Lý Thất Dạ tạm dừng rồi tiếp tục bảo:
- Nhưng ngươi nên biết gần đây đường đi không yên ổn, đường khó đi, ngươi cảm thấy ta có nên thu giá gấp đôi, không đúng, là thu giá gấp hai lần.
Lão nhân híp mắt hỏi:
- Ngươi đang lên giá?
Lý Thất Dạ dứt khoát thừa nhận:
- Đúng rồi, ta đang lên giá. Phí đi đường gấp mười lần là phải lấy, không thì ta làm sao đưa hàng tới cửa được?
Lão nhân cười hỏi, trông không tức giận chút nào:
- Có ai từng nói qua không? Ngươi là một gian thương tim đen xì.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không, ngươi nên nói ta không tăng giá khởi điểm lên gấp mười lần đã là tận tình tận nghĩa, không, là đại thiên nhân, vô song cõi đời. Nếu ta ra giá gấp mười lần ngươi cảm thấy có người mua không?
Lão nhân cười lắc đầu nói:
- Sợ là không có ai trả nổi giá tiền.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy sao? Nếu là trước kia ta tin không ai trả nổi giá đó, nhưng hôm nay thì ta tin chắc chắn có người vui vẻ trả giá trên trời rất kinh người.
Lão nhân lặng im không nói.
Một lát sau lão nhân chậm rãi nói:
- Ngươi sẽ giao dịch với tồn tại như vậy sao? Ta cứ nghĩ mục tiêu của ngươi là bọn họ.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
- Không, mục tiêu của ta không phải bọn họ Đương nhiên có ngày ta cũng sẽ càn quét bọn họ, đạp hết tất cả. Nhưng ngươi thấy ta có giao dịch với họ không?
Lão nhân lắc đầu, khẳng định rõ rệt:
- Không.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi tin ta quá, đôi khi ta còn không tin mình.
Lão nhân cười nói:
- Không phải ta tin ngươi mà ta tin đạo tâm, đạo tâm của ngươi đã nói lên tất cả.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ừm, cho nên các ngươi thả dây rất dài vì câu con cá lớn như ta.
Lão nhân cười nói:
- Ngươi cũng thả dây dài câu mấy con cá lớn chúng ta thôi, không thì lúc ở dưới nước sao ngươi không đớp mồi đi?
Lý Thất Dạ gật gù cười:
- Được rồi, ta làm một lần mua bán lỗ vốn vậy. Một lời đã định, giao dịch một chuyến với các ngươi, ta sẽ đưa nó tới cửa
Nói đến đây Lý Thất Dạ nhìn thẳng lão nhân:
- Nói ra thì các ngươi nên cảm ơn ta đi, ta nuốt một con hắc ám giúp các ngươi rất nhiều.
Lão nhân thừa nhận sự thật này, cười nói:
- Nói cũng đúng, nhưng ngươi được siêu bổ đúng không nào?
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Vật siêu bổ như vậy còn có bao nhiêu? Nếu các ngươi còn vật siêu bổ như thế thì mọi chuyện dễ nói, ta miễn phí trả lại cho các ngươi.
Lão nhân cười khổ nói:
- Không rõ nữa, nếu chúng ta có thể đưa vật siêu bổ như vậy đưa tới tận nhà ngươi thì đã không có cục diện ngày nay.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Xem ra các ngươi cũng không đáng tin. Nơi này là Tam Tiên giới, có thế giới gì vững chắc hơn Tam Tiên giới? Ta không rõ tại sao mấy thứ này sẽ xuất hiện trong Tam Tiên giới. Nếu nói chúng nó xuất hiện trong Cửu Giới thì ta không bất ngờ gì, nhưng Tam Tiên giới? Về mặt lý luận thì chuyện này không thể xảy ra, trừ phi các ngươi tự tìm đường chết. - Đúng, là chúng ta tìm đường chết.
Lão nhân cười khổ, vẻ mặt cay đắng bất đắc dĩ nói:
- Đây đúng là chúng ta tự ăn trái đắng, đơn giản là chúng ta một thoáng tò mò, không ngờ xảy ra chuyện như vậy, có tà vật lẻn vào.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Vào biển, các ngươi không tìm thấy.
Lão nhân cực kỳ bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, khi đó chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng ta bị bất ngờ đánh tan. Trong gấp gáp chúng ta miễn cưỡng chặn lại bít một đầu, nhưng dám chắc có cá lọt lưới, bị nó vào biển.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cái này gọi là trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt không thể sống. Các ngươi sống quá thoải mái tự tìm chết, Tam Tiên giới là nơi tốt biết bao, được trời ưu ái. Nơi này cho các ngươi tránh thoát nhiều kiếp nạn, cho sinh linh nơi này tránh thoát biết bao lần diệt thế.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Bây giờ chúng nó đã biết dưới mí mắt có miếng thịt mỡ lớn, đã phát hiện thì ngươi cảm thấy chúng nó sẽ từ bỏ miếng thịt mỡ lớn này sao? Ai không nước miếng ròng ròng?
Lão nhân vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Nên chúng ta cần nó trám vào, chờ ngươi đưa hàng tới cửa.
Lúc trước bọn họ đi nhầm một bước suýt gây thành họa lớn, tuy sau đó kịp lúc ngăn cản nhưng để tà vật lẻn vào, trốn đi, thành tai họa lớn mãi mãi trong lòng bọn họ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nhưng ngươi nên biết tà vật sắp hành động.
Lão nhân lắc đầu nói:
- Nó lặn quá sâu, chúng ta không tìm thấy. Nhưng nó ở trong bóng tối chưa ngừng nghỉ bao giờ, luôn cổ động, ảnh hưởng nhiều người. Lần này ngươi nuốt con hắc ám khiến nó bất an, tưởng chúng ta mời trợ thủ tới nên nó bắt đầu rục rịch. Đây không xem như chuyện xấu.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta hiểu rồi, các ngươi mãi không tìm được nó, hiện tại nếu nó lộ mặt là cơ hội tốt cho các ngươi kéo lưới. Các ngươi lấy Tam Tiên giới làm mồi nhử.
Lão nhân tràn đầy lòng tin nói:
- Thiên Tiệm vẫn còn thì chỉ có thể nhìn chứ không ăn được!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Cái đó khó nói, lỡ như con cháu ngu dốt, bất tài thì sao? Ta tin tưởng thực lực của các ngươi, nhưng sợ là thế giới này sẽ bị đánh thủng lỗ chỗ.
Lão nhân chậm rãi nói:
- Không còn cách nào khác chúng ta đành dùng hạ sách này. Không trừ thứ đó sẽ là tai họa lớn, nó là đại tà và đáng sợ còn hơn con mà ngươi nuốt trọn. Chúng ta đã theo dõi nó rất lâu nhưng có nhiều người đã bị dụ dỗ, sơ sẩy một cái là nó sẽ dụ hết sinh linh.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nên ngươi muốn ta tặng hàng tới cửa, các ngươi không chỉ vì không rời đi được, càng muốn mượn tay ta hy vọng đuổi nó ra, để trong ngoài cùng đánh phá hỏng nó.
Lão nhân thản nhiên trực tiếp thừa nhận:
- Đây là cơ hội rất tốt đối với ngươi, ngươi cũng muốn vào biển, mượn cơ hội hiếm có này trui rèn, tồn tại như vậy chẳng phải là cơ hội luyện tập tốt cho ngươi sao?
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
- Các ngươi quá đề cao ta trước, không nói ta không có nhiều thời gian tiêu hao trong biển, hơn nữa các ngươi đã tuần tra bao lâu mà không tìm ra nó, ngươi cảm thấy dù ta giết đi vào thì trong một chốc có thể kéo nó ra được sao? Chuyện này không thể nào.
Lý Thất Dạ tạm dừng rồi tiếp tục bảo:
- Ta thấy các ngươi nên cẩn thận hơn, không chừng đây là dương đông kích tây, nó muốn quấy rối tầm mắt của các ngươi. Lỡ như nó đột nhiên xuất hiện trước mặt các ngươi rồi giết cho không kịp trở tay.
Lão nhân gật đầu nói:
- Cái này cũng rất có thể, thứ đó không thể tính toán bằng lẽ thường, chúng ta cẩn thận là trên hết. Có lẽ tất cả chỉ là thăm dò.