốt hơn. Hôm nay ta mang theo tin vui tới đây, Trường Sinh cốc với Vạn Thọ quốc thân thiết như người một nhà, cớ gì phải động can qua.

Nói xong Vạn Thọ thân vương vỗ tay. Sau khi tiếng vỗ tay của hắn văng hết thì đệ tử ở ngoài cửa nâng vào từng chiếc rương, sau đó từng chiếc rương lần lượt mở ra. - Hỏa Tình Ngọc Nhãn, một rương. Bách Linh Bảo Châu, một đôi. Thiết Đan Khoáng Thạch, trăm cân. Linh Hi Tuyền Thủy, một bình. Hồn Thụ Trâm, một cây. Thạch Hộc Thánh Hoa, một hộp...

Sau khi đệ tử báo xong xuôi, Vạn Thọ thân vương đứng lên, mỉm cười nói rằng:

- Hôm nay bổn tọa tới đây có mang theo tin vui. Mục thần y của Trường Sinh cốc y thuật giỏi giang, xinh đẹp dịu dàng, lại còn tới tuổi kết hôn. Hoàng hiền chất của Vạn Thọ quốc chúng ta là nhân tài rường cột, là thiên tài hiếm có. Hằn với Mục thần y tình đầu ý hợp... - Thân vương ăn nói cẩn thận.

Vạn Thọ thân vương còn chưa nói hết thì Phạm Diệu Chân đã ngắt lời, nói lạnh nhạt:

- Sư muội ta là khuê nữ trong trắng, chớ ăn nói xằng quấy.

Một khi gặp chuyện, Phạm Diệu Chân tuyệt đối sẽ không hàm hồ, tuyệt đối là một người quả đoán. Vì vậy Vạn Thọ thân vương vừa nói sai một câu, nàng lập tức đứng lên. - Khục!

Vạn Thọ thân vương ho khan một tiếng, nói rằng:

- Nói chung, Mục thần y cùng Hoàng hiền chất là trai tài gái sắc, trời tạo một đôi. Vì vậy bổn tọa được bệ hạ nhờ cậy tới đây làm mai, đưa tới một phần sính lễ, chỉ là lễ mọn, xin đừng trách...

Bát tự vẫn chưa coi, cũng không quan tâm Trường Sinh cốc có đồng ý hay không mà Vạn Thọ thân vương đã nói tới chuyện sính lễ. Như thế này đâu phải ngang ngược, mà là ép cưới. - Đúng là lễ mọn.

Lý Thất Dạ cắt ngang Vạn Thọ thân vương, nói tùy ý:

- Mười tám rương trân bảo gì chứ, chỉ là mười tám rương đồng nát mà thôi. Cầm đi đi, từ đâu tới thì từ đó về.

Chỉ nghe "leng keng" một tiếng, Lý Thất Dạ vung tay ném, một viên chân tệ lăn lóc trên mặt đất. Khi viên chân tệ này vừa xuất hiện lăn lóc trên mặt đất thì tức thì đế uy lan tỏa, chân khí lan tràn khắp đại sảnh. Khi đế uy lan tỏa, mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy nghẹn thở. - Đế tệ!

Nhìn thấy chân tệ rơi trên mặt đất, ngay cả Phạm Diệu Chân cũng kinh ngạc mở to miệng.

Tất cả mọi người lập tức sững sờ tại chỗ. Đế tệ! Thứ này quý giá biết dường nào. Chân thạch cấp bậc Chân Đế vốn không nhiều, vì vậy giá trị của một viên chân tệ được đúc từ chân thạch cấp bậc Chân Đế không nói cũng biết. Người hoặc truyền thừa có tư cách đúc chân tệ đẳng cấp này, không hề nhiều.

Bây giờ Lý Thất Dạ tiện tay ném một viên chân tệ cấp bậc Chân Đế... đây... đây là Đế tệ hàng thật giá thật... trong bất kỳ một tông môn truyền thừa nào thì không phải ai cũng có thể sử dụng Đế tệ. Ngay cả chính thống đạo thống như Trường Sinh cốc cũng không phải ai cũng có thể sử dụng Đế tệ. Phải là cấp bậc lão tổ, hơn nữa còn là lão tổ địa vị rất cao thì mới có thể sử dụng Đế tệ.

Đối với bất kỳ một truyền thừa, hay thậm chí đạo thống, thì Đế tệ là một loại tài nguyên cực kỳ quý hiếm.

Bây giờ Lý Thất Dạ tiện tay ném một viên Đế tệ, hơn nữa còn ném như ném rác, hoặc nói ném như ném một đồng cắc lẻ. Hành động này thô bạo biết mấy.

Lý Thất Dạ có được kho báu của Cuồng Tổ nên Đế tệ chẳng là gì cả. Số lượng Đế tệ trong tay hắn, nhiều tới nổi không ai có thể tưởng tượng nổi.

Tuy Vạn Thọ thân vương mang tới mười tám rương trân bảo, nghe qua thì rất dọa người, thế nhưng toàn là trân bảo bình thường. Cho dù mười tám rương trân bảo cộng lại thì cũng thua xa một viên Đế tệ của Lý Thất Dạ.

Đừng nói Vạn Thọ thân vương mà ngay cả Phạm Diệu Chân cũng phải giật mình. Người có thể tiện tay ném một viên Đế tệ, người có thể xa xỉ như vậy, chỉ có thể là siêu cấp phá gia chi tử.

Mà ngay cả Vạn Thọ thân vương cũng phải sững sờ. Hắn không ngờ Lý Thất Dạ lại không ra bài theo lẽ thường. Cho dù Trường Sinh cốc từ chối việc hôn nhân này, thế nhưng chiêu này... Lý Thất Dạ thực sự là nói chuyện không hợp, dùng tiền đập chết bọn họ. - Một đám nghèo kiết xác, nghèo thành bã như vậy mà còn đòi cưới sư muội của ta. Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Lý Thất Dạ phủi tay, nói rằng:

- Miếng Đế tệ này là khen thưởng các ngươi, cầm về mua chút thịt ăn bồi bổ đi.

Phạm Diệu Chân cười khổ, không nói ra lời. Đem một miếng Đế tệ đi mua thịt ăn... chẳng khác gì mua về một núi thịt ăn mãi không hết!

Lý Thất Dạ tiện tay ném ra một viên Đế tệ đuổi bọn họ làm Vạn Thọ thân vương lúng túng. Lúc này hắn bắt đầu hoài nghi mình có nghèo thật hay không.

Dù sao so với đại gia có thể ném Đế tệ đuổi khách thì bọn họ thật sự nghèo tối mày tối mặt.

Vạn Thọ thân vương hít sâu một hơi, cuối cùng nói chậm:

- Chúng ta là lễ mọn tình nặng, quan trọng là nam nữ hai bên trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối...

- Một đám nghèo kiết xác mà cũng dám nói môn đăng hộ đối với ta sao.

Lý Thất Dạ cắt ngang Vạn Thọ thân vương, nói rằng:

- Từ đâu tới thì cút về đó. Sư muội của ta, không phải người mà các ngươi có thể trèo cao!

Lúc này, Phạm Diệu Chân không thể làm gì ngoại trừ cười gượng. Trường Sinh cốc đương nhiên sẽ không thông gia với Vạn Thọ quốc, Mục Nhã Lan sẽ không gả tới Vạn Thọ quốc, chuyện hôn nhân này tuyệt đối phải từ chối.

Thế nhưng phương thức cự tuyệt của Lý Thất Dạ đúng là đơn giản tới mức ngang ngược. Chuyện này chẳng khác gì dẫm chân lên mặt đối phương rồi bạt tay lên mặt đối phương kêu đùng đùng, căn bản không hề nể nang tình cảm với đối phương.

Phạm Diệu Chân cho rằng phong cách làm việc của mình rất bá đạo rồi, thế nhưng so với Lý Thất Dạ thì chẳng khác gì gặp sư phụ. Bá đạo như vậy, nàng không thể sánh kịp. - Ngươi nên chú ý cách ăn nói của mình.

Lúc này, Vạn Thọ thân vương tối mặt, nói lạnh lùng:

- Vạn Thọ quốc chúng ta không phải là thứ mà ngươi có thể tùy tiện sỉ nhục!

Bất luận việc hôn nhân này có thành công hay không, thái độ của Lý Thất Dạ đã cho Vạn Thọ quốc một cái cớ. Trong chuyện lần này Trường Sinh cốc thất lễ trước, vì vậy chớ trách Vạn Thọ quốc bọn họ vô lễ!

Bình Luận (0)
Comment