Đế Cảnh Trọng Sinh

Chương 9

Độc trùng ngửi được hương vị tươi non mơn mởn của hai tiểu tu sĩ thì càng hưng phấn lao tới. Bọn chúng không chỉ bò trên mặt đất mà còn có thể phóng xa không dưới một trượng. Nếu một phần mười độc trùng ở đây đồng loạt nhảy lên, đeo bám một người trưởng thành, ra sức cắn nuốt thì không đầy hai chén trà, trên mặt đất hẳn chỉ còn lại xương với cốt.

Lam Tuyệt nắm chặt linh kiếm trong tay, ánh mắt sắc bén theo dõi cử động độc trùng. Khi bọn chúng cách nàng không quá một trượng, các khớp chân liền khụy xuống một độ cong, phần đầu khẽ nhếch lên. Động tác này cực nhỏ nhưng không lọt khỏi pháp nhãn của Lam Tuyệt, nàng híp mắt hừ lạnh:"Đây là muốn nhảy đến quấn quít trên người lão tử đi?" Chỉ chờ có vậy, Lam Tuyệt vung cao trường kiếm, múa ra một chiêu mười phần uy lực, cuồng phong ầm ầm phóng xuất. Đám độc trùng đang nhảy lên bị kiếm phong sắc bén chém cho máu thịt tung toé, số đang bò cũng bị uy lực của một kiếm này thổi bay không ít.

Độc trùng vừa lùi lại, Lam Tuyệt ném ra một tấm phù triện bảo vệ người trong hố bùn, phù triện bung ra thành một cái kén hình cầu mờ ảo, chụp trên mặt đất bao quanh lấy nàng, một tấc bụi cũng không để lọt vào.

Sau đó, Lam Tuyệt liên tục ném ra ba quả cầu sắt về phía độc trùng.

Oành! Oành! Oành!

Uy lực của địa lôi thực kinh người. Độc trùng cùng đất cát nổ văng tung toé. Đội hình cả vạn con bị phá vỡ trong phút chốc, bọn chúng đình chỉ tiến lên, nhanh chóng lặp lại trật tự.

Kỳ thật, một kiếm kia đã khiến Lam Tuyệt tiêu hao năm phần linh lực. Mục đích của nàng là muốn khoét hỏng đội hình, khiến độc trùng rối loạn phân bố lại lực lượng. Bởi vì độc trùng không như những loài ma thú sống thành đàn khác. Độc trùng không có linh trí, cũng không biết sợ hãi, bọn chúng hoàn toàn mặc kệ đồng loại bị chém gϊếŧ, mỗi lần xuất quân đều có mục đích săn mồi rất rõ ràng, một khi lực lượng bị hao hụt, bọn chúng sẽ tái sắp xếp rồi tiếp tục lao vào đến cùng, không chết không thôi.

Thừa lúc độc trùng bận rộn chỉnh đốn, Lam Tuyệt lấy mấy nhóm thảo mộc từ nhẫn trữ vật, nhanh tay chiết ra, kết hợp thành một nhóm mới. Lam Tuyệt dùng kiếm rạch một đường trên tay mình. Dòng máu đỏ thẫm chảy ra, nàng đưa nhóm thảo mộc hứng lấy, sau đó dùng hoả linh hực đốt cháy, nhóm thảo mộc nhanh chóng bốc lên một mùi hương quỷ dị.

Đợi độc trùng một lần nữa xông lên thì Lam Tuyệt đã làm xong những thứ cần làm. Lần này độc trùng chia làm hai tổ, một tổ tấn công Lam Tuyệt, một tổ thu thập con mồi bị vây trong hố. Đội quân độc trùng chia thành nhiều đạo, bốn phương tám hướng công kích hai người.

Lam Tuyệt đốt một tấm phù triện khẩn cấp, thản nhiên nói với nữ nhân đang mắc kẹt:

"Cái kén này có thể bảo vệ ngươi trong vòng một khắc. Nếu có người tới cứu ngươi, nói với họ không cần tìm ta, ta tự có biện pháp."

Mùi hương bốc ra từ nhóm thảo mộc ngày càng nồng đậm. Đám độc trùng bắt đầu có phản ứng, động tác ngưng trệ, không tự chủ mê man di chuyển về phía nàng.

Thấy phản ứng của độc trùng, Lam Tuyệt mỉm cười hài lòng, nàng chậm rãi từng bước dẫn dụ độc trùng lùi vào lãnh địa sâu bên trong đầm lầy. Độc trùng như một đám trẻ con bị người thôi miên, bọn chúng hoàn toàn mất khống chế, toàn bộ đội quân theo sau Lam Tuyệt, lộ ra điên cuồng đói khát. Cảm thấy tình hình không sai biệt lắm, Lam Tuyệt nhếch miệng cười nhạt, vận khí phóng đi mất dạng.

Mùi hương ngây ngất mà đám độc trùng thực yêu thích thoáng chốc biến mất, bọn chúng như tỉnh mộng, phẫn nộ rít gào đuổi theo tàn hương do nàng lưu lại.

Nữ nhân trong hố trừng mắt nhìn toàn bộ độc trùng truy sát Lam Tuyệt, trái tim không ngừng run rẩy, thiên ngôn vạn ngữ không nói được thành lời. Trong lòng lại càng rung động thật sâu. E là cả đời này, nàng cũng không quên được thân ảnh của một tiểu cô nương xa lạ, hiên ngang đứng chắn trước mình, thay mình cản trở mọi hung hiểm.

"Ngươi nhất định phải an toàn, ta - Hạ Dĩ Nhu chờ ngươi trở về!" Nàng cắn răng thì thầm.

. . .

Chưa tới một khắc sau, Lý Việt Cường và thủ vệ thành cấp tốc chạy đến. Lý Việt Cường mang theo một bó lớn thảo mộc tám cánh, lá hình lưỡi liềm như lời Lam Tuyệt dặn dò. Từ xa hắn đã không còn nghe âm thanh của độc trùng, đồng thời cũng không nhìn thấy thân ảnh của Lam Tuyệt. Tâm như chìm trong biển lửa.

"Nàng đâu???" Lý Việt Cường như muốn gào lên.

"Nàng dẫn độc trùng đi rồi. Nàng nói không cần các ngươi đi tìm, nàng tự có biện pháp."

Không hiểu sao nói xong câu này, Hạ Dĩ Nhu bất giác rơi lệ. Bọn họ đường đường là một cái Luyện Thể tầng sáu, tầng bảy, lại để một tiểu cô nương mười hai tuổi liều mạng cứu lấy. Dù trước đó bọn họ còn rất sảng khoái cười nhạo nàng, ai cũng không muốn cho nàng gia nhập nhóm. Nhìn kỹ lại mới biết bọn họ có bao nhiêu ngu xuẩn, khinh công không bằng, kiếm pháp không bằng, mưu trí không bằng, ngay cả can đảm cũng không bằng.

Nghĩ đến đây, Hạ Dĩ Nhu càng khóc càng lớn, trong lòng hổ thẹn, không ngừng mắng chửi chính mình. Hai thủ vệ thành đem nàng kéo lên, mắt đăm chiêu nhìn về phía lãnh địa sâu hun hút như muốn ăn tươi nuốt sống vạn vật.

Bốn người thoát ly khỏi đầm lầy, đến tụ họp cùng những người khác ở một địa phương an toàn.

Mười mấy thiếu niên tu sĩ và hơn một nửa thủ vệ thành đều đã tụ tập nơi này. Thấy bốn người trở lại, đám người thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bất quá, một tên thủ vệ đã nhận ra không có thân ảnh Lam Tuyệt. Y nhanh chóng tiến lên hỏi:

"Nàng đâu???"

"Hạ tiểu thư nói nàng đã dùng mùi hương của thảo mộc hoà với máu, dụ độc trùng đi khỏi. Nàng bảo chúng ta không cần đi tìm, nàng tự có biện pháp."

"Thật sự???"

"Làm sao ta biết được, ngươi đi mà hỏi nàng!!"

Mấy người thủ vệ đều rầu rĩ không vui, bọn họ thật không hi vọng Lam Tuyệt xảy ra chuyện gì. Trong lòng còn âm thầm so sánh nặng nhẹ giữa nàng và bốn người được nàng cứu, càng so ra càng bực.

Thứ nhất, bọn hắn biết Lam Tuyệt sau này trưởng thành, nhất định là một cái đại kỳ tài, tiền đồ vô lượng, Lăng Không thành mặt mũi hẳn đều phải cắm trên người tiểu cô nương này đi. Hỏi làm sao bọn hắn biết? Ngươi nhìn một chút linh bài cống hiến thì rõ. Trong nhóm mười người dẫn đầu, chín người sau cộng lại cũng không bằng một nửa của nàng, mặc dù đến ngày thứ tám nàng đã không thèm cống hiến.

Thứ hai, bọn hắn nhận nhiều kim ngân từ Lam Triết như vậy lại không bảo vệ nổi nữ nhi của y. Với trình độ sủng nữ nhi như mệnh, nếu Lam Tuyệt thật xảy ra chuyện gì, e rằng bọn hắn cũng chết không được tử tế.

Thứ ba, bọn hắn theo thành chủ lâu như vậy, mắt có đui mù cũng biết y thực thưởng thức vị tiểu cô nương này. Lăng Không thành mất đi một cái kỳ tài, thành chủ nổi giận, Lam Triết nổi giận, không bực mới là chuyện lạ.

Trong lòng đám thiếu niên cũng không tốt đi nơi nào. Bọn hắn thấy rõ nàng vốn dĩ đứng bên ngoài khu vực đầm lầy, nhưng vì cứu bốn người bị mắc kẹt mới xông thẳng vào trong. Nói trắng ra, trừ bỏ Lý Việt Cường từng nói chuyện với nàng vài câu, ba người kia thật sự không có chút quan hệ nào. Chưa kể, không có kẻ nào trong bọn họ là chưa từng cười nhạo nàng.

Không tính bốn người được Lam Tuyệt cứu, Ngô Lâm là kẻ hổ thẹn nhất cũng như lo lắng nhất cho an nguy của nàng. Hắn nhớ lại tình cảnh lúc đó thì không tự chủ cấp chính mình hai bạt tay. Thụp người ngồi xổm trên đất, khóc nức nở.

Đám người chăm chú nhìn vào động tĩnh trên la bàn, chờ tín hiệu phát ra từ phù triện của Lam Tuyệt. Chờ gần một canh giờ cũng không có biến hoá gì. Trong lòng mọi người càng lúc càng trầm. Kẻ lạc quan nhất cũng không dám tin nàng lông tóc không thương.

Đột nhiên có một thiếu niên hốt hoảng như chợt nhớ ra điều gì, miệng hắn lắp bắp:

"Có... có khi nào nàng đã dùng hết phù triện? Nên không thể gọi cứu viện?"

"Không thể nào..." Lý Việt Cường càng thêm tuyệt vọng, cũng đúng thôi. Một mình nàng ở nơi nguy hiểm này gần hai mươi ngày, kia ba đạo phù triện như thế nào đủ dùng.

"Kia... tấm phù triện nàng đốt gọi các ngươi cứu ta... có phải.. cái cuối cùng hay không?" Hạ Dĩ Nhu thẫn thờ, trong lòng như bị ai véo thật mạnh, nước mắt lại lưng tròng.

Đám thiếu niên càng lúc càng hổ thẹn. Cuối đầu không dám nói.

Thủ vệ thành liếc mắt nhìn bọn hắn, không mặn không nhạt nói ra:

"Nàng có mười đạo phù triện khẩn cấp. Tấm kia là lần đầu tiên nàng sử dụng."

Toàn bộ thiếu niên tu sĩ trố mắt nhìn thủ vệ thành, có người còn quên khép cả miệng.

"Mười... mười tấm?! Không phải mỗi người chỉ có ba tấm sao?"

"Phụ thân nàng không yên tâm tiểu nữ nhi nên đã cống hiến rất nhiều cho Lăng Không thành để đổi thêm bảy tấm nữa."

Trong lòng mọi người nảy lên một chút ganh tị, không hẹn cùng nghĩ:"Cống hiến cái quỷ, rõ ràng là đi cửa sau."

Thủ vệ thành giống như nhìn ra tâm tư của bọn hắn, lại nhàn nhạt lên tiếng:

"Không phải các ngươi đều chê nàng phiền, không ai muốn cho nàng vào nhóm sao? Nếu các ngươi là một tiểu cô nương mười hai tuổi, Luyện Thể tầng bốn, đơn độc một mình giữa Ma Thiên Lãnh ba mươi ngày với ba tấm phù triện, các ngươi thấy thế nào?"

Cả đám người càng thêm trầm mặc... Cũng không còn tâm tư đi ganh tị.

Thủ vệ thành lại tiếp lời:"Cũng không ngại đả kích các ngươi, nàng không những chưa từng dùng phù triện mà còn là người cống hiến nhiều nhất cho đến hiện tại. Túi càn khôn của nàng đã sớm hết chỗ chứa từ ngày thứ bảy. Nhìn lại bản thân đi, các ngươi thậm chí còn không biết mình đang cười nhạo ai đâu."

Một thủ vệ khác khẽ nhìn hắn lắc đầu, ý bảo hắn đừng nói nữa. Y sợ đám thiếu niên này chịu đả kích sẽ không còn tâm tư thí luyện. Dù sao cũng còn mười ngày, nếu bọn hắn sớm bỏ cuộc, thật không biết ăn nói sao với thành chủ. Nghĩ vậy, y bèn lên tiếng trấn an:

"Các ngươi đừng quên thí luyện vẫn còn mười ngày, không được vì thế mà nản chí. Phải tự lấy đó làm tấm gương soi sét chính mình, nổ lực tăng lên bản lĩnh."

"Bảy ngày đầy túi càn khôn, chúng ta có cơ hội sao? Thảo nào ma thú dường như mất tích đồng loạt. Hoá ra là nàng..." Một thiếu niên rầu rĩ lên tiếng.

"Ngươi còn cơ hội. Lam tiểu muội vốn dĩ không có hứng thú với ba phần thưởng kia. Cho dù không thể vượt qua nàng thì thế nào? Các ngươi vẫn còn hai cái cơ hội." Lý Việt Cường lý giải, một chút cũng không thấy vẻ mặt ngốc nghếch thường ngày. Cái này gọi là qua một đêm trưởng thành đi?

Cả đám a một tiếng, chợt nhớ đến thanh âm trong trẻo, thản nhiên ngày hôm nọ. "Không còn thứ gì tốt hơn sao?" Quả nhiên, này đó không đủ làm nàng động tâm. Đây là thiên tài có cách nghĩ của thiên tài ư? Mọi người bất giác đem Lam Tuyệt và hai chữ thiên tài ghép chung một chỗ, lại cảm thấy hợp lý vô cùng.

"Trong khi các ngươi thoái chí, nàng lại đang liều mạng đánh nhau với ma thú. Các ngươi không thấy bản thân càng so ra càng kém hay sao? Xách lên tinh thần, đồ sát đám ma thú này cho ta. Bọn chúng vì cái gì dồn ép chúng ta mà không phải là chúng ta truy sát bọn chúng? Hử??" Giọng nói mang theo tức giận cùng sắc bén của Hạ Dĩ Nhu như thức tỉnh đám người. Trong nháy mắt, toàn bộ dâng lên hừng hực chiến ý, một cổ nhiệt huyết mãnh liệt tuôn trào. Bọn họ nhớ kỹ vì cái gì mình tới nơi này, bất quá bây giờ có thêm một lý do, đó chính là đuổi theo bóng lưng của Lam Tuyệt.

Thủ vệ thành bị cổ chiến ý này làm cho kích động. Bọn họ cũng không tiếp tục u ám, bắt đầu chia nhau ra hành động.

Lần này, tinh thần hợp tác của mọi người đã nâng lên một tầm cao mới. Họ dựa vào tu vi, thế mạnh của mỗi người mà phân chia lại nhóm. Mười tám người cuối cùng cũng chia thành ba nhóm. Mỗi nhóm sáu người, trong nhóm sẽ có các vai trò khác nhau như công kích, phòng thủ, tiên phong dụ địch, hỗ trợ tấn công. Tu vi mạnh hơn sẽ đi trước dò đường, tu vi thấp nhất sẽ được kẹp vào giữa đội hình, tinh thần lực nhạy bén sẽ đi sau đề phòng tập kích.

Ba nhóm chưởng tay lập ra ước định: sẽ không vì lợi ích bản thân mà tranh chấp nội bộ, tất cả chiến lợi phẩm sẽ được chia đều. Người xứng đáng nhất được chọn ra bằng cách bỏ phiếu, đa số thắng thiểu số, không oán không hối.

Sau khi ước định, ba nhóm chia nhau ra hành động. Bây giờ, cuộc đi săn mới thật sự bắt đầu.

. . .

Lúc này, xung quanh Lam Tuyệt tối đen như mực. Nàng chỉ biết mình đang ở giữa một đống dịch thể nhớp nháp, tanh hôi. Không gian tuy thiếu dưỡng khí nhưng quả thật rất ấm áp.

Lam Tuyệt dựa người vào vách, thở phì phò mấy hơi. Tay phải bưng kín miệng vết thương trên tay trái, đau siết rên thành tiếng. Nàng mệt mỏi muốn thiếp đi nhưng vẫn cố gắng giữ đầu óc thanh tỉnh. Lam Tuyệt mò lấy đan dược trong nhẫn trữ vật, nào là bổ khí đan, ngưng huyết đan, trợ lực đan,... có bao nhiêu liền vốc hết vào miệng, cũng không sợ bổ quá mà chết. Ai bảo nàng vừa mệt vừa đói bụng đây. Có lẽ Lam Tuyệt là người duy nhất trên Định Tường đại lục ăn sang như vậy, đói bụng liền ăn đan, ăn một lần liền bốn năm bình, tổng trị giá ước tính không dưới năm ngàn linh thạch đi.

Bụng vẫn chưa được lấp đầy. Lam Tuyệt mệt mỏi thở dốc. "Đường đường là Đan Đế, bây giờ cư nhiên nghèo kiết hủ lậu, đan dược mang theo tổng không đủ nhét bụng một bữa. Bản tôn thực xấu hổ cái danh xưng này."

Nàng tiếp tục chửi rủa:"Khốn kiếp cái lão Thiên, không phải kiếp trước vận may của ta rất thịnh sao? Tình trạng này là như thế nào? Không lẽ hồn lực tăng thì vận may giảm? Bố khỉ! Bản tôn cóc cần!"

Đừng tưởng bề ngoài Lam Tuyệt ôn nhu, điềm tĩnh thì lúc nào cũng vậy. Làm Tuyệt có một tật xấu nho nhỏ, đó chính là khi đói bụng nàng cực kỳ mất kiên nhẫn. Đôi khi, tổng số câu chửi trong một lần đói bụng liền nhiều hơn một nửa cuộc đời gộp lại.

Đan dược bắt đầu phát huy tác dụng. Bất quá, Lam Tuyệt ăn một lần thật nhiều, liền dẫn đến tình trạng công dụng cuồn cuộn nhưng xung đột lẫn nhau. Nàng không muốn bạo thể mà chết chỉ vì cái lý do ngu ngốc này, càng không muốn con cá béo đần kia thuận lý thành chương đem nàng tiêu hoá.

Lam Tuyệt ngồi xuống vận công, chuyên chú hoá giải xung đột trong đan điền.

Lại nói đến tình trạng hiện tại của nàng...

Cách đây nửa giờ, Lam Tuyệt dùng năm thành linh lực cuối cùng để chạy trốn khỏi bầy độc trùng. Có điều, sức người có hạn, đường chết thênh thang. Nàng mang một thân thể kiệt quệ cố gắng thoát ly khỏi đám độc trùng, nhưng hương khí trên người quá vượng, nàng càng chạy sâu vào trong, độc trùng đuổi theo càng nhiều.

Ngay lúc Lam Tuyệt cảm thấy đời quá khổ thì phát hiện gần đó có một đầm nước thật lớn. Lam Tuyệt mừng rỡ đến gần thì phát hiện đầm nước thăm thẳm sâu u, hơi nước bốc lên mùi tanh của tử khí. Năm nọ, nàng thí luyện ở Hoàng Sa đảo cũng là gặp một đầm nước đồng dạng như vậy. Rốt cuộc trong đó có gì, không cần cố gắng nàng cũng tự nhớ ra được. Lam Tuyệt dám khẳng định, đầm nước này không có ác ngư thì chính là thuỷ quái. Mang một thân mệt mỏi rơi vào đó không khác gì làm mồi cho cá. Nàng cười khổ:"Quả báo, đúng là quả báo! Ăn cá chưa kịp tiêu bây giờ lại bị cá ăn."

Lam Tuyệt nhích dần về phía bờ hồ. Tiếng lạo rạo của độc trùng không ngừng khuếch trương. Lam Tuyệt thực chán ghét đám trùng không ra trùng, nhện không ra nhện này. Nàng nhăn mặt, làm ra một cái quyết định:"Trên có độc trùng, dưới có ác ngư. Đằng nào cũng vậy, ta cảm thấy ngư ngư còn muốn đáng yêu hơn một chút. Thịt ta cũng không đến lượt các ngươi ngửi đâu! Tạm biệt!"

Nói xong, Lam Tuyệt tung mình nhảy vào trong đầm. Mặc kệ cơ thể nặng trĩu dần dần chìm xuống. Nàng không nghĩ ngợi gì, tranh thủ hồi lại nguyên khí.

Độc trùng không tiếp tục đuổi theo, vẫn là căm tức quay về.

Lam Tuyệt quan sát chung quanh bốn phía, dưới đáy tối đen như mực nhưng ở chỗ nàng vẫn có một ít tia sáng chiếu đến. Mi mắt bỗng giựt liên hồi, dù nước trong đầm rất lạnh nhưng nàng vẫn biết được mình là đang lạnh gáy. Linh cảm này còn muốn đáng sợ hơn so với bầy độc trùng.

Khóe miệng Lam Tuyệt treo lên một nụ cười khó coi. "Các vị đại hiệp khoan hãy đến, bần tăng hảo mệt mỏi."

Nàng vừa niệm xong, một bóng đen khổng lồ từ đâu lù lù xuất hiện, phía trên còn có một cái đèn đỏ lòm, chiếu ra mấy tia sáng yếu ớt càng làm tăng thêm cảm giác ghê rợn.

Lam Tuyệt khóc không ra nước mắt. Có cần xui vậy không?! Nàng moi mót đến giọt linh lực cuối cùng, cố gắng bơi đến một đám tảo gần đó, quấn trụ quanh người, giả làm một cây tảo nhu nhu thuận thuận hảo đáng yêu. Tất nhiên, Lam Tuyệt không kịp để ý thấy sau lưng có một bầy "tiểu ngư ngư" để lộ hàm răng sắc bén như dao găm, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ đang nhìn chằm chằm vào mình.

Bóng đen chậm chạp tiến lại gần, càng nhìn rõ thân ảnh của nó, trong lòng Lam Tuyệt càng phỉ nhổ. Thiên a! Ngươi rốt cuộc ăn bao nhiêu thứ mới có thể vừa béo vừa xấu như vậy a.

Bóng đen kia chính xác là một con Cự Quang Ngư, cá đèn béo mập, mỗi lần há mồm liền có thể thôn thiên yết địa. Lam Tuyệt sắp hết dưỡng khí, phỏng chừng không thể đợi được đại mập mạp này bơi qua. Trong lúc nàng chưa biết làm sao thì quay đầu phát hiện một bầy Quỷ Hổ Ngư đang thèm khát nhìn mình. Chỉ là bọn chúng chưa có ý định manh động, có lẽ kiêng kị đại thẩm mập mạp kia đi.

Lam Tuyệt cạn lời, ờ thì ác ngư, ờ thì thuỷ quái. Vừa đến liền gặp cả đôi. Nàng đưa tay sờ miếng ngọc Mặc Thương tặng cho, khẽ thì thầm:"Tiểu gia hoả ngươi khẳng định là đưa cho ta cái đồ dỏm!" Tuy nghĩ vậy nhưng khoé miệng vẫn là ấm áp cùng vô hạn ôn nhu.

Lam Tuyệt biết, cho dù nàng có cầm cự được tới lúc Cự Quang Ngư đi qua thì Quỷ Hổ Ngư cũng sẽ không bỏ qua con mồi béo bở là mình. Cự Quang Ngư nhìn có hơi đần độn nhưng xác thực đáng yêu hơn nhiều so với Quỷ Hổ Ngư. Chưa kể, Cự Quang Ngư là đơn đả độc đấu, còn Quỷ Hổ Ngư chính xác là đánh hội đồng. Lam Tuyệt không suy nghĩ nhiều, dứt khoát bơi vọt về phía Cự Quang Ngư.

Nàng làm ra động tĩnh rất lớn, Cự Quang Ngư tuy béo nhưng không có điếc. Nó ngửi thấy hương vị con người thì cái đèn đỏ lòm trên đầu càng phát ra ánh sáng le lói quỷ dị. Hẳn là rất hưng phấn. Cự Quang Ngư lách mình, làm một cái dao động thật lớn, đồng thời làm ảnh hưởng dòng chảy của nước, đánh dạt Lam Tuyệt bay ngược trở về. Quỷ Hổ Ngư ban đầu còn kiêng dè Cự Quang Ngư nhưng rốt cuộc không nở nhìn khối thịt non bỏ chạy, bọn chúng liền hăng hái đuổi đến.

Lam Tuyệt bị đánh dạt trở về, tức muốn thổ huyết. Nàng mắng Cự Quang Ngư đần độn, đây là dâng tới miệng còn chê trong truyền thuyết ư?

Quỷ Hổ Ngư cũng thừa dịp Lam Tuyệt bị đánh dạt về mà tới tấp công kích, nàng vất vả né tránh một hồi. Nhân loại tất nhiên không thể sánh bằng cá dưới nước. Cánh tay lúc trước bị thương vì lấy máu nhử độc trùng, bây giờ lại quyến rũ Quỷ Hổ Ngư không muốn nhả. Hàm răng sắc nhọn như dao nhanh chóng để lại mấy đạo vết rách dọa người trên tay Lam Tuyệt.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể chống đỡ bằng mấy quả thuỷ lôi, chờ Cự Quang Ngư giá lâm. Khỏi phải nói, sau khi ngửi được mùi máu của Lam Tuyệt, Cự Quang Ngư cấp tốc lao tới, há ra cái miệng khổng lồ như cửa động. Lam Tuyệt không suy nghĩ nhiều, liền phối hợp vọt thẳng vào miệng nó, trót lọt chui tới dạ dày. Lần này chính là đánh cược một phen, nàng hi vọng mình có thể toàn mạng trở ra, sau đó mới có cơ hội hảo hảo dạy dỗ đại ngư cùng tiểu ngư cái gì gọi là "hiếu khách".

Vì lẽ đó, nơi hiện tại Lam Tuyệt đang ngồi chính là trong bụng Cự Quang Ngư...

——

Camera-man: Spoil cho các ngươi biết, chỉ bằng chap này, Tiểu Thương nhà chúng ta liền có thêm hai cái tình địch! Chính là long phụng tình địch!!!

Ê-kíp: What??? Long phụng tình địch là cái quỷ gì?

Camera-man: Các ngươi không biết mang thai long phụng nghĩa là gì sao? Tức là một trai một gái a.

"Bốp"

Ê-kip: Đồ điên!

Sau khi đánh Camera-man, ê-kip định quay sang an ủi Tiểu Thương thì thấy Tiểu Thương đang an ủi Tiểu Triết. Tiểu Triết khóc đến tê tâm phế liệt...

Tiểu Triết: Con gái lớn... liền... liền như vậy đào hoa. Sớm.. sẽ sẽ ..hức.. quên mất người phụ.. hức.. thân này hức hức.

Tiểu Thương: Ngài yên tâm, ta cam đoan ngoài hai người chúng ta, ai tỷ tỷ cũng không nhớ được! *ánh mắt thâm trầm*

Tiểu Tuyệt cảm thấy nhiệt độ hôm nay có chút lạnh...

Bình Luận (0)
Comment