Đỗ Văn Nhụy cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Bạn học Lý là cao nhân tuyệt thế, sao có thể bị người nhà quê như ta sai khiến được.
Đỗ Văn Nhụy biết rõ nếu Lý Thất Dạ không có hứng thú với Thánh sơn thì sẽ không đến, gã làm viện trưởng không sai khiến nổi hắn.
Đỗ Văn Nhụy cho rằng Lý Thất Dạ không đến vì thánh quả hay thánh thú, nếu hắn vì hai thứ này thì đã chẳng tùy tay tặng Chí Tôn quả cho người.
Lý Thất Dạ nhìn Đỗ Văn Nhụy:
- Ngươi cảm thấy Viễn Hoang Thánh Nhân của các ngươi là con người như thế nào?
Đỗ Văn Nhụy bị hỏi không kịp trở tay, cười gượng đáp:
- Cái đó... Thủy Tổ là người lợi hại vạn cổ, quang minh phổ chiếu, phổ độ chúng sinh...
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Nhưng không phổ độ Tẩy Tội thành các ngươi.
Đỗ Văn Nhụy á khẩu, không nói nổi nửa.
Cuối cùng Đỗ Văn Nhụy đành nói:
- Con người không hoàn mỹ.
Lý Thất Dạ cười cười:
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ nhìn chỗ sâu nhất Thánh sơn ở phía xa, lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ muốn xem, đi tận cùng Thánh sơn, ở đó chắc có nguồn lực lượng quang minh của các ngươi. Ta chỉ muốn nhìn xem.
Dù Lý Thất Dạ nói hắn chỉ xem nhưng Đỗ Văn Nhụy nghe mà run sợ.
Im lặng một lúc sau Đỗ Văn Nhụy nhẹ giọng nói:
- Trong đó không dễ đi, người vào đó chưa từng trở ra, nghe nói là không muốn ra. Dù người đi ra ngoài thì về sau đều tọa hóa không muốn nói nhiều.
- Ta biết, lực lượng quang minh nói dễ nghe là quy y tọa hóa, nói khó nghe là mê hoặc tẩy não. Lực lượng quang minh cường đại kiềm chế người ở đó, dụ dỗ đạo tâm. Khi đạo tâm không đủ kiên định, thực lực không đủ đối kháng lực lượng quang minh thì đi vào chỉ có đường chết.
Đỗ Văn Nhụy im lặng. Quang minh sáng soi khiến người đời được lợi, bao người tẩm trong quang minh. Nhưng thứ đằng sau quang minh chưa chắc là quang minh.
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Văn Nhụy:
- Nên ta muốn vào xem. Ta không phải người tốt, Thủy Tổ của các ngươi cũng không phải. Đạo thống này có nội tình trăm ngàn vạn năm, siêu bổ.
Nghe Lý Thất Dạ nói câu đó Đỗ Văn Nhụy biến sắc mặt nhìn hắn.
Biểu tình Đỗ Văn Nhụy nghiêm túc nói:
- Lời này không thể nói lung tung, việc này quan trọng không chỉ liên quan danh dự một đời, còn hủy một thời đại.
Lý Thất Dạ nhìn Đỗ Văn Nhụy:
- Danh dự có là gì? Đừng nói danh dự, trong mắt vài tồn tại thì một kỷ nguyên, ức ức ức vạn năm thời gian sinh linh cũng không là gì, chỉ là vật để dùng.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi nói tiếp:
- Một Quang Minh Thánh Viện bình thường nói câu khó nghe chỉ là món ăn vặt, suy nghĩ từ góc độ khác thứ bổ nhất là Tam Tiên giới.
Đỗ Văn Nhụy tái mặt, biểu tình nghiêm trọng, lặng im một lúc lâu sau nghiêm túc nói:
- Cái này... có lẽ bạn học Lý nghĩ nhiều.
Lý Thất Dạ bật cười nhàn nhã nói:
- Nghĩ nhiều? Còn nhớ cảnh pho tượng Thủy Tổ vỡ không? Hắc ám ngập trời, ngươi cảm thấy hắc ám như mạch nước ngầm xé rách bầu trời là hắc ám bị Thủy Tổ các ngươi giam cầm sao?
Lòng Đỗ Văn Nhụy chấn động. Lúc Lý Thất Dạ cầm Tẩy Tội kiếm đi, pho tượng Thủy Tổ vỡ nát, hắc ám đánh lên bầu trời, hắc ám đó cường đại khủng bố xiết bao.
Có thể nói nó để lại bóng ma trong lòng viện trưởng, khiến gã bất an, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra, dường như có tai họa ngầm gì đó.
Lý Thất Dạ liếc Đỗ Văn Nhụy, mỉm cười nói:
- Ngươi cảm thấy hắc ám đó thuộc về ai? Có lẽ ngươi tự an ủi mình rằng đó là Thủy Tổ Viễn Hoang Thánh Nhân phong ấn lực lượng hắc ám của ác ma nào đó, đơn giản là phong ấn vỡ khiến lực lượng hắc ám trốn xa. Chuyện này là tốt nhất, giả thiết tốt nhất. Dù là sự thật hay ảo giác của bản thân thì ngươi rất vui lòng nghĩ như vậy. Nhưng hãy đặt tay lên ngực tự hỏi có thật như thế không? Đây thật sự là điều ngươi muốn nghĩ? Có lẽ đúng vậy, nhưng sâu tận đáy lòng sẽ bản năng tự hỏi có đúng thật không? Cái gì là sự thật?
Lý Thất Dạ cười càng tươi.
Câu hỏi làm Đỗ Văn Nhụy nghẹt thở, gã canh giữ Tẩy Tội viện lâu như vậy, biết nhiều hơn người khác, càng hiểu rõ hơn phía sau quang minh.
Trong Quang Minh Thánh Viện bao nhiêu người tín phụng quang minh, có người sùng bái đến mù quáng. Đỗ Văn Nhụy luôn thầm cảnh giác mình, có vài việc không tốt đẹp như trong tưởng tượng, nên Đỗ Văn Nhụy mới luôn canh giữ Tẩy Tội viện. Lời nói của Lý Thất Dạ vén màng mỏng lên, màng mỏng che lấp sự thật, để gã nhìn thấy sự thật đằng sau.
Lý Thất Dạ nhìn Đỗ Văn Nhụy im lặng, mỉm cười nói:
- Ngươi đã đến rất gần với sự thật, nhưng ngươi không có can đảm đối diện với nó, đối diện sự thật phía sau nó, trả lại một Thủy Tổ cho ngươi.
Cuối cùng Đỗ Văn Nhụy nói:
- Thiện ác chỉ trong một ý nghĩ, muôn đời làm thiện thì là thiện.
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
- Nói rất có lý, nhưng có vài thứ có chấp nhận hay không là việc của ngươi, dù ngươi thừa nhận hoặc không thì sự thật nằm ở đó.
Đỗ Văn Nhụy thở hắt ra, nhìn Lý Thất Dạ hỏi:
- Ngươi định làm sao? Chẳng lẽ muốn đẩy ngã Quang Minh Thánh Viện chúng ta khiến quang minh sa đọa?
Lý Thất Dạ bật cười lắc đầu nói:
- Liên quan gì ta? Ngươi suy nghĩ nhiều, Quang Minh Thánh Viện không đối địch với ta thì tại sao ta phải lật đổ nó? Khiến ta muốn đồ diệt là kẻ chắn đạo của ta! Ngươi hoặc Quang Minh Thánh Viện sẽ chắn đường của ta sao?
Đỗ Văn Nhụy im lặng một lúc sau lắc đầu nói:
- Quang Minh Thánh Viện chỉ dạy dỗ, giải đáp thắc mắc, không tranh với đời.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy thì đúng rồi, Quang Minh Thánh Viện vẫn là quang minh thánh viễn, vẫn là đạo thống quang minh vạn trượng trong lòng ngươi.
Đỗ Văn Nhụy trầm ngâm nói:
- Ý của bạn học Lý là...?
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Yên tâm, ta không có ác ý với Quang Minh Thánh Viện, cũng không có ác ý với Thủy Tổ Viễn Hoang Thánh Nhân của các người. Ít nhất ta sẽ không có ác ý với Viễn Hoang Thánh Nhân. Ta đến chỉ vì muốn xem, đơn giản vậy thôi. Cứ để ta làm bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi.
Lý Thất Dạ bật cười nói:
- Hơn nữa ta vốn không phải người tốt, làm tiểu nhân không có gì ghê gớm.
Đỗ Văn Nhụy im lặng một lúc lâu sau nhẹ giọng nói:
- Lỡ như... thật sự lỡ như đúng như bạn Học Lý nghĩ thì sao?
Đỗ Văn Nhụy không có can đảm nói tiếp. Quang Minh Thánh Viện là nơi sinh ra và nuôi nấng gã, Đỗ Văn Nhụy ra đời tại đây, lớn lên ở đây, gã tín phụng quang minh dù ở khi nào, gặp việc gì cũng không dao động. Nhưng lỡ đúng như Lý Thất Dạ nói mọi thứ đều là sự thật thì sao?