Cự Khuyết thánh tử đi một mình.
Đám thiên tài quỷ tộc chia nhau ra mỗi người đi một hướng. Mọi người đều muốn có tạo hóa lớn, thậm chí là núi báu trong truyền thuyết. Mảnh thiên địa rộng lớn mênh mông trước mắt, bọn họ không muốn đi chung với ai, không người nào muốn chia sẻ báu vật cùng người khác.
Lúc này Thu Dung Vãn Tuyết đi hướng khác, nàng muốn tìm mảnh đất sinh mệnh Lý Thất Dạ nói.
Thu Dung Vãn Tuyết vượt qua một sơn mạch, chợt cảm nhận hơi thở bí ẩn mà xa xưa từ phương xa ập đến. Thu Dung Vãn Tuyết vụt ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng người biến mất ở hướng khác, tốc độ siêu nhanh, vượt qua non sông như chân thần đi đường, vạn pháp theo cùng. Hơi thở bí ẩn bao phủ người đó, mơ hồ có uy thế tiên đế, như thể tiên đế trẻ tuổi giá lâm.
Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt nói:
- Thiên Luân Hồi!
Thu Dung Vãn Tuyết chưa từng thấy mặt Thiên Luân Hồi nhưng nghe nhiều người miêu tả về gã, xem hơi thở của người đó thì chắc chắn là một trong tam kiệt, Thiên Luân Hồi.
Nếu nói trong người trẻ tuổi U Thánh giới ai vượt qua được biển đen thì Thiên Luân Hồi là một trong số đó.
Thiên Luân Hồi lên bờ bên kia, tim Thu Dung Vãn Tuyết rớt cái bịch, thầm lo lắng. Phải báo tin cho công tử biết, Thu Dung Vãn Tuyết xoay người chạy về báo cáo.
Khi Thu Dung Vãn Tuyết quay về Lý Thất Dạ còn say mê mấy con kiến, hắn như hóa đá. Đột nhiên thấy tóc Lý Thất Dạ biến trắng làm Thu Dung Vãn Tuyết sợ hết hồn hết vía. - Công tử làm sao vậy?
Thu Dung Vãn Tuyết cứ nghĩ Lý Thất Dạ bị tẩu hỏa nhập ma, vội lao qua định kéo hắn. Ai ngờ Thu Dung Vãn Tuyết vừa đến gần Lý Thất Dạ thì bị lực lượng cường đại hất bay.
Đầu Lý Thất Dạ hiện ra mệnh cung, sức sống như suối dâng lên, mái tóc nhuộm đen, không lâu sau lại biến trắng, sức sống dâng lên nhanh chóng phục hồi, cứ thế lặp đi lặp lại.
Lực lượng cường đại bao phủ Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết không cách nào đến gần, nhưng thấy tóc hắn đen trở lại thì nàng thở phào, trái tim treo cao rơi xuống.
Nhìn bộ dáng của Lý Thất Dạ, Thu Dung Vãn Tuyết giật mình, lo lắng.
Mấy con kiến rốt cuộc là gì mà khiến công tử mê mẩn như thế, không tiếc hết thảy phải tham ngộ cho bằng được? Lý Thất Dạ không thèm để mắt công pháp đại hiền, báu vật đẳng cấp đế binh tặng cho Thu Dung Vãn Tuyết như ném đồ bỏ. Trên đời có thứ gì khiến Lý Thất Dạ say mê như vậy?
Thu Dung Vãn Tuyết rất khó tưởng tượng trên đời có thứ làm Lý Thất Dạ chìm đắm trong mê mẩn, cố tình đó chỉ là mấy con kiến nhỏ.
Thu Dung Vãn Tuyết không dám nhìn mấy con kiến, bài học lần trước còn rõ ràng như in. Thu Dung Vãn Tuyết chỉ nhìn lâu chút đã suýt xỉu tại chỗ, nếu không nhờ Lý Thất Dạ cứu kịp có lẽ nàng đã tẩu hỏa nhập ma chết tại đây.
Thiên Luân Hồi đột nhiên leo lên đại lục này làm Thu Dung Vãn Tuyết lo âu, nàng quyết định ở lại bên cạnh Lý Thất Dạ canh chừng. Từng ngày qua đi, Lý Thất Dạ không hề nhúc nhích, hắn như tượng đá. Từng ngày trôi qua, mái tóc Lý Thất Dạ lúc trắng rồi đen, khi đen lại trắng.
Ban đầu Thu Dung Vãn Tuyết lo Lý Thất Dạ hao tổn huyết khí quá độ, nhưng thấy sức sống dồi dào bất tận trong mệnh cung phục hồi huyết khí cho Lý Thất Dạ thì nàng yên tâm.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hôm nay Thu Dung Vãn Tuyết vẫn ở bên Lý Thất Dạ, thiên địa chợt lắc lư, biển hoàng kim, biển đen cũng chao đảo.
Thu Dung Vãn Tuyết nhận ra điều gì, ngước đầu nhìn. Quốc gia trên trời đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, như có đứng đầu vô thượng thức tỉnh. Thu Dung Vãn Tuyết có ảo giác người khổng lồ trở mình nên trời đất mới chao đảo.
Không chỉ Thu Dung Vãn Tuyết, thiên tài leo lên đại lục này đều sợ hết hồn.
Thiên Luân Hồi thăm dò một góc đại lục bị chấn động.
- Đây là cái gì?
Thiên Luân Hồi ngước lên nhìn quốc gia mờ ảo trên khung trời phía xa.
Nhiều tu sĩ trẻ tuổi còn ở lại biển hoàng kim sợ suýt bay mất hồn vía. Bởi vì bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời đang đánh trời sụp đất nứt, ra tay là bắt sao hái trăng, dấy lên sóng thần cao ức trượng.
Nhìn quyết đấu kinh thiên thế này, mọi người trên biển hoàng kim trốn thật xa bàng quan. Đám người tim đập chân run nhìn.
Mọi người cho rằng bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời sẽ quyết định thắng thua ngay hôm nay. Nhưng khi cả đám đang xem ngon lành bỗng thiên địa lắc lư như có người khổng lồ trờ mình, làm đám người hét hồn.
Một thứ dưới đáy biển hoàng kim nổi lên, đó là một thần hoàn khổng lồ nhấp nháy ánh sáng đỏ, trong như một huyết quang thần hoàn. Mặt trên có pháp tắc thần tự đan vào nhau như biến thành một môn hộ thần thánh hút bóng đen khổng lồ, vua cá nuốt trời vào trong, truyền tống đến thế giới khác.
Mọi người ngẩn ngơ. Biển hoàng kim bỗng dậy sóng lật lại cả đại dương. Đám người chưa lấy lại tinh thần thì tiếng nước vang lên, biển đen phía đối diện bị biển hoàng kim nhấn chìm. Nước biển đen như mực hay ngàn vạn lái đò, thuyền đưa đò đều biến mất, không có cả một bọt nước.
Bóng đen, lái đò bị nhấn chìm, tất cả biến mất chỉ còn lại biển hoàng kim.
Mặt biển tĩnh lặng, thần hoàn khổng lồ chìm xuống biển, chẳng biết chìm đi đâu.
Khi mọi người tỉnh táo lại, xung quanh tĩnh lặng như không có xảy ra chuyện gì. Nếu không phải biển đen phía đối diện, ngàn vạn lái đò, bóng đen khổng lồ biến mất thì cứ nghĩ mọi chuyện không xảy ra. - Chuyện . . . Chuyện gì đây?
Các tu sĩ trẻ tuổi sợ choáng váng, không ai biết xảy ra chuyện gì, không biết rốt cuộc là sao.
Rất nhanh có người phản ứng lại, cực kỳ hưng phấn cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Không còn biển đen, không còn biển đen!
Nhiều người cũng phản ứng lại, tuy không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng không thấy biển đen là tin tức tốt, niềm vui lớn cho mọi người.
- Rốt cuộc đợi đến ngày nay, không còn biển đen!
Tu sĩ trẻ tuổi cuồng cười nói:
- Lần này tốt rồi, không còn biển đen, chúng ta có thể qua bờ bên kia!
Có người không kiềm được cũng cười to bảo:
- Đi, bờ bên kia, chúng ta đến đây! Kho báu thần Phong Đô thành, núi báu viễn cổ đều thuộc về chúng ta!
Người đó bơi thật nhanh hướng tới bờ bên kia.
Những người khác cũng xuất phát.
- Chúng ta mau đi đi, không chừng núi báu trong truyền thuyết đã bị Thiên Luân Hồi chiếm.
Thoáng chốc nhiều tu sĩ trẻ tuổi tuôn ra, không ai cam lòng tụt hậu.
Nhiều tu sĩ dốc sức bơi hướng bờ bên kia, có người đặt chân lên đất liền, cảm nhận thiên địa ngân cùng. Bọn họ rất ngạc nhiên.
Mọi người hưng phấn, kích động gào rú:
- Quả nhiên nơi này có kho báu trong truyền thuyết!
Đám người hoan hô xông vào dãy núi.
Khi biến dị đột nhiên xảy ra, tim Thu Dung Vãn Tuyết đập nhanh. Nàng không biết có chuyện gì nhưng nhìn quốc gia trên trời bỗng tỏa sáng rực rỡ là hiểu có chuyện.
Lý Thất Dạ nói hắn định leo lên quốc gia trên trời, bây giờ xảy ra biến dị làm lòng Thu Dung Vãn Tuyết thấp thỏm. Quan trọng hơn là đến nay bọn họ không tìm được nơi đám người sự sống.
Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ đã hóa đá, hắn hoàn toàn hóa thành một pho tượng đá, nếu không biết chuyện xảy ra lúc trước thì người ngoài khó nhận ra.