Đã thấy tận mắt vẫn có học sinh không thể tin Lý Thất Dạ tay không bắt Long Nha Tiễn, cho rằng có yêu pháp gì:
- Chuyện... chuyện này là sao?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Quá chậm.
Hai tay Lý Thất Dạ gồng sức rắc một tiếng bẻ gãy Long Nha Tiễn.
Con ngươi Phi Mã Thần Tiễn co rút, gã tự xưng là Thần Tiên dĩ nhiên có thực lực đó, tuy gã không phải Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp thật sự, tính Bất Hủ Chân Thần vạn cổ cũng còn hơi miễn cưỡng. Nhưng tính tạo nghệ về đạo tên thì gã đã bước qua ngưỡng cửa Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Long Nha Tiễn bắn ra Phi Mã Thần Tiễn liền biết mũi tên của mình mau tới mức nào, gã biết rõ mũi tên đó uy lực lớn tới đâu. Phi Mã Thần Tiễn rất tự tin bắn ra mũi tên này nếu nhóm Kim Mãng Chân Đế không cầm tổ khí thì sẽ bị thương.
Nhưng Lý Thất Dạ tay không chộp Long Nha Tiễn làm Phi Mã Thần Tiễn không tin nổi.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Đây chính là Thần Tiễn? Mũi tên này nhanh hơn ốc sên một chút, vậy mà tự xưng là Thần Tiễn, khiến người cười đến rụng răng.
Phi Mã Thần Tiễn bị chọc tức mặt đỏ rần hét chói tai:
- Tốt lắm, lại ăn một mũi tên của ta!
Ong ong ong ong ong!
Phi Mã Thần Tiễn kéo căng dây cung, nhưng gã không lắp tên. Trường cung rực rỡ phát ra ánh sáng chói lòa làm người ta không mở mắt được, ánh sáng rực rỡ làm tất cả bị lu mờ.
Trường cung trong tay Phi Mã Thần Tiễn như biến mất, dường như gã không phải cầm trường cung mà là sợi dây thiên địa. Mọi người cảm giác trái tim thít chặt, cả thiên địa như bị Phi Mã Thần Tiễn nắm chặt trong tay se thành sợi dây.
Ong ong ong ong ong!
Cung căng tên rít, sau lưng Phi Mã Thần Tiễn hiện ra biển cả dựng đứng.
Mọi người thấy rõ ràng:
- Là biển tên!
Biển cả dựng đứng cao ngang trời, ức vạn mũi tên lơ lửng, bên trong có Long Nha Tiễn lấp lóe tia sáng tím, mũi tên to thanh khí hạo nhiên, tên ánh sáng mỏng như sợi tóc tỏa ánh sáng vàng.
Nhìn ức vạn mũi tên lơ lửng trong biển tên, mọi người hút ngụm khí lạnh.
Phi Mã Thần Tiễn hú dài:
- Giết!
Biển tên sau lưng Phi Mã Thần Tiễn ập đến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ không ngớt, biển tên như vỡ đê, tất cả nước biển đổ ập xuống nhấn chìm mọi thứ trên cõi đời.
Lúc này không phải một mũi tên bắn mà cả thế giới bị biển tên vô cùng mênh mông nhấn chìm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong tiếng gầm rú cả thiên địa lắc lư.
Vô số tên thần trong biển tên cuồn cuộn vô cùng vô tận. Dù ngươi có phòng ngự mạnh đến đâu khi bị biển tên vô cùng tận oanh tạc thì sẽ bị bắn thủng. Biển tên như nước biển đổ ập xuống, mặc cho bộ pháp của ngươi tuyệt thế vô song, mặc kệ ngươi bỏ chạy đến đâu cũng không thể thoát khỏi vạn mũi tên xuyên tim, sẽ bị bắn thành con nhím.
Khi biển tên đổ ập xuống, đám người sợ đến nhũn chân, cảm giác mặt đất bị bắn thủng, bọn họ cuống cuồng thụt lùi:
- Trời ạ!
Tên không còn là tên, nó là đại dương, cả trong khoảnh khắc bị biển tên nhấn chìm. Cảnh tượng này rung động lòng người biết bao, khiến bao người rợn tóc gáy.
Một mũi tên có thể khiếp hồn người, nhưng nguyên biển tên thì sao? Ức vạn mũi tên nháy mắt như đổ ập xuống tựa đại dương là chuyện khủng bố biết bao. Trong biển tên mênh mông ngập trời ngươi không có chỗ trốn, không biết làm sao ngăn cản. Mặc kệ ngươi có thuẫn báu cứng rắn cỡ nào, phòng ngự dày bao nhiêu, bị biển tên vô cùng tận oanh sát thì đều bị bắn thủng, phá nát.
Cảnh tượng khủng bố làm mọi người hút ngụm khí lạnh. Kim Mãng Chân Đế, Khắc Thạch Chân Đế thầm run sợ. Hai người là Chân Đế, hoặc nhiều hoặc ít hơi coi thường Phi Mã Thần Tiễn. Không phải bọn họ khinh rẻ thực lực của Phi Mã Thần Tiễn mà không đồng ý hành vi phồng má giả làm người mập, không có thực lực Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp lại cứ nói mình có thực lực đó.
Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế ít nhiều gì coi thường hành động hư vinh của Phi Mã Thần Tiễn.
Nhưng nhìn biển tên ngập trời, biển tên có thể nổ nát bắn thủng tất cả, Khắc Thạch Chân Đế hay Kim Mãng Chân Đế đều thầm rung động, trở nên nghiêm nghị.
Thực lực của Phi Mã Thần Tiễn không đến cảnh giới Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp nhưng đạo tên mạnh mẽ, thuật tên tuyệt thế vô song như vậy, chỉ tính thuật tên thì gã đã tới độ cao Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng gầm rú, ức vạn mũi tên oanh tạc, đừng nói một con ruồi muỗi, chỗ bị biển tên bắn đều thành bột phấn.
Mặt đất bị biển tên bắn thủng lỗ chỗ.
Đám người học sinh run cầm cập trong tiếng biển tên gầm rú, chân mềm như bún không đứng vững. Nếu bị biển tên như vậy bắn trúng thì thì họ chắc chắn sẽ thành bãi máu.
Cuối cùng tiếng nổ ngừng lại, vô số tên thần rơi xuống, nơi đó thành rừng gai.
Mọi người rùng mình nhìn.
Có người nhìn bầu trời bị bắn thủng lỗ chỗ, mặt đất lồi lõm, nhỏ giọng nói:
- Chắc đã chết rồi.
Trong mắt bất cứ ai thì bị biển tên bao trùm đều thành con nhím, rất có thể đã là bãi máu, thành tro.
Có học sinh tìm kiếm bóng dáng Lý Thất Dạ:
- Có lẽ đã bị bắn thành bãi máu tan biến rồi.
Nhưng rất khó tìm ra Lý Thất Dạ trong rừng đầy gai này.
Đám học sinh Tẩy Tội viện Triệu Thu Thực tim rớt cái bịch:
- Sẽ nguy hiểm.
Mũi tên vừa rồi uy lực quá lớn, quá khủng bố. Biển tên cuồn cuộn, Chân Thần mạnh đến mấy cũng khó thoát chết.
Có học sinh mắt sắc đã tìm thấy Lý Thất Dạ, hét to một tiếng:
- Nhìn kìa, ở chỗ đó!
Mọi người nhìn sang, Lý Thất Dạ đứng yên tại chỗ, dường như hắn chưa từng di chuyển. Hơn nữa Lý Thất Dạ không bị trầy miếng da nào, nguyên biển tên oanh sát nhưng không có một mũi tên thần tổn thương hắn được.
Mọi người nhìn Lý Thất Dạ nhàn nhã đứng trong biển tên như đi bộ giữa trời mưa. Mưa to không làm ướt vạt áo hắn, Lý Thất Dạ vẫn ung dung bình thản.
Nhìn Lý Thất Dạ đứng đó như chưa từng nhúc nhích, mọi người không tin được, cảm thấy rất tà môn:
- Sao... sao... sao có thể?
Phi Mã Thần Tiễn biến sắc mặt, hoảng sợ thụt lùi mấy bước:
- Không thể nào!
Có thể nói Phi Mã Thần Tiễn tràn đầy tự tin vào mũi tên này. Đừng nói Khắc Thạch Chân Đế, Kim Mãng Chân Đế, dù là Chân Đế mạnh hơn nữa thì Phi Mã Thần Tiễn tự tin bắn lùi địch. Thế nhưng Phi Mã Thần Tiễn bắn ra biển tên ngập trời mà Lý Thất Dạ vẫn ung dung đứng đó, đáng sợ hơn là hắn không nhúc nhích cái nào.
Tà môn như biết yêu pháp.