Tiểu Quỷ như nghe thấy thứ gì buồn cười nhất thế giới.
Tiểu Quỷ cười suýt rơi nước mắt, cười ôm bụng, tay chỉ vào Lý Thất Dạ:
- Chỉ bằng vào ngươi? Ha ha ha ha ha ha!
Lý Thất Dạ không để bụng Tiểu Quỷ cười nhạo, bình tĩnh nói:
- Xem ra ngươi không tin.
Tiểu Quỷ khó khăn dừng cười, lắc đầu, nói:
- Không phải ta xem thường ngươi, dù là tiên đế cũng không xé bầu trời đó được, càng không nói đến ngươi.
Lý Thất Dạ nói:
- Chưa chắc tiên đế không làm được, phải xem tiên đế có dám chiến hay không. Đừng quên năm xưa Phi Dương tiên đế từng giết đến trời sụp, quỷ khóc thần gào, cuối cùng trấn áp chỗ quỷ quái kia không thở nổi. - Phi Dương tiên đế cũng không xé bầu trời ra.
Tiểu Quỷ lắc đầu phản bác:
- Tuy hắn ngồi trong chỗ đó lâu thật lâu nhưng không xé nơi quỷ quái đó ra được.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Bởi vì đó là chuyện của quỷ tộc các người, với Phi Dương tiên đế thì đây chỉ là khiêu chiến. Trấn áp chỗ quỷ quái kia không thở nổi một thời đại đã đủ.
- Vậy còn ngươi?
Tiểu Quỷ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, hỏi:
- Ngươi cũng là nhân tộc, nơi này không liên quan gì ngươi.
Lý Thất Dạ híp mắt lại, một lúc lâu sau cười nói:
- Chưa chắc, tuy là nhân tộc nhưng có vài thứ ta muốn tìm hiểu rõ ràng.
Tiểu Quỷ lắc đầu, nói:
- Can đảm đáng khen nhưng ngươi không được.
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ta không nghĩ vậy. Tuy bây giờ đạo hạnh của ta kém xa tiên đế nhưng thủ đoạn tuyệt đối không thua gì tiên đế. Quan trọng hơn, trong tay ta có thứ tiên đế không có, ví dụ như . . . Cái này!
Lý Thất Dạ mở mệnh cung hiện ra một khúc cây hình dạng như bàn tay xòe ra. Cây chết héo bỗng mọc một mảnh lá non, từng mảnh lá non xanh mơn mởn, tràn ngập sức sống vô tận.
Tiểu Quỷ như thấy quỷ thụt lùi mấy bước, mắt trợn to, biểu tình khó tin:
- Không . . . Không thể nào!
Tiểu Quỷ nghẹn họng thật lâu sau hít sâu, chỉ vào Lý Thất Dạ, kinh ngạc nói:
- Sao . . . Sao thứ này rơi vào tay ngươi?
Lý Thất Dạ cười thu về mệnh cung:
- Thứ này vào tay ta như thế nào không quan trọng, chủ yếu là ngươi có hứng thú không?
Tiểu Quỷ ngây người không nói nên lời.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta hiểu, dù sao đây là chịu chết, ngươi có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ thông rồi cho ta một đáp án. Đương nhiên đừng để ta đợi quá lâu.
Tiểu Quỷ đứng im nhìn Lý Thất Dạ, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Thật lâu sau Tiểu Quỷ hít sâu, hỏi:
- Ngươi muốn ta làm gì?
Lý Thất Dạ trả lời:
- Ta cần một người mở đường cho ta, ngươi hiểu rồi đấy. Có người tiên phong thì ta mới làm được nhiều điều hơn.
- Chỉ bằng vào một mình ta?
Tiểu Quỷ lắc đầu, nói:
- Mình ta không được. Không phải ta sợ chết, chết là giải thoát với ta. Nhưng chỉ mình ta giúp ngươi thì tuyệt đối không có hy vọng, không tấn công nơi đó được. Chỗ quỷ quái kia cường đại không thua bất cứ bãi tha ma nào.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ta biết, ta sẽ có cách. Chỉ cần ngươi mở đường cho ta là được, dọn dẹp thứ gì nên dọn. Quyết đấu cuối cùng thì giao cho ta, nhất định sẽ xé chỗ đó ra.
Tiểu Quỷ sững sờ.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đương nhiên ngươi phải chuẩn bị tâm lý, giết vào đó rồi ta không đảm bảo ngươi sẽ sống. Bản thân ngươi cũng biết rõ rời khỏi Phong Đô thành không dễ.
Tiểu Quỷ cười khổ nói:
- Sống? Nếu giết vào đó thì ta không định sống trở về.
Tiểu Quỷ khẽ thở dài:
- Người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ, ta không có lý do gì sống sót. Nếu không phải đại nhân ban cho vô thượng, năm xưa huyết tế trong Phong Đô thành ta đã không định sống tiếp.
Lý Thất Dạ gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, ngươi tiên phong cho ta, khi đó sẽ có kịch hay.
Tiểu Quỷ nắm tay Lý Thất Dạ, đồng ý:
- Tốt, hy vọng ngươi có thể thành công.
Tiểu Quỷ nói:
- Ta tên Tần Quảng Vương, đã rất lâu không dùng tên này.
- Ta biết.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Có lẽ ngươi chưa nghe tên ta, ta gọi là Lý Thất Dạ.
Tần Quảng Vương lẩm bẩm lặp lại, ngước lên nhìn Lý Thất Dạ:
- Dường như ta từng nghe tên này.
Lý Thất Dạ cười cười, quay đầu nhìn cổ điện:
- Nếu vậy để ta bắt đầu đi.
Tần Quảng Vương khó hiểu hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Lý Thất Dạ nói:
- Đừng căng thẳng, ta không làm gì. Một là đến đây nhìn xem, hai là ta cần mượn một thứ.
Tần Quảng Vương kinh ngạc hỏi:
- Mượn một thứ?
Tần Quảng Vương nhìn Lý Thất Dạ lại ngó cổ điện trước mặt, chợt nhận ra điều gì.
Lý Thất Dạ cất bước đi hướng cổ điện, Thu Dung Vãn Tuyết vội chạy theo. Từ đầu đến cuối Thu Dung Vãn Tuyết không nghe hiểu nội dung hai người nói chuyện, nàng không hỏi. Nếu công tử nhà nàng muốn nói thì chắc chắn sẽ kể cho Thu Dung Vãn Tuyết nghe.
Lý Thất Dạ đi đến trước cánh cửa cổ điện, chậm rãi lấy một cái hộp ra, bên trên đám người các phong ấn khóa kín hộp. Hai tay Lý Thất Dạ nâng hộp. Biểu tình hết sức trang nghiêm.
Tần Quảng Vương cực kỳ rung động:
- Thứ này . . .
Tần Quảng Vương biết bên trong hộp chứa thứ gì.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thứ này là ta mượn.
Lý Thất Dạ hít sâu, nhắm mắt lại, mở mệnh cung, khúc gỗ hiện ra trong bàn tay.
Lý Thất Dạ rầm rầm cầu nguyện:
- Ta sẽ khai chiến với trời, ta sẽ xé mở sương mù. Ta chiến đấu vì muốn giải bí ẩn, ta cần một thứ. Hôm nay cầu nguyện tại đây, hy vọng cho ta mượn. Ta nghe nói chiến ý trong truyền thuyết có ở đây, hôm nay ta muốn mượn nó, sau này nếu ta khải hoàn trở về sẽ trả lại.
Cầu nguyện xong Lý Thất Dạ từ từ mở nắp hộp, một luồng sáng chợt lóe biến mất trong cổ điện, hắn lại đóng nắp.
Một mảnh lá non xanh biếc trên khúc cây tỏa ánh sáng xanh rực rỡ, từng luồng sáng như có sự sống chui vào cơ thể Lý Thất Dạ, cho hắn sức sống vô tận.
Thu Dung Vãn Tuyết nín thở, Tần Quảng Vương cũng nín thở nhìn chằm chằm bầu trời trong cổ điện.
Không biết qua bao lâu, một luồng sáng bắn ra từ cổ điện, là ánh sáng mới rồi bay ra khỏi hộp cổ trong tay Lý Thất Dạ. Bây giờ ánh sáng trở vào hộp cổ.
Sau đó trong cổ điện bay ra một đoàn ánh sáng, Thu Dung Vãn Tuyết không nhìn rõ hình dạng của nó. Ánh sáng chui vào cơ thể Lý Thất Dạ hòa cùng ánh sáng xanh, tiếng leng keng vang khắp người hắn như có chiến giáp đang phủ lên.
Lý Thất Dạ chậm rãi cất chiếc hộp, đóng mệnh cung lại, khúc cây thế giới. Lý Thất Dạ mở mắt, thở hắt ra.
Tần Quảng Vương thở phào nhẹ nhõm:
- Thành công!
Tần Quảng Vương lẩm bẩm:
- Nếu ngươi có thể đào ra thứ trong truyền thuyết kia cộng với chiến y này thì bảo đảm sẽ sống qua trận chiến.
- Hy vọng đi.
Lý Thất Dạ bình tĩnh nói:
- Đây chỉ là phòng ngự nhiều tầng, không giết đến cuối cùng ai dám nói lộc về tay ai? Nhưng có một điều ta chắc chắn là ta sẽ không chết trước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong cổ điện bỗng vang tiếng nổ như trời sập đất nứt, toàn thế giới lung lay.
Trên bầu trời cổ điện, cái bóng trong môn hộ tỏa ánh sáng chói lòa, bộc phát lực lượng có thể đồ diệt hết thảy thần ma, chặn lại trời nguyền rủa.