Lão tổ như Trung Vực Tổ Vương nhìn Trung Vực Thánh Nữ lớn lên, xem nàng như ruột thịt của mình, tình cảm rất sâu đậm. Hôm nay Lý Thất Dạ giết Trung Vực Thánh Nữ trước mặt lão, Trung Vực Tổ Vương muốn cứu nàng nhưng không thể làm được, hỏi sao lão không hận thấu xương, lửa giận ngút trời.
Lý Thất Dạ cười khẽ:
- Ta chờ đây.
Lý Thất Dạ phất nhẹ trường kiếm, tùy ý nói:
- Nhưng e rằng Trung Vực Thánh Địa các ngươi không có thực lực này. Nếu ta muốn thì ta một người một kiếm vào Trung Vực Thánh Địa là có thể đồ diệt các ngươi.
Câu đó khiến vô số người ớn lạnh sống lưng, mọi người như thấy cảnh tượng khủng bố Lý Thất Dạ một người một kiếm lao nhanh vào Trung Vực Thánh Địa, nơi hắn đi qua biển máu ngập trời, cuối cùng Trung Vực Thánh Địa thành đống phế tích, xác chết la liệt. Một kiếm của Lý Thất Dạ làm nguyên Trung Vực Thánh Địa thành tro bụi.
Khó khăn lấy lại tinh thần, nhiều người rùng mình.
Có một vị Bất Hủ Chân Thần không nghi ngờ thực lực của Lý Thất Dạ, nói:
- Hắn thật sự có thể làm được.
Bất Hủ Chân Thần này tin rằng miễn Lý Thất Dạ muốn thì hắn có thể đồ diệt nguyên Trung Vực Thánh Địa.
Một số lão tổ đại giáo nổi da gà thì thào:
- Mọi người đều đánh giá thấp thực lực của hắn.
Lý Thất Dạ cầm trường kiếm chỉ tới trước, lạnh nhạt nói:
- Giờ thì đến lượt ngươi, nên tiễn ngươi lên đường. Đáng tiếc trước khi chết các ngươi không biết mình sai ở đây.
Ánh mắt Trung Vực Tổ Vương sắc bén sát khí ngập trời, âm trầm nói:
- Sai? Kẻ giết đệ tử Trung Vực Thánh Địa thì đáng chết không tha, không có đúng sai.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ừ, nói rất hay. Đáng tiếc ngươi vĩnh viễn không biết, ta không kiếm chuyện với người khác thì chư thiên thần ma nên biết ơn, dám gây sự với ta là máu chảy thành biển!
Trung Vực Tổ Vương biểu tình cực kỳ khó xem, quát to:
- Nhiều lời vô ích, một trận chiến thấy sống chết!
Dứt lời vang tiếng nổ điếc tai, mặt đất như lún xuống.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ không ngớt bên tai, không khí run rẩy. Ngước lên nhìn thì thấy quốc gia thần thánh trên bầu trời chậm rãi chìm xuống.
Tốc độ quốc gia thần thánh chìm xuống trông rất chậm nhưng thật ra chỉ trong chớp mắt.
Quốc gia thần thánh ngừng lại trên đỉnh đầu Trung Vực Tổ Vương rồi nhập vào người lão.
Quốc gia như hồ nước bao trùm Trung Vực Tổ Vương.
Khi mọi người chưa phản ứng lại thì thấy quốc gia thần thánh chớp mắt hợp nhất với Trung Vực Tổ Vương.
Xèo xèo xèo!
Nghe như Trung Vực Tổ Vương hút khô hồ nước, nguyên quốc gia thần thánh dung nhập vào người lão.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, lay động cửu thiên thập địa. Khi Trung Vực Tổ Vương hút khô lực lượng nguyên quốc gia thần thánh, người lão tuôn ra lửa thần ngập trời. Từ người Trung Vực Tổ Vương tuôn ra ánh sáng thánh khiết không còn mềm nhẹ ung dung mà là tràn ngập thô bạo, như bão tố đáng sợ nhất cõi đời, xé nát mọi thứ trên thế gian, nghiền nát tất cả.
Toàn thân Trung Vực Tổ Vương tỏa ra hơi thở vô cùng vô tận, lão như thánh linh hóa chúng sinh, một thánh linh phức tạp tràn ngập hơi thở thô bạo.
Ong ong ong ong ong!
Sau lưng Trung Vực Tổ Vương chậm rãi giương các đôi cánh ánh sáng vô cùng thánh khiết, mỗi đôi cánh ánh sáng như có thể cắt đứt tất cả luân hồi trên đời, chém xuống âm dương, vô cùng sắc bén.
Khi tất cả cánh ánh sáng giãn ra, từng đôi cánh ánh sáng nháy mắt che lấp bầu trời. Mỗi đôi cánh ánh sáng cực kỳ to lớn, nhẹ nhàng vỗ sẽ dấy lên bão tố giăng khắp thiên địa.
Có người đếm cánh ánh sáng sau lưng Trung Vực Tổ Vương, kinh kêu:
- Một trăm lẻ tám đôi cánh ánh sáng!
Có lão tổ bác học nhìn trạng thái lúc này của Trung Vực Tổ Vương, biểu tình nghiêm túc nói:
- Đây là Thánh Linh Báo Thù, đồn rằng Thánh Linh Thiên Sứ chân thân vô địch cõi đời, sánh ngang Thủy Tổ, mỗi đôi cánh ánh sáng có thể nháy mắt chém giết chư thiên thần ma.
Nhìn trạng thái của Trung Vực Tổ Vương, không biết là ai đặt câu hỏi:
- Có giết Đệ Nhất Hung Nhân được không?
Mọi người nhìn nhau. Tất cả thừa nhận rằng Trung Vực Tổ Vương trong trạng thái này vô cùng đáng sợ, mọi người đều không đánh lại lão, dù là Kỷ Nguyên Bất Hủ ra tay chưa chắc đấu thắng nổi.
Bất Hủ Chân Thần mạnh nhất trong đám người nhìn Trung Vực Tổ Vương lúc này, do dự không dám khẳng định:
- Khó nói.
Nếu đổi lại là người khác thì bọn họ sẽ xác định, Trung Vực Tổ Vương trong trạng thái này đương nhiên là giết không tha. Nhưng Đệ Nhất Hung Nhân quá nghịch thiên, yêu nghiệt đến không thể tưởng tượng. Hắn cầm kiếm trong tay là vô địch thiên hạ.
Hơn nữa mọi người thấy Đệ Nhất Hung Nhân từ đầu đến cuối đều là một kiếm vô địch, chém nhát kiếm dù là ai đều chỉ có nước chết. Nên mọi người chưa có ấn tượng cụ thể về thực lực của Lý Thất Dạ, chỉ biết rằng hắn sâu không lường được.
Trung Vực Tổ Vương ở trên chín tầng trời há mồm phun chân ngôn, thanh như thiên lôi ồm ồm vọng xuống:
- Ngươi đáng chết!
Thần uy cường đại như vậy người đạo hạnh cạn đụng phải, không cần Trung Vực Tổ Vương ra tay, bị thần uy trấn áp đủ làm họ xụi lơ dưới đất không gượng dậy nổi.
Trung Vực Tổ Vương thét dài, sát ý ngập trời:
- Giết!
Trung Vực Tổ Vương gầm rống, một trăm lẻ tám đôi cánh ánh sáng sau lưng cùng vỗ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ lay động thiên địa, một trăm lẻ tám đôi cánh ánh sáng vỗ đập, thiên địa dấy lên bão tố vô cùng đáng sợ, vô số tia chớp trút xuống điên cuồng quất vào Lý Thất Dạ.
Đinh!
Chớp mắt một trăm lẻ tám đôi cánh ánh sáng hóa thành thiên chi nhẫn từ chín tầng trời chém xuống, phán quyết Lý Thất Dạ tử hình. Khi tất cả cánh ánh sáng chém xuống để lại vệt trời đáng sợ, dường như khung trời bị từng đôi cánh ánh sáng chém đứt.
Hơn nữa lúc một trăm lẻ tám đôi cánh ánh sáng chém xuống thiên chi nhẫn hóa thành thiên la địa võng, mặc ngươi chắp cánh cũng khó bay, nó có thể nháy mắt cắt ngươi ra thành vô số mảnh vụn.
Đòn sát thủ của Trung Vực Tổ Vương không chỉ có bấy nhiêu.
Bùm!
Thánh Linh Thiên Đỉnh trong tay Trung Vực Tổ Vương phóng lớn vô hạn, Thánh Linh Thiên Đỉnh trở thành khung trời.
Vang tiếng nổ điếc tai, Thánh Linh Thiên Đỉnh đè xuống, nghiền nát chư thiên, vạn vực vỡ tan.
Thánh Linh Thiên Đỉnh đáng sợ trấn giết, bùm một tiếng không gian chỗ Lý Thất Dạ ở hóa thành bột mịn, chân không.
Mọi người thấy cảnh này đều hoảng sợ:
- Mạnh quá!
Vì Trung Vực Tổ Vương một kích oanh sát dường như nguyên Luân Hồi Sơn thành trở nên thật nhỏ bé, tùy thời tan vỡ.
Lực lượng khủng bố tứ giăng, bao nhiêu đệ tử tu sĩ đạo hạnh mỏng manh đôi chân mềm nhũn quỳ dưới đất, không bò dậy nổi.