Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 45

Dòng nước êm ái bao quanh giờ phút này hóa thành lọng dây thừng thít chặt lấy đuôi và hai tay cô, sau thoáng chốc kinh hoảng cô vẫy đuôi kịch liệt hòng thoát khỏi trói buộc của nó. Nhưng cô càng giãy dụa, dòng nước càng trói chặt, giống như muốn siết hết vảy của cô. Cô hoảng sợ mở to mắt muốn nhìn rõ xem thứ đang trói buộc mình là cái gì, nhưng xung quanh sâu thẳm không một tia sáng, giống như một con ngươi màu đen lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.

Đúng vậy, không hiểu sao cô cảm giác được dường như có một đôi mắt đang quan sát mình, từng luồng khí lạnh lẽo từ đuôi lan tràn ra toàn thân cô, chậm chạp bò lên khóa chặt yết hầu cô. Từ sau khi biến thành người cá đây là lần đầu tiên cô ở dưới nước mà lại có cảm giác không tài nào hít thở, cô tuyệt vọng cố gắng hít vào. Quá hoang đường, một con cá vậy mà lại có thể chết đuối ở trong nước. Nếu bị Diệp Thiệu biết, chắc cô sẽ bị hắn cười nhạo cả đời mất…

Dựa theo tình tiết bình thường, khi nhân vật chính rơi vào đường cùng chỉ cần nghĩ tới người có thể khơi dây ý chí muốn sống của mình thì chỉ trong nháy mắt khí lực đã mất của nhân vật chính sẽ xuất hiện lại, tìm được một đường sống. Nhưng cô tưởng tượng lâu thật là lâu cũng chỉ hiện ra khuôn mặt Diệp Thiệu đang giễu cợt, cô cmn đây là nhân nhục chịu đựng Diệp Thiệu độc mồm đã thành thói quen sao?!

Lồng ngực đau đớn dồn dập, cô cảm thấy tầm mắt mình bắt đầu rung chuyển mơ hồ, trong thoáng chốc cô tựa như nhìn thấy một tia sáng chói sắc bén lao thẳng tới đâm vào tim cô…

Cơn đau đớn xuyên qua cả trái tim cô, cô cố hết sức cúi đầu nhìn xuống, máu đỏ tươi phun vào trong nước, tựa như những đóa hoa rải rác bập bềnh trôi. Có vẻ như cô sắp chết rồi, khi cô sắp rơi vào trong bóng đêm lạnh lẽo cô đã nghĩ vậy, bởi vì dường như cô thấy được ảo giác khi sắp chết, đó là biển khơi vô tận, lửa đỏ hừng hực thiêu đốt bờ biển, vô số lầu các đổ sụp xuống dưới biển sâu…

Cô đứng ở giữa biển giơ hai tay lên, máu đỏ tươi theo khe hở tí tách chảy xuống, khoảng biển mênh mông dưới chân cô đều bị máu nhuộm đỏ, màu đỏ chói mắt chẳng khác nào địa ngục.

Cảnh tượng thê thảm tới đáng sợ khiến trái tim cô co thắt, cần cổ bị thít chặt bỗng nhiên được buông lỏng, luồng khí tươi mới cuồn cuộn đổ vào trong lá phổi. Không biết lấy sức lực từ đâu ra, cô ra sức quẫy quẫy đuôi, dòng nước  tựa như bức rèm châu ào ào rơi xuống.

“Ồ?” Tiếng kêu kinh ngạc nhỏ tới dường như không thể nghe thấy sượt qua bên tai cô, cô theo bản năng nhìn tới chỉ thấy một con rắn xanh lao vùn vụt trong bóng tối tới gần, cô sợ hãi không hề suy nghĩ phất tay đánh. Không thể nào ngờ, một cái phất tay này lại dư sức đập vỡ đầu rắn.

Ồ! Lúc này đến phiên cô kinh ngạc nhìn tay mình.

“Ra là như vậy, đứng đầu dưới nước…” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, lần này cô nghe được rõ ràng hơn, là một giọng nam trẻ tuổi, chỉ nghe hắn tiếp tục thở dài một tiếng nói: “Hoàn toàn ngược lại, thôi…”

Cô hết sức chăm chú theo dõi xem hắn còn ra thủ đoạn nào nữa, không ngờ bịch một tiếng, cô thoát ra khỏi thùng gỗ ngã xuống dưới đất. Ánh nến rạng ngời, tiếng gõ mõ của tuần tra ban đêm, bên ngoài có tiếng con mèo nhảy vào sân viện nhà ai kêu meo meo, ánh trăng dịu dàng rơi trên song cửa sổ, yên lặng giống như bao buổi đêm khác.

Nếu không phải mặt đất rơi vãi đầy nước và mảnh gỗ, cô gần như cho rằng tất cả vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, bỗng toàn thân co quắp đau đớn, cô giơ cánh tay vẫn che trước ngực lên, nước máu trượt xuống khỏi lòng bàn tay. Cửa phòng vang lên tiếng két nho nhỏ, giọng nói lười nhác của Diệp Thiệu vang lên bên bình phong: “Vân Ngạn, ta đã dặn tiểu nhị làm đồ ăn khuya, nàng tắm xong…”

Lời hắn còn chưa nói xong, hoặc có thể nói là cô còn chưa nghe xong, bởi vì ngay lúc đó cô đã gục đầu bất tỉnh nhân sự.

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Căn cứ vào tình huống nguy hiểm vừa trải qua, cô cho rằng cô sẽ ngủ mê man hết ba ngày ba đêm, kết quả chưa tới một canh giờ sau cô đã hồi tỉnh lại. Cô là bị đau mà tỉnh…

“Ui, là một tiễn xuyên tim! Lực xuyên này, quá chính xác, quá sắc bén!”  Giọng Tông Sở líu ríu ồn ào vang lên bên tai.

Lồng ngực bị người ta không hề khách khí chọc tới chọc lui, cô đau đến mức gần như muốn bật dậy.

Tông Sở bị cô dọa cho giật mình: “Đại thẩm! Thẩm tỉnh rồi sao?!”

Cả người cô toát mồ hôi lạnh, mệt mỏi mở mắt ra nhìn nó: còn bất tỉnh nữa, bà đâu không phải bị xuyên tim chết mà là bị ngươi chọc chết!

Diệp Thiệu đâu? Cô gần như theo bản năng nhìn bên cạnh giường nhưng chỉ thấy có mình Tông Sở, trong lòng cô bỗng dưng trào lên cảm giác mất mác còn len lỏi thêm chút… khổ sở.

Tông Sở bất mãn mím mím môi: “Đại thẩm! Người không ngại cực khổ cứu thẩm một mạng chính là tiểu gia ta! Tên khốn Diệp Thiệu chỉ biết lôi ta tới rồi uy hiếp “Không trị khỏi cho nàng ấy thì ngươi cứ chuẩn bị mà tuẫn táng theo”, tên khốn nạn như thế thẩm còn ngóng trông nỗi gì!”

Không phải ban đầu ngươi còn muốn giết cô sao. Cô rầu rĩ không vui, nhưng sau khi nghe nó nói, tâm trạng khổ sở chợt biến thành đôi chút vui sướng.

“Đúng rồi đại thẩm, Diệp Thiệu bảo ta sau khi thẩm tỉnh lại hỏi xem vừa rồi thẩm xảy ra chuyện gì? Có mỗi tắm thôi mà sao suýt nữa tắm đến mất mạng?”

Cô: “…”

Nó vừa nói, cảnh tượng cận kề cái chết vừa rồi lại hiện lên rõ  ràng trước mắt. Tuy rằng rất hoang đường nhưng lại xảy ra cực kỳ chân thực trên người cô…

Cô thoáng thấy bi thương, vốn cô vẫn đang trông chừng Kinh quốc nhỏ bé của mình yên yên ổn ổn, ngó lên thì chẳng bằng ai, ngó xuống cũng chẳng ai hơn một tiểu chư hầu như mình. Từ lúc bị Tiêu Hoài Chi soán vị, kiếp sống yên ả của cô đã lao như điên tới hai chữ “bi kịch” không thể vãn hồi. Từ câu chuyện điền văn ấm áp chạy vội tới hướng tiểu thuyết lịch sử quyền mưu, tiểu thuyết lịch sử quyền mưu còn chưa xong lại tạt qua kịch hậu cung tranh đấu, hậu cung tranh đấu mới kịp diễn non nửa chớp mắt cái đã vẹo sang tiết mục quái lực thần bí. Đã thế, trong tất cả mọi chuyện lúc nào cũng phải nương theo gã nhân vật phản diện đến không thể phản diện hơn Diệp Thiệu rồi kết tình liên minh, cuộc sống này không chạy theo hướng bi kịch thì không được sao??!

Bởi vì vết thương trên ngực, cô vất vả nằm nghiêng trên giường nhấc bút chậm chạp viết xuống tất cả mọi chuyện vừa trải qua, mỗi chữ viết xuống đều khiến miệng vết thương âm ỉ đau, cô chỉ có thể nói thật ngắn gọn, nhưng dù như thế, sau khi viết xong, toàn thân cô vẫn đong đầy mồ hôi lạnh. Một lúc lâu sau mà Tông Sở không cất lên tiếng vang nào, cô buồn bực nhìn lên.

Dưới ánh nến nó cau mày, trên gương mặt non nớt là vẻ nghiêm túc  trang nghiêm không hợp tuổi, dường như lại trở về dáng vẻ lạnh lùng khi nó nắm chặt chủy thủ lần đầu gặp mặt. Trong lòng cô chợt thoáng động, dáng vẻ này của nó… chẳng lẽ nó biết người vừa mới định mưu sát cô là ai ư? Cô cắn răng giơ tay lên chuẩn bị viết xuống, Tông Sở đang nghiêm túc suy nghĩ chợt lưu ý tới động tác của cô, khóe miệng mím chặt buông lỏng, bắt đầu lải nhải: “Đại thẩm, thẩm chớ có lộn xộn. Ta vất vả lắm mới nhặt về mạng thẩm, thẩm muốn chết nhưng ta không muốn chôn cùng một con cá đâu! Ta còn phải làm đại phò mã của Tề quốc đấy!”

Cô: “…”

Vừa rồi, vẻ mặt của nó hẳn là do cô bị ảo giác.

Nhanh nhẹn xử lý vết thương cho cô xong, Tông Sở vừa cằn nhằn vừa thu dọn hòm thuốc, cô đương  mệt mỏi sắp ngủ thì chợt nó hỏi: “Đại thẩm, khi cảm thấy sắp chết, có phải thẩm đã nhìn thấy cái gì không?”

Đôi mắt đã khép lại của cô chợt mở ra: cái gì cơ?

Tông Sở quay lại liếc mắt nhìn cô, mắt chớp chớp, miệng sắp sửa nói thì tiếng bước chân cùng với tiếng đẩy cửa vang lên. Người đến đương nhiên không phải ai khác, chỉ có thể là Diệp Thiệu, giọng hắn rất nhẹ: “Nàng thế nào?”

Tông Sở liếc nhìn cô, bĩu môi đáp: “Không chết, vẫn còn sống.”

“Tỉnh rồi?” Diệp Thiệu nhìn cô tuy yếu ớt nhưng lại có sức lực nhìn hắn chăm chú thì hơi giật mình.

Làm sao! Cô tỉnh thì sao ngươi lại kinh ngạc vậy! Chẳng lẽ vừa mới đại hôn chưa tới một tháng, ngươi đã rất muốn trở thành chư hầu góa vợ nhanh nhất trong lịch sử Mục triều sao!

Cô bực bội chui vào trong chăn, che mặt không muốn nhìn hắn, vừa mới mở mắt đã thấy không thoải mái. Tâm tình thay đổi thất thường như thế khiến chính cô cũng nảy sinh hoài nghi với bản thân, hoài nghi có phải vì ở lâu với Diệp Thiệu cho nên cũng trở nên âm tình bất định, hay là quỳ thủy lại sắp tới? Cô khịt khịt mũi, cơ thể bảy tuổi hẳn còn lâu mới có quỳ thủy được.

Diệp Thiệu đơn giản hỏi thăm vết thương của cô, lại dặn Tông Sở kê đơn thuốc cho cô. Dường như từ sau khi biến thành người cá cô vẫn không ngừng uống thuốc uống thuốc uống thuốc, nghĩ tới đây tâm trạng cô càng thêm tồi tệ, chính vì thỏa mãn hứng thú biến thái của tên Diệp Thiệu cho nên cô mới phải chịu uống thuốc biến về hai chân; chưa biết chừng tối nay  lại chính là kẻ thù của hắn tới trả thù, khiến cô thành kẻ chết thay!

Nói đến cùng, đầu sỏ gây nên đều là Diệp Thiệu! Diệp Thiệu!

Cho nên khi Diệp Thiệu gọi cô, cô giả câm vờ điếc, không thèm để ý tới hắn.

Gọi hai ba lần mà không được đáp lại, hắn ra vẻ cân nhắc nói: “Nhanh như vậy đã ngủ sao? Aiz, vậy đồ ăn khuya kia một mình ta cũng ăn không hết, thôi thì cứ cho bọn Phục Linh cả vậy?”

“…” Im lặng một lát, cô thò ngón tay níu áo hắn, cô muốn ăn khuya cơ!

Diệp Thiệu thở dài một hơi: “Vân Ngạn, nàng không thể nhẫn nhịn thêm một lúc nữa hay sao, tốt xấu gì cũng nên để cho ta ôm một tia hy vọng với cốt khí của nàng chứ.”

Cô: “…”

Chịu đựng cơn khiếp sợ như vậy, còn kéo dài tới nửa đêm, cô đói bụng lắm!

Có lẽ do thể chất đặc biệt của người cá cho nên mới trải qua một lúc, miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa, cử động hơi mạnh một chút cũng không thấy quá đau. Sau nhiều lần xác định cô sẽ không bởi vì ăn mà liên lụy tới vết thương, Diệp Thiệu mới đưa hộp đồ ăn tới cho cô. Cô vừa đưa tay ra, hắn lại bưng bát cháo lên trước, múc một thìa lên thổi thổi đút cho cô.

Cô khiếp sợ nhìn động tác thuần thục của hắn, một tên như hắn thế mà lại có động tác hiền lương thục đức tới vậy!

“Ăn hay không đây, không ăn ta mang đi cho chó ăn.” Hắn vừa mở miệng đã khiến cô cực kỳ an tâm, ừm, thế này mới phù hợp với phong cách “quân vương bá đạo buông tha ta ra” của Diệp Thiệu.

Bữa ăn khuya trong miệng Diệp Thiệu thực ra chỉ là một bát cháo trắng cùng với đĩa dưa muối lót dạ, cô uyển chuyển bày tỏ muốn ăn “Thịt kho tàu đầu sư tử”, “Thịt hầm”, “Thịt thỏ nướng chua cay”..vv.. Diệp Thiệu khẽ cười hỏi: “Vân Ngạn, làm một con cá chưa bị người ta đem đi làm thịt đã là tốt lắm rồi, nàng còn kén chọn nữa, hửm?”

Cô: “…”

Ngươi chẳng có kiến thức gì cả! Mệt cho ngươi còn không biết xấu hổ nói mình đã nghiên cứu qua “Phương pháp nuôi cá vàng tại gia”, không biết cá vàng là động vật ăn tạp sao!

“Bọn Phục Linh vẫn luôn canh giữ cả bên trong và bên ngoài khách điếm, vừa rồi ta đã hỏi bọn họ, bọn họ không hề nhìn thấy nhân vật khả nghi nào ra vào phòng này.” Diệp Thiệu không thèm để ý tới nộ khí của cô, ánh mắt trầm lặng chăm chú nhìn cô: “Vân Ngạn, rốt cuộc nàng đã gặp phải thứ gì?”

Ngữ khí thận trọng của hắn khiến cô ngẩn người, tự giác giơ tay lần tìm tờ giấy vừa rồi viết cho Tông Sở đưa cho hắn xem, ngờ đâu sờ hết cả đầu giường vẫn không tìm thấy, chắc là Tông Sở đã tiện tay mang đi nên viết xuống: Ngươi đi hỏi Tông Sở là được.

Trước giờ Diệp Thiệu chưa bao giờ nương tay với những kẻ dám cả gan xâm nhập vào lãnh địa của hắn, cô cho rằng hắn sẽ không thuận theo mà tiếp tục hỏi dồn, không ngờ hắn chỉ đặt bát cháo xuống, lau miệng cho cô rồi bảo: “Nghỉ ngơi đi.”

Hả? Chỉ nhẹ nhàng như thế là bỏ qua, cô hoảng hốt nhìn hắn đứng dậy chụp lồng đèn lên trên nến mà vẫn không hề rời đi, cứ thế tựa vào bên giường cô, tay lật sách, xem ra cũng không có ý định đi ngủ ngay. Trải qua tình huống chấn động tâm can vừa rồi, cô vốn vô cùng mệt mỏi nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, nằm nhiều nhàm chán, cô giật nhẹ góc áo Diệp Thiệu.

Hắn cúi đầu nhướn mày, cô kéo tay hắn rồi viết vào lòng bàn tay hắn: “Nếu đến đế đô ta còn không biến trở về thì làm thế nào đây?”

Chân mày Diệp Thiệu thoáng rung động, qua một lúc sau, hắn khụ một tiếng rồi nói: “Nếu thật sự không biến trở lại, thì cũng có chỗ tốt của không biến trở lại. Ừm… cứ nói nàng là con gái của chúng ta là được.”

Cô: “…”

Con gái của chúng ta, đây là kiểu xưng hô kỳ quái gì đây!

Bàn tay đang kéo Diệp Thiệu của cô chợt buông lỏng, mệt mỏi ùn ùn kéo đến, cô dựa vào hắn gần như sắp đi vào giấc ngủ chợt mơ màng nghe hắn gọi: “Vân Ngạn…”

Không đợi kịp đoạn sau cô đã nhanh chóng rơi vào mộng đẹp, thế cho nên nửa câu còn lại có phải là “xin lỗi” hay không cô không thể nào biết. Cô chỉ biết, cả một đêm này bên cạnh cô luôn có một bóng người, khiến cho cô yên giấc ngủ ngon.

~

Lion: Ngọt ê răng!

Bình Luận (0)
Comment