Mặt Phù Khôn rắn đanh, sát ý dạt dào âm trầm nói:
- Giấu đầu giấu đuôi, bản Tuần Sử xem coi ngươi có bản lĩnh gì. Lên, loạn đao phân thây!
Phù Khôn vung tay.
Đinh!
Phù Khôn vừa dứt lời, đội tinh nhuệ đứng hai bên lập tức rút trường đao ra khỏi vỏ.
Đội người này rất giỏi bao vây tiễu trừ, vừa ra tay là loạn đao phân thây. Đao quạng dập dờn như ngàn tầng sóng, trong tiếng đao ngân đinh đang, đao quang liên miên không ngướt chém hướng Lý Thất Dạ. Đao qang sáng choang nhấn chìm Lý Thất Dạ, đao quang cuồn cuộn không ngớt nếu chém trúng người thì hắn sẽ thành thịt nát.
Gặp chuyện như vậy Lý Thất Dạ vẫn nằm trên xe lăn như ngủ, không chútp hản ứng. Các trưởng lão Hộ Sơn tông sợ đứng tim.
Có trưởng lão không kiềm được hét lớn nhắc nhở:
- Cẩn thận!
Sóng đao như tuyết cuồn cuộn ập đến chớp mắt nhấn chìm Lý Thất Dạ, trong khoảnh khắc đó muốn loạn đao phân thây hắn.
Trước sóng đao, các trưởng lão Hộ Sơn tông, tông chủ Trần Duy Chính sợ hết hồn. Quách Giai Tuệ đứng bên cạnh mặt không chút máu, nàng cảm nhận đao quang thấu xương, đao quang chém ra như gọt xương.
Chỉ mành treo chuông Lý Thất Dạ điểm một ngón tay, một chỉ bắn ra đánh nát không gian, nghiền nát vạn pháp.
Bóc một tiếng không gian tan vỡ, xen lẫn tiếng bùm. Tất cả trường đao chém vào Lý Thất Dạ đều vỡ nát, các nam nhân mặc đồng phục tấn công hắn đều bị nghiền thành huyết vụ.
Hình ảnh như đông lại, các trường đao tan vỡ, các cường giả mặc đồng phục bi nghiền thành huyết vụ, mảnh nhỏ trường đao bay đầy, huyết vụ tràn ngập, cảnh tượng rất rung động lòng người.
Khi mọi người nhìn cảnh này đều há hốc mồm. Chỉ vươn một ngón tay đã nghiền nát hết tất cả.
Trong khoảnh khắc Phù Khôn đánh lén, hai tay cầm đao:
Đinh!
Đao ngân vang, trường đao như luyện xẻ ra không gian, nhanh như tia chớp chém xuống đỉnh đầu Lý Thất Dạ.
Khi trường đao chém xuống đầu Lý Thất Dạ thì Trần Duy Chính mới phản ứng lại, hét to một tiếng:
- Cẩn thận!
Nhưng đã muộn, vì nhát đao quá nhanh, đã chém đến đỉnh đầu Lý Thất Dạ.
Đinh!
Thời gian như ngừng lại, mọi người nhìn kỹ thì trường đao không chém xuống đầu Lý Thất Dạ được, bị hai ngón tay hắn kẹp chặt.
Lý Thất Dạ vẫn nằm trên xe lăn, không mở mắt, hai ngón tay dễ dàng kẹp trường đao như tự động đưa vào giữa ngón tay hắn.
Phù Khôn biến sắc mặt quát:
- Mở!
Phù Khôn bộc phát chân khí muốn rút về trường đao, nhưng trường đao bị kẹp giữa ngón tay Lý Thất Dạ vững như đá, gã không lay động được chút nào, mặt đỏ rần.
Trong khoảnh khắc đó Phù Khôn biết tình hình không ổn, gã lập tức thụt lùi, nhưng mọi chuyện đã muộn.
Đinh!
Trường đao vỡ giữa ngón tay, Phù Khôn chưa chạy ra cửa đại điện thì bàn tay to chộp tới. Phù Khôn hoảng sợ hét rầm lên, ném báu vật ra ngoài, thi triển công pháp cường đại.
Nhưng tất cả vô ích, trong tiếng bùm, công pháp, báu vật đều tan nát, Phù Khôn chưa ơphản ứng lại đã bị Lý Thất Dạ bắt được.
Răng rắc!
Là tiếng xương gãy.
Phù Khôn hét thảm, máu phun như suối, gã chưa phản ứng lại đã bị Lý Thất Dạ kéo tới trước mặt.
Phù Khôn cảm giác mình thật nhỏ bé, dù bây giờ Lý Thất Dạ còn nằm trên xe lăn như phế nhân nhưng trái tim gã run rẩy. Phù Khôn cảm giác Lý Thất Dạ nằm trước mặt mình không phải phế nhân ngồi xe lăn mà là hồng hoang cự thú đang ngủ, để hắn tỉnh lại là lúc thiên địa vạn vực run rẩy.
Lý Thất Dạ chậm rãi mở mắt, khi hắn mở mắt ra Phù Khôn như nghe không gian run rẩy.
Phù Khôn có ảo giác Lý Thất Dạ mở mắt là ban ngày, nhắm mắt là trời tối.
Trời tối không đáng sợ, nó bình yên, an toàn. Ban ngày đến, để hồng hoang cự thú như Lý Thất Dạ tỉnh dậy mới khiến ức vạn sinh linh run cầm cập.
Phù Khôn sợ hãi mặt trắng bệch, la hoảng:
- Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi đừng làm bậy! Ta... ta là... là Tuần Sử của Bát Quái Cổ quốc, ngươi không thể giết ta! Bát... Bát... Bát Quái Cổ quốc ta có đại quân ngàn vạn, trăm vạn Chân Thần, mười vạn Bất Hủ...
Lý Thất Dạ mở mắt ra, hờ hững nói:
- Vậy sao?
Giọng điệu hờ hững hời hợt, Lý Thất Dạ chỉ nói hai chữ nhẹ hẫng mà Phù Khôn sợ vỡ mật, người mềm nhũn van xin:
- Tiền bối, không, sư tổ gia gia, là tiểu nhân hồ đồ, tiểu nhân không biết trời cao đất rộng xúc phạm lão nhân gia. Sư tổ gia gia, ta cũng là đệ tử của Tiên Ma động, chúng ta là người một nhà, là tử tôn của lão nhân gia người. Xin lão nhân gia người nghĩ tình cùng một nhà mà tha mạng cho tiểu nhân...
Lúc này đối với Phù Khôn tôn nghiêm, sĩ diện, danh dự gì đó đều không quan trọng, quan trọng là lo giữ cái mạng nhỏ đã. Nếu không còn mạng sống thì nói gì tôn nghiêm, danh dự? Nên Phù Khôn lập tức khép nép van xin.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói, tùy tay ném Phù Khôn xuống đất:
- Đáng tiếc ta không có tử tôn như ngươi.
Lý Thất Dạ tùy tay chỉ một cái.
Bùm!
đại đạo của Phù Khôn bị đánh nát, đạo hạnh bị hủy.
Phù Khôn hét thảm, mặt trắng bệch xụi lơ dưới đất:
- KHông!!!
Lúc này Phù Khôn như già một trăm tuổi, với cao thủ như gã thì bị hủy đạo hạnh khó chịu còn hơn giết gã.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nói:
- Cút, còn để ta trông thấy ngươi, thấy người của Bát Quái Cổ quốc xuất hiện ở đây thì giết không tha!
Nói xong Lý Thất Dạ chậm rãi nhắm mắt lại.
Phù Khôn mềm nhũn dưới đất rùng mình, hoảng sợ lật đà lật đật chạy ra ngoài. Tuy đạo hạnh bị hủy, đời này Phù Khôn tiêu tùng nhưng với gã chết tố không bằng sống sót.
Khi đến Phù Khôn uy phong không ai bì nổi giờ thì chạy ra Hộ Sơn tông như chó cụp đuôi. Đạo hạnh bị hủy khiến Phù Khôn hành động khó khăn, như phàm nhân tuổi xế chiều. Khi Phù Khôn chạy trốn không ai trong Hộ Sơn tông ngăn lại.
Tất cả trưởng lão trong đại điện há hốc mồm sững sờ thật lâu. Dù bọn họ đã biết Lý Thất Dạ rất mạnh nhưng vẫn vô cùng rung động.
Đăng Thiên Chân Thần tam trọng thiên như Phù Khôn cũng không chịu nổi một kích trong tay Lý Thất Dạ, như con kiến bị một ngón tay nghiền chết.
Trong khi các trưởng lão chưa tỉnh táo lại thì Quách Giai Tuệ đẩy Lý Thất Dạ yên lặng rời đi.
Lý Thất Dạ đi một lúc lâu sau có trưởng lão lấy lại tinh thần, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng:
- Nguy hiểm quá.
Các trưởng lão nhìn nhau, ngẫm lại hôm đó bọn họ xúcp hạm Lý Thất Dạ mới biết nguy hiểm cỡ nào. Nếu Lý Thất Dạ không nghĩ tình cũ, một ngón tay là nghiền nát bọn họ, một ngón tay hủy diệt nguyên Hộ Sơn tông.
May mắn Lý Thất Dạ nghĩ tình cũ không tiêu diệt Hộ Sơn tông, nếu không hôm nay bọn họ đã không đứng đây, Hộ Sơn tông cũng thành tro.