- Cũng không thể nói chắc được.
Hạ quận chúa lắc đầu, nói rằng:
- Ngươi muốn đi đâu? Nói không chừng sẽ chung đường với chúng ta.
- Ta... ta chỉ tùy tiện tham quan mà thôi.
Cô gái nhìn sang nơi khác, có chút chột dạ. Rất hiển nhiên, nàng tới đây là vì thứ khác.
- Nói không chừng là cùng chỗ với chúng ta.
Hạ quận chúa tươi cười như hoa, cười nói:
- Không dối gạt ngươi, Kiếm Tôn sư huynh cũng tới. Chúng ta là người cùng đạo thống, nên đồng tâm hiệp lực, có chuyện gì thì mọi người cùng nhau giải quyết.
Nghe Kiếm Tôn muốn tới, cô gái lập tức biến sắc, sắc mặt trắng tái, liên tục lui về phía sau mấy bước. Nàng cố gắng giấu diếm không để mình lộ sơ hở, thế nhưng vẫn không thể nào khống chế được tâm trạng của mình.
Mà sắc mặt của cô gái lọt vào mắt của Hạ quận chúa.
- Nếu như chúng ta đã cùng đường, như vậy thì cùng đi chung với nhau đi.
Hạ quận chúa căn dặn đệ tử bên cạnh, nói rằng:
- Đi mời Lăng cô nương, chúng ta cùng nhau lên đường. Đến khi gặp Kiếm Tôn sư huynh thì cũng dễ bàn giao.
Người đứng bên cạnh Hạ quận chúa lập tức đi về phía cô gái, cô gái biến sắc, muốn xoay người chạy trốn, thế nhưng đã muộn.
Không ít tu sĩ nhìn ra chuyện này không hề đơn giản, tu sĩ thế hệ trước thì càng rõ ràng trong lòng, thậm chí có tu sĩ thế hệ trước thở dài, thì thào rằng: - Tiếc cho Lăng gia.
Thế nhưng dù như vậy thì cũng không ai đứng ra. Dù sao Kiếm Trủng đạo thống cũng rất mạnh mẽ.
- Dừng lại.
Ngay lúc này, một cánh tay duỗi ra, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Người cản bọn họ chính là Lý Thất Dạ. Người của Hạ quận chúa dừng lại, đánh giá Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng:
- Tiểu tử, thức thời thì cút xéo sang một bên, đây là chuyện của Kiếm Trủng chúng ta.
- Trước khi ta ra tay thì hãy cút đi.
Lý Thất Dạ hời hợt nói.
- Ái ui ---
Hạ quận chúa thấy Lý Thất Dạ đứng ra bênh vực, lập tức cười duyên:
- Thì ra thiên kim tiểu thư của Lăng gia ra ngoài quyến rũ nam nhân, hèn chi lại dám tới Kim Tiễn Lạc Địa. Tìm được một nam nhân, không cần xài tiền cũng có thể tới Kim Tiễn Lạc Địa. Nếu thấy không đủ, vậy tìm hai nam nhân...
Cô gái bị Hạ quận chúa cười nhạo, sắc mặt đỏ lên, nhất thời không nói được ra lời.
- Ngươi có tin ngươi dám nói huyên thuyên nữa thì ta sẽ rút lưỡi ngươi không.
Lý Thất Dạ híp mí mắt, lạnh nhạt nói rằng.
- Khẩu khí thật lớn.
Hạ quận chúa lạnh mắt, nói lạnh lùng:
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không, vậy mà lại dám khoác lác trước mặt bổn tiểu thư...
- Không cần phải biết, chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi.
Lý Thất Dạ không hề khách khí, cắt ngang câu nói của nàng, lạnh nhạt nói rằng.
- Cái đồ không biết sống chết ---
Lúc này, cường giả bên cạnh Hạ quận chúa đều nổi giận, hai mắt tuôn ra sát cơ, thậm chí đã có người rút trường đao ra khỏi vỏ.
- Đánh nhau sao? Thật sự đánh nhau sao?
Ngay lúc này, một tiếng cười sang sảng vang lên, một người thanh niên bước nhanh tới đây.
Người thanh niên này mặc thanh bào, sau lưng cõng một cái bao tải rất lớn. Bao tải rất dài, trong bao nhét chật ních, không biết là nhét thứ gì. Người thanh niên này đẹp trai sáng sủa, trên khuôn mặt treo mãi một nụ cười xán lạn. - Bình Thành công tử ---
Nhìn thấy người thanh niên này, không ít người nhận ra lai lịch của hắn, có người khẽ giọng kêu lên.
Những cường giả đang đi về phía Lý Thất Dạ sau khi nhìn thấy người thanh niên này thì lập tức dừng lại. Bọn họ liếc mắt ra hiệu, tất cả lui lại bên cạnh Hạ quận chúa. - Bình Thành công tử, một trong tam công tử ---
Nghe tên Bình Thành công tử, ngay cả người chưa từng nhìn thấy hắn thì cũng biết hắn là ai.
Bình Thành công tử là một trong tam công tử ở Vạn Thống Giới, nổi danh cùng Hồi Xuân công tử, Bàn Long công tử. Thế nhưng Hồi Xuân công tử đã chết rồi, hiện tại tam công tử chỉ còn lại nhị công tử.
Bình Thành công tử. Không ai biết tên thật của hắn là gì, cũng không ai biết hắn xuất thân từ môn phái nào. Mọi người chỉ biết hắn tới từ BÌnh Thành, sống ở Bình Thành. Vì vậy mọi người gọi hắn là Bình Thành công tử.
Bây giờ Bình Thành công tử đột nhiên xuất hiện ở nơi này, khiến cho không ít người giật mình. Bởi vì đồn rằng Bình Thành công tử rất ít khi rời khỏi Bình Thành, phần lớn thời gian đều ở lại Bình Thành. - Bình Thành công tử, ngưỡng mộ đã lâu.
Lúc này Hạ quận chúa đoan trang cao quý, ôm quyền với Bình Thành công tử, dáng vẻ tự nhiên trang nhã.
- Hóa ra là Hạ quận chúa, đã lâu không gặp.
Bình Thành công tử cười nói:
- Thời gian trước ta còn gặp Kiếm Tôn, hắn còn mua một thanh kiếm của ta. Hạ quận chúa muốn đánh nhau hả? Có cần ta giúp không?
Kiếm Tôn chính là cường giả tiếng tăm đương thời, cũng là một vị thiên tài lợi hại, cũng chỉ có Bình Thành công tử mới dám gọi thẳng như vậy.
- Không, chúng ta chỉ đi đường mà thôi.
Hạ quận chúa cười tươi, vội vàng nói rằng:
- Lần sau kính mong công tử tới Kiếm Trủng làm khách.
- Cũng được.
Bình Thành công tử thấy Hạ quận chúa muốn rời khỏi, hơi thất vọng nói rằng.
Lúc này Hạ quận chúa ném ra lượng lớn chân tệ, chỉ nghe "leng keng", chân tệ rớt xuống cái "rầm", dưới sông nổi lên một chiếc thuyền gỗ lớn thu hồi hết thảy chân tệ. - Chúng ta đi.
Hạ quận chúa nhảy lên thuyền gỗ, mang mọi người ngồi thuyền gỗ đi tới bờ bên kia. Lúc này nàng không gây khó dễ cô gái kia nữa, bởi vì có một số chuyện nàng không muốn người khác biết được. - Mua kiếm chứ?
Khi Lý Thất Dạ định qua sông thì Bình Thành công tử lập tức đi tới, mặt mày tươi cười, xán lạn như ánh mặt trời.
Lý Thất Dạ nhìn hắn. Bình Thành công tử vô cùng nhiệt tình, lập tức cởi bao tải, mở ra, chỉ thấy trong đấy chứa đầy kiếm trúc, kiếm trúc này được gọt rất tinh tế. - Đây đều là kiếm tốt, do chính tay ta gọt. Huynh đệ, có muốn một cái hay không. Đây chính là lợi khí phòng thân.
Bình Thành công tử lập tức chào hàng kiếm trúc của mình với Lý Thất Dạ.
Những tu sĩ khác không hề cảm thấy kinh ngạc, bởi vì Bình Thành công tử trước giờ luôn như vậy. Bất luận nhìn thấy đại nhân vật như thế nào thì hắn cũng chào hàng kiếm trúc của mình. Đương nhiên, cũng có một vài đại nhân vật nể nang tiếng tăm của hắn mà mua một, hai thanh kiếm trúc.
Lý Thất Dạ nhìn Bình Thành công tử, mỉm cười nói rằng:
- Không có hứng thú.
- Huynh đệ... à không, đại ca, kiếm trúc của ta là nhất tuyệt đương thời. Kiếm này vừa ra, bảo đảm ngươi quét ngang cửu thiên thập địa, bảo đảm ngươi không có đối thủ.
Bình Thành công tử chưa từ bỏ, tiếp tục chào hàng kiếm trúc của mình, nói rằng:
- Bình Thành kiếm trúc chính là biểu tượng của cường hào, có một cây chính là gia tài bạc triệu, có mười cây chính là giàu nhất một phương, có trăm cây chính là giàu nhất trăm nước...