So với học sinh của học viện khác, học sinh Tẩy Tội viện đi vào Tẩy Tội thành hết sức tự nhiên, vì họ sinh ra và lớn lên tại đây, đã thói quen nơi này phồn hoa, con buôn, chỉ là một phần cuộc sống của con người.
Học sinh của học viện khác thì không giống, lúc họ vào Tẩy Tội thành như đi vào thôn núi trấn nhỏ dung tục. Tựa như kỵ sĩ luôn sống trong thành bảo cao quý đi vào trong thôn thô tục, cực kỳ không thích ứng.
Nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện được quang minh soi sáng, cuộc sống của họ tín ngưỡng vào quang minh, được quang minh bao phủ khiến đất đai phì nhiêu. Bọn họ sống trong giàu sang nhàn nhã, so với Tẩy Tội thành như rừng sâu núi thẳm thì bọn họ có lễ nghi, trang nhã như quý tộc.
Nên khi bọn họ đi vào Tẩy Tội thành thì rất khó thích ứng, lòng thầm xem thường.
Ở nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện bọn họ hướng tới quang minh, tư thái rất thành kính. Nhiều lúc bọn họ bỏ ra phần lớn thời gian tôn thờ quang minh, bọn họ không chấp nhận được các loại xấu xí vì sinh tồn trong Tẩy Tội thành.
Đặng Nhâm Sâm là trưởng bối đến từ học viện khác, khi thấy những tên trộm trong Tẩy Tội thành lén móc túi, bán hàng rong thì xảo trá, lão nhìn không vừa mắt: - Sa đọa, khó coi, vậy mà cũng dám xưng là con dân của Quang Minh Thánh Viện!
Ong ong ong ong ong!
Người Đặng Nhâm Sâm bộc phát ra hơi thở cường đại không gì sánh bằng, lão như chân long bay lên trời. Hơi thở quang minh khuếch tán, quang minh rắc xuống, nơi Đặng Nhâm Sâm đi qua được quang minh phủ kín, tẩy rửa hết thảy ô uế.
Khi Đặng Nhâm Sâm đi trên đường thì đá xanh lót dưới chân lão tỏa ánh sáng, hơi thở thần thánh tràn ngập, dường như đất đai bị luyện hóa thành cõi yên vui.
Lúc này Đặng Nhâm Sâm dáng vẻ uy nghiêm, thần thánh không thể xâm phạm, làm người sợ.
Nhìn Đặng Nhâm Sâm lấp lánh quang minh thần thánh không thể xâm phạm, nhiều người kinh kêu:
- Quang Minh Sử!
Dân chúng hai bên đường kính sợ nhìn Đặng Nhâm Sâm, con đường bớt ồn ào nhiều.
Quang Minh Sử là cách gọi chung của Tẩy Tội thành dành cho người từ nơi khác trong Quang Minh Thánh Viện đến. Chỉ có người cực kỳ mạnh, thánh quang phổ chiếu mới được họ gọi là Quang Minh Sử. Đệ tử, học sinh bình thường thì không được gọi như thế.
Đặng Nhâm Sâm làm trưởng bối, thực lực vô cùng hùng hậu, nên lúc lão phát ra quang minh thì hút hồn người. Nhiều bình dân hai bên đường kính sợ kêu một tiếng Quang Minh Sử.
Học sinh của học viên khác thấy Đặng Nhâm Sâm phát ra quang minh thì bọn họ cũng tỏa ra quang minh. Lấy Lộ Thế Mậu dẫn đầu cả nhóm xếp hàng ngang đi theo sau lưng Đặng Nhâm Sâm, bộ dáng nghiêm túc người thẳng băng, quang minh trên người họ xua đuổi ô uế chốn này.
Đoàn người tư thái cao ngạo, quang minh chiếu rọi rất là nổi bật, như một đám kỵ sĩ cao quý đi trong tục tằng.
Nhìn đám người Đặng Nhâm Sâm toàn thân tỏa quang minh, bên đường có người hâm mộ nói:
- Là học sinh của Bắc Viện? Hay của ba viện khác?
Nổi bật làm đám Lộ Thế Mậu càng tự phụ mình cao hơn người một bậc, toát ra vẻ bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống người khác.
Học sinh xuất thân từ Tẩy Tội viện thì giữ im lặng. Mặc dù bọn họ có thể làm giống như Lộ Thế Mậu tỏa quang minh, vì bọn họ cũng tu luyện công pháp, dù yếu hơn nhóm Lộ Thế Mậu thì vẫn phát ra quang minh được. Nhưng bọn họ sinh ra, lớn lên trong Tẩy Tội thành, phát ra quang minh trong đám đông sẽ khiến họ thấy khó chịu, giống như coi thường xuất thân của bản thân.
Học sinh của Tẩy Tội viện không muốn xung đột với nhóm Lộ Thế Mậu, vì thế họ thả chậm tốc độ tụt lại phía sau, đến gần Lý Thất Dạ.
Viện trưởng Tẩy Tội viện chỉ biết im lặng nhìn đám người Đặng Nhâm Sâm tỏa quang minh, không có vẻ gì là khó chịu.
Đám người Đặng Nhâm Sâm, Lộ Thế Mậu đi đằng trước, quang minh chiếu sáng, nơi họ đi qua người người dạt sang hai bên đường. Đám học sinh Tẩy Tội viện nhóm Triệu Thu Thực rất lúng túng nhìn.
Gióng như một tên nhà giàu đến nhà của ngươi, khoe này khoe kia, chê nhà ngươi nghèo, thất khiến người lúng túng.
Trong lúc đi Đặng Nhâm Sâm nói chuyện với Đỗ Văn Nhụy:
- Đỗ viện trưởng, Tẩy Tội viện là một học viện lớn của Quang Minh Thánh Viện chúng ta, Tẩy Tội viện nên gánh trách nhiệm quang minh chiếu sáng, để quang minh chiếu vào từng góc Tẩy Tội thành, soi sáng lòng mỗi người, để bọn họ tín ngưỡng quang minh, tín phụng quang minh.
Đặng Nhâm Sâm đang trách Tẩy Tội viện không làm hết trách nhiệm.
Đỗ Văn Nhụy cười cười không phản bác.
Học sinh Tẩy Tội viện đi ở đằng sau cách xa đám Đặng Nhâm Sâm, nghe lão nói như thế khiến họ càng khó chịu hơn.
Có người không kiềm được phản bác:
- Bọn họ chỉ là người thường, không phải người xấu, lòng không có hắc ám. Bọn họ chỉ là phàm nhân bình thường muốn sống, tại sao nhất định phải tín ngưỡng, tín phụng quang minh?
Thái độ của Đặng Nhâm Sâm như cao hơn người một bậc, làm những người khác như kẻ thấp hèn.
Đặng Nhâm Sâm chưa nói chuyện, Lộ Thế Mậu lạnh lùng nói:
- Quang Minh Thánh Viện không tín phụng quang minh chứ không lẽ tín phụng hắc ám? Chúng ta tu luyện pháp quang minh của Thủy Tổ, vâng theo lý niệm của Thủy Tổ, làm một thành viên Quang Minh Thánh Viện thì phải khiến quang minh của Thủy Tổ càng thêm phát dương quang đại. Dù là Tẩy Tội thành cũng nên được quang minh bao trùm.
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
- Ngốc, không phải quang minh thì là tà ác sao? Chúng sinh đều có linh, mỗi người có chấp niệm, đạo tâm của mình. Ai nói người đời đều tín ngưỡng quang minh? Lúc Viễn Hoang Thánh Nhân còn sống cũng chưa nói ra lời như thế. Cứu chuộc thiên hạ, thương xót chúng sinh chỉ là chấp niệm của Viễn Hoang Thánh Nhân, người đời có tín phụng hay không là lựa chọn của chính họ.
Đặng Nhâm Sâm lạnh lùng nói:
- Dưới quang minh là phổ chiếu, quang minh phổ chiếu ngăn chặn hắc ám nảy sinh!
Lý Thất Dạ xì cười lắc đầu nói:
- Ngu không ai bằng, bắt buộc người đời tín ngưỡng giáo điều của ngươi thì khác gì với hắc ám?
Lộ Thế Mậu hừ lạnh siết chặt trường kiếm:
- Nói vớ vẩn lừa người, Tội tộc như ngươi nên bị tru!
Khi Lộ Thế Mậu rút kiếm, viện trưởng Đỗ Văn Nhụy cười xen vào:
- Các vị, đây là chuyện của Tẩy Tội viện chúng ta, Tẩy Tội viện có định luận riêng, không cần các vị nhọc lòng.
Lộ Thế Mậu cứng người lại, không tiện nổi giận.
Đặng Nhâm Sâm không mặn không nhạt nói:
- Đỗ viện trưởng, chúng ta chỉ vì tốt cho mọi người.
Đỗ Văn Nhụy cười hiền hòa nói:
- Đỗ mỗ cảm kích tấm lòng của Đặng lão.
Đỗ Văn Nhụy giảng hòa kết thúc xung đột. Những học sinh như Lộ Thế Mậu đến từ học viện khác càng hĩnh mũi nhìn xuống nhóm Lý Thất Dạ.