- Bệ hạ...
Sau khi nhìn thấy Lý Thất Dạ, Binh Trì Ánh Kiếm quỳ xuống đất, gấp gáp nói:
- Bệ hạ, việc này không có liên quan tới Binh Trì thế gia, tất cả tội lỗi đều là của ta, xin bệ hạ hãy giáng tội ta, ta cam đoan gánh chịu tất cả trừng phạt.
Khi Binh Trì Ánh Kiếm nghe tin năm quân đoàn lớn phát binh Binh Trì thế gia thì nàng cảm thấy khiếp sợ, vì vậy vội vàng chạy tới đây cầu xin Lý Thất Dạ.
- Đứng lên đi.
Lý Thất Dạ vẫn nằm lười tại chỗ, chỉ nhìn sơ qua Binh Trì Ánh Kiếm.
- Bệ hạ...
Binh Trì Ánh Kiếm cầu xin thêm lần nữa, thế nhưng Lý Thất Dạ không quan tâm, vẫn nằm tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ.
Binh Trì Ánh Kiếm nhìn Lý Thất Dạ cầu xin, thế nhưng Lý Thất Dạ không hề dao động, cuối cùng nàng đành phải đứng dậy, khoanh tay đứng sang một bên.
Lúc này, Lý Thất Dạ phủi tay, hầu gái hầu hạ bên người vội vàng lui ra ngoài.
- Đấm bóp.
Lý Thất Dạ vẫn cứ nằm lười, ra lệnh.
Binh Trì Ánh Kiếm ngạc nhiên một lúc, thế nhưng không dám nói gì, yên lặng đứng lại gần Lý Thất Dạ, xoa vai đấm lưng cho Lý Thất Dạ. Khi nàng xoa vai đấm lưng cho Lý Thất Dạ, động tác có hơi gượng cứng.
Mặc dù nàng là công chúa gặp rủi ro, thế nhưng nàng chưa từng hầu hạ nam nhân, cũng không biết cách hầu hạ nam nhân.
Khi nàng gả vào hoàng cung, nàng biết mạng này không thuộc về mình nữa. Cho nên trái tim của nàng run rẩy, nghe theo mệnh lệnh của Lý Thất Dạ, xoa vai đấm lưng cho Lý Thất Dạ. Tuy rằng động tác rất cứng, thế nhưng vẫn cố hết sức hầu hạ Lý Thất Dạ.
Hơn nữa, lúc này lòng nàng cảm thấy thấp thỏm, nàng sợ ma thủ của Lý Thất Dạ sẽ chạm vào người mình.
Mặc dù khi đồng ý gả tới đây nàng đã có giác ngộ này, cũng chuẩn bị cho thời điểm này, bởi vì đây chính là vận mệnh của nàng, cũng là nơi quy túc của nàng. Thế nhưng nàng dù sao cũng là hoàng hoa khuê cúc, thế nên trong lòng có chút thấp thỏm, giống như một con thỏ trắng.
Lý Thất Dạ nằm im để mặc Binh Trì Ánh Kiếm đấm lưng, giống như đang ngủ. Tuy rằng động tác của nàng rất cứng, thế nhưng hắn lại không ghét bỏ.
Lý Thất Dạ nằm đó, giống như đang ngủ, từ đầu tới cuối không hề động chạm Binh Trì Ánh Kiếm, càng không khiếm nhã nàng ta.
Lý Thất Dạ không nhúc nhích, cũng không giơ ma thủ chạm vào mình, điều này làm cho Binh Trì Ánh Kiếm lén lút thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng cảm thấy là lạ.
Gả vào hoàng cung, nàng đã trở thành người của Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ hoàn toàn có thể muốn làm gì nàng thì làm, nàng không có cách phản kháng, chỉ có thể làm theo. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại không hề có động tác không an phận với nàng. Huống chi hắn còn là hỗn thế tiểu ma vương chuyên môn cướp đoạt con gái nhà lành.
Lý Thất Dạ không động chạm mình, Binh Trì Ánh Kiếm cảm thấy là lạ, có hơi mất mác, cảm giác rất khó diễn tả.
- Ngươi thay Binh Trì Hàm Ngọc gả tới đây, Binh Trì gia đã đồng ý cho ngươi những gì?
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Bị Lý Thất Dạ hỏi như vậy, cơ thể của Binh Trì Ánh Kiếm cứng lại, một lát sau, nàng mới nói khẽ:
- Lão tổ đồng ý trả cho chúng ta một ít sản nghiệp, để tộc nhân của chúng ta có chỗ an thân.
- Như vậy cũng chỉ là có đất sống sót mà thôi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt:
- Mãi mãi cũng không thể chạm tới quyền thế của Binh Trì gia.
Binh Trì Ánh Kiếm trầm mặc một lát, cuối cùng nói nhỏ:
- Có đất sống sót đã không tệ rồi.
Nói tới đây, lòng thấy buồn bã.
Năm đó sau khi Binh Trì Phóng Đãng thất bại, dòng dõi của bọn họ ở Binh Trì gia bị thanh tẩy sạch sẽ. Nếu như không nể tình Phá Binh Chân Đế thì nói không chừng dòng dõi của bọn họ đã bị chính gia tộc của mình đuổi tận giết tuyệt rồi.
Mặc dù là vậy thì tộc nhân của bọn họ cũng bị gia tộc đày đi xa, không có chỗ đặt chân, không có đất an thân, chỉ có thể trôi dạt sống tạm.
Lần này Binh Trì thế gia muốn nàng thay thế Binh Trì Hàm Ngọc gả vào hoàng cung, nàng buộc phải lựa chọn, tìm kiếm một nơi để tộc nhân bị trục xuất của mình có nơi sống yên ổn. - Vậy Binh Trì thế gia có bị diệt hay không thì có liên quan gì tới ngươi?
Lý Thất Dạ cười nói.
Binh Trì Ánh Kiếm ngạc nhiên, cuối cùng nói nhỏ:
- Nó... nó dù sao cũng là gia tộc của ta, là tâm huyết của các đời tổ tiên, vì vậy... xin... xin bệ hạ hãy thu hồi mệnh lệnh...
- Thế sự như cờ, chuyện này ngươi không hiểu, cũng không thể hiểu.
Lý Thất Dạ nói tùy ý:
- Ngươi cứ an phận ở bên cạnh ta, hầu hạ ta là được.
Binh Trì Ánh Kiếm mở miệng muốn nói, thế nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng đành phải ngậm miệng, trong lòng thở dài.
Nàng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Bên dưới cuồng triều, nàng trôi dạt như lục bình không rễ. Huống chi, năm đó lão tổ tông mạnh như Binh Trì Phóng Đãng còn binh bại bỏ mình, một tiểu nhân vật như nàng thì có thể làm gì chứ?
Ở bên ngoài Binh Trì thế gia, bầu không khí căng thẳng tột độ.
- Ai sẽ thắng?
Nhìn thấy đại quân ngàn vạn đối mặt nhau, sát khí ngút trời, đại chiến có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, có người nói nhỏ.
- Không thể nói chắc.
Có lão tổ phân tích:
- Binh Trì thế gia tuy mạnh, thế nhưng năm quân đoàn lớn không phải ngồi không. Hai bên dốc toàn bộ sức mạnh thì rất khó nói hươu chết vào tay ai. Nếu như Ngân Bí quân đoàn vẫn còn thì khi năm quân đoàn lớn tới đây, e rằng Binh Trì thế gia sẽ không dám chống lại, sẽ lập tức quỳ xuống xưng thần. Nhưng bây giờ đã khác, Binh Trì thế gia ôm lòng bất chính, đã không để Đấu Thánh vương triều vào mắt nữa rồi.
Nghe vị lão tổ này nói vậy, mọi người cảm thấy có lý. Khi Thái Thanh Hoàng còn sống, cho dù Binh Trì thế gia mạnh cách mấy đi nữa thì cũng chỉ có thể quỳ xuống xưng thần, Thái Thanh Hoàng nói đông thì Binh Trì thế gia tuyệt đối không dám đi tây, căn bản không dám chống lại Đấu Thánh vương triều.
Bây giờ tân hoàng đăng cơ, Tôn Lãnh Ảnh thoái ẩn, Ngân Bí quân đoàn biến mất, vì vậy Binh Trì thế gia cảm thấy tự tin, không coi tân hoàng ra gì, cũng không coi trọng Đấu Thánh vương triều, chính vì vậy mới không muốn gả thiên kim của mình mà dùng một vị công chúa rủi ro gả thay.
Nếu như Tôn Lãnh Ảnh vẫn còn, Ngân Bí quân đoàn vẫn còn thì cho dù Binh Trì thế gia mạnh mẽ cách mấy thì cũng sẽ ngoan ngoãn gả Binh Trì Hàm Ngọc.
"Đùng, đùng, đùng..." Khi năm quân đoàn lớn đứng đối lập với quân đoàn của Binh Trì thế gia thì một nhánh quân đội thình lình xuất hiện, đại quân ngàn vạn người điên cuồng vọt tới, khói bụi kín trời.