Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng khắc đá quanh quẩn trong thảo nguyên này, từng tiếng nổ không dồn dập ngược lại rất có tiết tấu, nghe khá thoải mái. Tiếng nổ trở thành tiết tấu sâu sắc nhất trong thiên địa, điểm xuyết không gian tĩnh lặng.
Vì có tiếng khắc đá đinh đang nên thiên địa yên tĩnh không còn khô khan, trở nên dào dạt sức sống.
Tìm theo hướng phát ra tiếng khắc đá thấy một lão nhân đang khắc vách đá trên ngọn núi thấp bé.
Lão nhân mặc áo vải, mặt đầy nếp nhăn, năm tháng để lại nhiều vết hằn trên khuôn mặt. Nhưng mặc cho thời gian hao mòn cũng không thể xóa nhòa sự kiên nghị của lão. Đôi mắt lão sáng ngời đặc biệt tinh thần, không có vẻ khàn đục tuổi xế chiều. Đôi mắt lão sâu thẳm đầy trí tuệ, dường như chứng kiến vô số tang thương trên cõi trần, biển đời hóa bể dâu.
Khi ngươi nhìn đôi mắt đó sẽ nghĩ rằng thế gian không có thứ gì mà đôi mắt ấy không thể bao dung.
Lão nhân có đôi tay lão luyện đầy vết chai, mu bàn tay nhăn nheo. Đôi tay già nua nắm chặt chùy sắt và dùi sắt thì vững vàng mạnh mẽ, dường như lão nạy và khắc không có gì là không thể khắc ra.
Hai tay lão nhân nắm chặt chùy và dùi sắt từ từ khắc vách đá, mặc dù lão khắc rất chậm, lần lượt từng đường.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng khắc đá quanh quẩn trong thiên địa này, dường như thành tiết tấu và giai điệu vĩnh hằng, nghe thật hay tuyệt.
Ngọn núi thấp bé này cứng đến không thể tưởng tượng, dù trời có sập cũng không thể đập bể nó. Rất có thể là núi đâm thủng mảnh trời sập. Núi cứng rắn dù bị binh khí sắc bén cỡ nào đâm cũng không để lại vết trầy.
Nhưng lão nhân một chùy một dùi từ từ điêu khắc, vụn đá rơi xuống, đường nét dần hiện ra.
Khắc đá vững vàng, dường như núi này cứng cỡ nào cũng sẽ bị khắc từ từ.
Ngẩng đầu nhìn, lão nhân điêu khắc các phù văn trên vách đá. Phù văn cực kỳ cổ xưa, thâm sâu khó hiểu. Nhìn dấu khắc những phù văn thì phù văn đầu tiên được khắc đã trải qua vô số năm tháng. Tức là trên vách đá này mỗi chữ được khắc cần ngàn năm hay vạn năm, quá trình vô cùng dài dòng.
Chữ được khắc trên vách đá đã nhiều cỡ hàng vạn, nhìn ra được nếu tất cả phù văn được khắc xong sẽ là thiên chương vô thượng hoàn chỉnh.
Tưởng tượng xem một phù văn phải khắc ngàn vạn năm, thiên chương vô thượng gồm ngàn vạn phù văn thì cần khắc năm tháng dài dòng cỡ nào? E rằng phải qua từng kỷ nguyên chăm chỉ khắc.
Dù cần bao nhiêu năm tháng để khắc dường như không là vấn đề với lão nhân này, ít nhất thời gian không là gì.
Lão nhân lầm lũi khắc từng phù văn, có lẽ không bắt được thời gian trôi đi. Trong tay lão chỉ có những phù văn được khắc ra chứ không phải thời gian chảy ra, không là thế giới thương hải tang điền.
Lão nhân ở đó khắc từng phù văn, không quan tâm bên ngoài có gì thay đổi, không để ý thế giới có gì khác lạ. Với lão dù ngàn vạn năm trôi qua, dù có biển đời hóa bể dâu thì lão không có cảm giác gì.
Thứ duy nhất khiến lão nhân chăm chú là điêu khắc ra từng phù văn, lão chỉ để ý điều đó.
Nếu đạo hạnh của ngươi không đủ mạnh thì sẽ chỉ thấy lão nhân liên tục khắc từng phù văn trên vách đá. Nhưng khi ngươi đủ mạnh thì khác, khi ngươi là Chân Đế cực mạnh lại mở ra Thiên Nhãn nhìn cảnh tượng sẽ thấy lão nhân khắc vách đá không đơn giản là phù văn, không chỉ khắc trên vách đá thôi.
Chân Đế bình thường không thể nhìn thấu ảo diệu trong đó phải cỡ như Thủy Tổ mới xem rõ huyền cơ ảo diệu được.
Khi ngươi là Thủy Tổ nhìn phù văn lão nhân khắc trên vách đá sẽ phát hiện phù văn thâm sâu khó hiểu là bảo điển quang minh vô thượng, Nó ghi chép tâm pháp quang minh vượt qua tất cả tâm pháp của Quang Minh Thánh Viện. Mỗi chữ, mỗi từ của nó trải qua nhiều trui rèn, cực kỳ tinh ảo.
Ngoài ra nếu ngươi nhìn kỹ sẽ thấy phù văn khắc trên vách đá không đơn giản, nó không chỉ có ngàn vạn phù văn.
Khi ngươi là Chân Đế cường đại mở Thiên Nhãn ra nhìn kỹ phù văn khắc trên vách đá sẽ thấy đó là kinh văn mênh mông, mỗi phù văn đại biểu một quyển bảo điển vô thượng. Tức là từng phù văn là các quyển bảo điển vô thượng, toàn là bảo điển quang minh tuyệt thế vô song. Mỗi quyển bảo điển trải qua nhiều trui rèn, trăm ngàn vạn năm rèn giũa, cực kỳ tinh ảo.
Đáng sợ hơn là từng quyển bảo điển vô thượng không đơn giản là khắc trên vách đá. Khi ngươi có thực lực mạnh mẽ rồi nhìn xuống nguyên Quang Minh Thánh Viện, khi ngươi có thực lực thăm dò chỗ đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện, lúc này ngươi mới thật sự phát hiện ảo diệu. Phù văn khắc trên vách đá thật ra nó khắc ở đạo nguyên của Quang Minh Thánh Viện.
Nghĩa là lão nhân khắc từng bảo điển quang minh vô thượng của mình vào đạo nguyên trong Quang Minh Thánh Viện.
Nên biết đạo nguyên của một đạo thống là do Thủy Tổ dùng tâm pháp vô thượng của mình tế luyện ra, nó chứa đại đạo vô thượng của Thủy Tổ. Nhưng khi một người khắc bảo điển quang minh của mình vào đạo nguyên, nghĩa là mỗi khi điêu khắc một phù văn là xóa bỏ một phù văn Viễn Hoang Thánh Nhân in dấu trong đạo nguyên, thay thế dấu ấn của mình vào đó. Khắc từng phù văn nghĩa là lão nhân ấn từng bộ bảo điển quang minh vô thượng của mình thay thế tâm pháp vô thượng của Viễn Hoang Thánh Nhân in trong đạo nguyên.
Làm được như vậy mất thời gian rất lâu, từ từ khiến nguyên Quang Minh Thánh Viện thay đổi, một ngày nào đó trong tương lai lão nhân sẽ khắc chế thiên chương vô thượng của mình vào đạo nguyên, đó cũng là lúc lão thay thế. Từ đấy Quang Minh Thánh Viện truyền lưu không còn là của Viễn Hoang Thánh Nhân mà thuộc về lão nhân, nhưng tất cả sinh linh của Quang Minh Thánh Viện sẽ không phát hiện sự thay đổi lặng lẽ trong trăm ngàn vạn năm.
Chuyện này thật không thể tưởng tượng. Ngẫm lại xem, khi một người mạnh đến trình độ nhất định hủy diệt đạo thống không quá khó khăn, đặc biệt là có thực lực Thủy Tổ. Khi một người trở thành Thủy Tổ bản thân đã có thực lực sáng tạo đạo thống.
Nhưng nếu ngươi đổi đạo thống đã chịu tải trăm ngàn vạn năm thay bằng truyền thừa của mình là việc cực kỳ khó khăn. Chẳng những cần thời gian dài lặng lẽ thấm nhuần, cũng cần công pháp tương tự, thực lực siêu nghịch thiên. Dùng thực lực nghịch thiên đó mất trăm ngàn vạn năm lặng lẽ thay đổi, không ai muốn làm điều đó.
Vì một người đã có thực lực mạnh như vậy thì họ có nhiều chuyện có thể làm, đi làm chuyện kinh thiên động địa khác, không cần bỏ công sức cả đời lãng phí như thế.
Lão nhân khắc trên vách đá hết sức chăm chú, quên hết tất cả, trên đời này chỉ có từng phù văn mà lão khắc ra là tồn tại.
Lý Thất Dạ dựa vào cây già nhìn lão nhân khắc phù văn, ung dung nhàn nhã.