- Không có, chính xác nói nó y nguyên vẫn là một cây trúc, một cây Thúy Trúc, đương nhiên, ngươi cũng có thể xưng nó là Tiên trúc hoặc Thần trúc, nhưng nó tuyệt đối không có thành yêu Lý Thất Dạ nói ra.
Cái này khiến Tử Yên phu nhân không khỏi hỏi:
- Vì cái gì thủ hộ thần linh của chúng ta không thành yêu?
Đối với hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú mà nói, chỉ cần có cơ hội liền nhất định thành yêu, hóa đạo hiển trí, đây là truy cầu của hoa cỏ cây cối, phi cầm tẩu thú. - Tại sao phải thành yêu?
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Hóa đạo hiển trí chưa chắc là một chuyện tốt, làm người cũng tốt, làm yêu cũng được, quá nhiều phiền não, quá nhiều ưu sầu, quá nhiều gánh chịu, càng cường đại thì càng nhiều gánh chịu. Coi như là Tiên Đế cũng có thời điểm bất đắc dĩ, coi như là Tiên Đế cũng có lúc mệt mỏi.
Nói đến đây, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tử Yên phu nhân nhìn lấy Lý Thất Dạ vẻ mặt như thế, ngây ngốc một chút, nhìn lấy Lý Thất Dạ mang theo tang thương ủ rũ, trong nội tâm nàng không lý do đau đớn một cái, nàng nhẹ nhàng vươn tay ra, nhẹ nhàng lôi kéo tay của hắn, lấy ánh mắt ôn nhu nhìn lấy hắn, lấy quan tâm ôn nhu nhất trấn an hắn.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ nở nụ cười, nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm thon mê người kia của Tử Yên phu nhân, Tử Yên phu nhân tú mục ôn nhu như nước, cũng lẳng lặng nhìn lấy Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, sau đó thu tay lại, cười nhạt một tiếng nói ra:
- Làm một cây trúc cũng không có gì không tốt, kình thiên cửu thiên, bao quát vạn vật, mấy chục vạn năm đối với nó mà nói cũng chỉ là gảy ngón tay một cái mà thôi.
Tử Yên phu nhân giật mình, nàng là Tử Trúc thành đạo, bây giờ nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, nàng không khỏi có một phen tư vị khác, có cảm tưởng không đồng dạng. Thời điểm nàng vẫn là một cây Tử Trúc, được nội tình Cự Trúc quốc tẩm bổ, khi nàng khai trí, nàng liền hướng tới thành yêu.
Từ khi nàng sinh trưởng liền nhận nội tình của Cự Trúc quốc tẩm bổ, có rất nhiều điều kiện tiên thiên ưu đãi, sau khi nàng khai trí luôn cố gắng tu hành, hy vọng có một ngày thành đạo. Thượng thiên không phụ lòng người, rốt cục, sau khi tu luyện hai, ba mươi năm, nàng thành yêu.
Hiện tại Lý Thất Dạ nói ra lời kia, nàng lại không khỏi hồi tưởng đến thời gian mình vẫn là một cây Tử Trúc, trong lúc nhất thời, nàng nghĩ ngây người.
Một hồi lâu sau, Tử Yên phu nhân lấy lại tinh thần, không khỏi cười khổ một cái. Nàng lắc đầu, không muốn lại nghĩ việc này.
- Sau khi ta rời khỏi, chư Yêu Vương do công tử phân công.
Tử Yên phu nhân nói ra:
- Lần này Thiên Tùng Thụ Tổ đại thọ, toàn bộ Thạch Dược giới tới chúc mừng, cho nên, thọ đản chỉ sợ sẽ kéo một đoạn thời gian rất dài. . .
- Không…
Lý Thất Dạ đánh gãy Tử Yên phu nhân, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Sự tình Cự Trúc quốc ngươi không cần giao cho ta, vẫn là giao cho chư Yêu Vương đi, ta cũng dự định rời đi.
Hắn ở Cự Trúc quốc chờ đợi lâu như vậy, mà Thạch Hạo đã sớm dàn xếp lại. Nếu như không phải là vì dược sư đại hội, hắn đã sớm rời Cự Trúc quốc.
- Công tử muốn rời khỏi?
Nghe được Lý Thất Dạ muốn rời khỏi, Tử Yên phu nhân lập tức kinh hãi.
Lý Thất Dạ không thể nín được cười một cái, nói ra:
- Ngươi không cần phải kinh hoảng, ta đáp ứng ngươi tham gia dược sư đại hội, vậy nhất định sẽ đi. Ta muốn đi một chỗ, có chút việc phải làm xong. Ngươi cứ đi tham gia Thiên Tùng Thụ Tổ đại thọ, chờ chuyện của ta xử lý xong liền đi Thiên Tùng Sơn một chuyến.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, lúc này Tử Yên phu nhân mới thở dài một hơi, trong nội tâm nàng y nguyên có không bỏ, trong nội tâm nàng hoàn toàn chính xác không hy vọng Lý Thất Dạ rời đi, nhưng mà đây không phải nàng có thể giữ lại. - Đã như vậy, đến lúc đó cùng công tử hội hợp liền trực tiếp đi Dược quốc, sau khi đại thọ kết thúc, thời gian đi tham gia dược sư đại hội dư xài.
Tử Yên phu nhân làm quyết định nói ra.
- Cái này không nhất định, nói không chừng sau khi đi Dược quốc chúng ta liền bề bộn.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói đến đây, hắn híp con mắt một cái.
Hiện tại Tử Yên phu nhân đối với Lý Thất Dạ cuối cùng có hiểu biết, thời điểm nhìn Lý Thất Dạ hí mắt, chính nàng cũng không khỏi có chút hãi hùng khiếp vía. - Công tử không phải là. . .
Tử Yên phu nhân có chút nơm nớp lo sợ, tóm lại, nhìn thấy Lý Thất Dạ dạng thần thái này, trong nội tâm nàng bất an, cảm giác chắc chắn sẽ có đại sự phát sinh. - Yên tâm đi, ta làm việc tự có cân nhắc.
Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Tử Yên phu nhân có chút lo lắng đề phòng, vừa cười vừa nói.
Tử Yên phu nhân do dự một chút, nhẹ giọng nói ra:
- Công tử, mặc dù nói Dược quốc hoàng thất cực ít lộ mặt, nhưng mà, Dược quốc cường đại không thể tưởng tượng a...
Tử Yên phu nhân luôn cảm giác Lý Thất Dạ chuyến này đi Dược quốc tuyệt đối có thể nhấc lên gió tanh mưa máu, nàng không khỏi vì Lý Thất Dạ lo lắng, dù sao, bọn hắn phải đối mặt là quái vật khổng lồ Dược quốc. - Cái này ta biết.
Lý Thất Dạ nở nụ cười, nói ra:
- Ta đi Dược quốc là tham gia dược sư đại hội, cũng không phải chém chém giết giết. Đương nhiên, người không phạm ta, ta không phạm người.
Trong lòng Tử Yên phu nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nàng chỉ có thể cầu nguyện những người kia mọc ra mắt, nếu không, sẽ có người bị chết rất thảm.
Cuối cùng, vẫn là Lý Thất Dạ trước rời đi Cự Trúc quốc, mà Tử Yên phu nhân muốn chúc thọ Thiên Tùng Thụ Tổ, ở trước khi đi, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, không giống Lý Thất Dạ nói đi liền đi như vậy.
Lý Thất Dạ ra khỏi quốc đô, sau khi hắn quyết định một cái phương hướng liền hoành không mà đi . Bất quá, Lý Thất Dạ hắn cũng không gấp, cho nên hắn là lúc đi lúc ngừng.
Khi thì Lý Thất Dạ vượt sông mà qua, khi thì Lý Thất Dạ ngừng trên độc phong, khi thì Lý Thất Dạ ở tiểu trấn trên đường nghỉ ngơi. . .
Lý Thất Dạ hướng mục đích của mình chạy đi, trải qua vài chỗ, không khỏi sẽ hồi tưởng quá khứ.
Ngay từ đầu, Lý Thất Dạ còn không có phát sinh vấn đề, nhưng mà, vài ngày sau, Lý Thất Dạ phát hiện phía sau hắn có một chiếc xe ngựa theo kịp.
Chiếc xe ngựa này không có gì đặc biệt, thoạt nhìn là một cỗ xe ngựa rất phổ thông, rèm xe ngựa đóng chặt, làm cho không người nào có thể thấy rõ ràng trong xe ngồi người nào.
Đánh xe ngựa chính là một lão phụ nhân, lão phụ nhân này rất lớn tuổi, tóc đã trắng, trên mặt mọc đầy nếp nhăn. Một lão phụ nhân như thế, thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Từ quần áo nàng chỉnh tề sạch sẽ có thể nhìn ra được chủ nhân của nàng hẳn không phải là tiểu nhân vật gì.
Lão phụ nhân này ngồi ở trên xe, trường tiên trong tay hữu khí vô lực nhẹ phẩy lưng ngựa. Phụ nhân buông thõng đầu, một bộ buồn ngủ.
Chiếc xe ngựa này cũng không phải là một mực đi theo Lý Thất Dạ, thời gian hai ngày này, có đôi khi chiếc xe ngựa này cũng không có theo kịp, nhưng mà qua một khoảng thời gian, chiếc xe ngựa này lại lần nữa xuất hiện.