Hoàng cung được xây dựng từ trăm năm trước, nghe nói là do thái tông tự tay chấp bút vẽ phác thảo, mỗi một cung một điện đều được thiết lập theo ý nghĩ của ngài. Cô với Diệp Thiệu ở tạm trong điện Thương Lan cách bên ngoài không xa, tại góc đông nam hoàng cung, một mình một tiểu điện không nơi kề cận, bao xung quanh là hồ nước phẳng lặng như gương. Loại kết cấu này phóng mắt cả hoàng cung chỉ sợ cũng không tìm thấy chỗ thứ hai có, bố trí bên trong cũng theo phong cách riêng, trong điện không hề có nhiều đồ trang trí, mấy chỗ bắt mắt có đặt thêm một vài bình hoa lưu ly, vừa nhìn là biết chúng được đặt ở đây hẳn là để nghênh đón cô với Diệp Thiệu.
Điện này quả đúng với tên của nó, thương lam (xanh biếc) trầm lắng, tính thêm cả hồ nước lẳng lặng nằm giữa hoàng cung lộng lẫy sa hoa, thật chẳng hợp nhau chút nào.
Không giống nơi ở của phi tử, chẳng phải tẩm cung hoàng đế, chẳng lẽ thái tông kiến tạo nơi này chỉ với mục đích là không có việc gì thì tới đây câu cá, dưỡng tâm dưỡng tính? Cô tựa vào lan can quan sát một lúc lâu, không hề thấy bóng dáng một con cá nhỏ nào, kỳ quái, hồ có nhỏ lắm cũng luôn có một ít cá tôm nhỏ, sao nơi này tới một con cũng không thấy?
“Cẩn thận rơi xuống.” Eo bị kéo lại.
“…” Một con cá rơi vào trong nước thì có chuyện gì đáng phải lo sao! Cô quay lại trợn mắt cá chết lên với hắn, phẫn nộ ngồi xuống.
Diệp Thiệu quen tay ôm cô ngồi lên đầu gối: “Cả buổi sáng chưa ăn gì, tiệc tối còn lâu mới tới, có muốn tạm lót dạ không?”
Được đấy được đấy! Cô vội vã gật đầu, Diệp Thiệu ôm cô ừm một tiếng ra chiều suy nghĩ, cuối cùng vẫn đành lòng nói: “Thôi đừng ăn nữa, cái đuôi mập lên nhiều rồi kìa.”
Cô: “…” Cô tức giận ôm đuôi lên nhìn ngó, chỗ nào mập! Đuôi cá không phải đều như vậy sao, tròn trịa y như các con cá khác từ dưới biển lên mà! Chỉ có điều hình như cũng hơi mập lên chút xíu, cô len lén dùng gang tay ước lượng, hình như mũi đuôi tròn hơn một tẹo rồi?
Đang buồn bực thì Diệp Thiệu cũng cúi đầu quan sát với cô, sau đó còn nghiêm túc nói với cô rằng: “Vân Ngạn, nàng thật sự nên ăn kiêng đi.”
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cô không thể không tự hỏi hình như gần đây mình ăn hơi nhiều, sau lại nghe hắn bảo: “Ta nghe nói, béo thì sau này sinh sẽ khó,” vẻ mặt hắn lương thiện y như thể “ta cũng vì muốn tốt cho nàng thôi”, thừa dịp cô không chú ý tay véo vào eo cô tràn ngập ám hiệu: “Ta cũng là nghĩ cho nàng thôi ~”
Cô: “…”
Nếu như trước đây cô nhất định sẽ xấu hổ giận dữ véo tai hắn, giờ thì … cô cúi đầu nhìn cái đuôi nhỏ còn chưa bằng cánh tay của Diệp Thiệu, cực kỳ chân thành tha thiết viết cho hắn một câu: “Ngươi đúng là đồ biến thái không hơn không kém.”
Diệp Thiệu không hề buồn bực chút nào, trái lại còn cười híp mắt nhìn cô, môi kề tai cô phun ra từng luồng khí nóng: “Ta còn có thể càng biến thái hơn đấy, nàng có muốn biết không?”
Cô: “…”
Cô, cô không muốn biết đâu!!!
Diệp Thiệu thấy cô khốn quẫn, cười ha ha, ánh nắng rơi trên mi mắt anh tuấn của hắn, tựa như tỏa ra vầng hào quang mỏng manh, khiến cô thoáng ngẩn người. Tuy Diệp Thiệu có ác danh như vậy nhưng hắn không phải người có khuôn mặt núi băng “người sống chớ lại gần” giống như Phục Linh, mà khuôn mặt Diệp Thiệu còn thường xuyên nở nụ cười: cười âm hiểm, cười lạnh, cười xấu xa, cười khinh miệt, cười gian…
Được rồi, biểu hiện của hắn quả thật cực kỳ phù hợp với đặc trưng cơ bản của một nhân vật phản diện. Nhưng giờ khắc này, tươi cười của hắn lại cực kỳ … ấm áp, khiến cho cô cũng không nhịn được cong khóe miệng lên.
Diệp Thiệu cong môi: “Vân Ngạn, nàng cười lên trông thật khờ.”
Cô: “…”
Cô đã biết tên này không thể soái nổi quá ba giây mà!
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Cô nghĩ cô đúng là khờ thật, bởi vì sau khi Diệp Thiệu rời đi cô một mình rảnh rỗi tựa vào lan can hồi tưởng lại hình ảnh hắn gần sát cô khi nãy, cô thế mà mặt đỏ tai hồng tim đập thình thịch. Từ khi biến thành cá gặp phải Diệp Thiệu, hắn đã rất thích trêu đùa cô, trước đây cô không kích động thì cũng thẹn quá hóa giận, mà lúc này dường như có gì đó không giống nữa?
Là chỗ nào không giống, cô chống cằm ngẩn người nhìn mặt nước không một tia gợn sóng. Ngơ ngác nhìn bản thân trong nước, bỗng cô phát hiện ra có một chút khác thường. Phản chiếu trên mặt nước vẫn là dáng vẻ bảy tuổi của cô, búi tóc ngắn ngủn, khuôn mặt con nít mập mạp, nhưng đôi mắt ở trong hồ nước kia lại … xen lẫn màu xanh lam.
Đó là màu xanh thẳm khó phát giác, lắng đọng tại nơi sâu nhất trong đồng tử, nếu không phải cô nhìn chằm chằm một thời gian dài hẳn sẽ không thể phát giác ra. Cũng chính vì như thế nên cô hoài nghi bản thân mình nhìn lâu hoa mắt. Cô nháy mắt mấy cái, lại dụi dụi mắt, khi soi xuống hồ nước thì sắc xanh lam kia đã biến mất tiêu.
Có lẽ là hoa mắt thật, cô bĩu môi trượt khỏi lan can. Mới vừa ngồi xuống, hồ nước phía sau bỗng gợn sóng lên, sau đó là bọt sóng đánh tới. Cô không kịp né tránh, bị dính đầy người, vội quay đầu, thỏ biển thoát ra khỏi bọt nước vui sướng nhảy về phía cô kêu: “Chi!!!!”
Cô: “…”
Không phải nó đang ở với Tông Sở ngoài cung sao, cô đây trốn ở đâu nó cũng có thể tìm tới sao?! Cô hoài nghi quan sát nó, thỏ biển rung rung lỗ tai, bỗng xoay người một cái, lúc này cô mới phát hiện ở bụng nó có quấn một cái bình nhỏ, bên trong còn có một cuộn giấy nhỏ đung đưa trong chất lỏng màu nâu.
Đưa thứ này đến chắc chắn chỉ có thể là một người, người luôn tự xưng mình là thiếu niên thiên tài vu dược sư Tông Sở…
Cuộn giấy này làm bằng chất liệu không thấm nước, mở ra chữ viết vẫn rõ ràng như lúc ban đầu:
“Đại thẩm, khỏe chứ! Trải qua quá trình cố gắng không ngừng, tiểu gia đã thành công điều chế ra giải dược biến thẩm trở về rồi! Hahahaha!”
Bên dưới ước chừng một ngàn chữ về cơ bản đều là những ngôn từ hào nhoáng nó dùng không biết tiết chế khoe khoang tài năng của bản thân, cùng với đó là kể tên những bộ sách mà cô vừa nhìn đã muốn ném. Nhìn cuốn “sổ tay nuôi dưỡng người cá” được viết cuối cùng, khóe miệng cô co rút, về phương diện này, nó rất có tiếng nói chung với Diệp Thiệu.
Việc thỏ biển mang thuốc giải tới là điều cô không lường trước được, buổi tối cô với Diệp Thiệu còn phải đến dạ yến hoàng đế thiết đãi, nếu biến về dáng vẻ 17 tuổi thật, cô với Diệp Thiệu có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.
Cất lọ thuốc đi, cô tiện tay ném tờ giấy vô nghĩa kia vào trong hồ, thỏ biển thấy thế bèn nhổm lên kêu “chi” một tiếng. Hửm? Cô sửng sốt, trên giấy còn có điều gì quan trọng cô bỏ lỡ sao? Nhanh chóng đưa tay bắt lại, chỉ kịp túm lại một góc, gió thổi qua khiến nó trượt qua khe hở nhẹ nhàng bay xuống, rơi vào trong nước, rồi từ từ chìm xuống.
Trong nháy mắt kia cô chỉ thoáng lờ mờ nhìn thấy đoạn cuối một câu: Không nên để Diệp Thiệu được như ý.
Không nên để Diệp Thiệu được như ý? Đây là cái gì vậy chứ, cô gãi đầu, không rõ ràng cho lắm nên liền ném nó ra sau đầu.
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Trong mấy bữa dạ tiệc cung đình này cô luôn có phản giác muốn miễn thứ cho kẻ bất tài, ăn uống linh đình xã giao thì cứ ăn đi, động một cái là so bì với nhau! Cái gì cũng so được, so tiền: “Năm nay quý quốc thu nhập thế nào?”; so con: “Tiểu nhi năm nay 15, không có đại tài gì, chỉ có chút tài mọn cưỡi sói bắn hổ mà thôi. Đúng rồi, Kinh vương khi nào định đại hôn đây?”
Đối với cái này, cô chỉ có thể đáp lại hai chữ “ haha”, quá khiêu khích quá không tốt đó! Người với người sao cứ tổn thương lẫn nhau vậy!
Cho đến khi tham dự yến hội lần này với Diệp Thiệu cô phát hiện ra tam quan cô hoàn toàn được gột rửa lại một lần. Có Diệp Thiệu ở đây, đừng nói là xem thường này khiêu khích này, chỗ nào nhìn thấy đều là khuôn mặt nhiệt tình như gió xuân phất qua mặt, tất cả những câu nghe được đều là “Tề vương đại nhân đúng là oai hùng bất phàm!”, “Tề vương chiến công hiển hách làm cho chúng ta theo không kịp!”. Ngay cả cô cũng được mọi người nhất trí ca ngợi: “Công chúa điện hạ phấn điêu ngọc trách, khiến người ta yêu thích.”
Loại đãi ngộ này cô chưa từng được hưởng qua! Nhưng mà cô cũng không có oán bọn họ gió chiều nào theo chiều nấy, dù sao thì lực sát thương của Diệp Thiệu ai ai cũng thấy rồi. Trong lúc cô đương lâng lâng trong những lời khen ngợi, Diệp Thiểu mỉm cười bất thình lình ném tới một câu: “Mở mắt nói dối nàng cũng tin?”
Cô: “…”
Những lời này làm cô mắc nghẹn suốt cả một buổi tối, điểm duy nhất giúp cô thoáng thư thái hơn là gã Khâm Thiên Giám âm u quỷ khí kia không có xuất hiện.
Tối nay dường như tâm trạng Diệp Thiệu cũng không tệ, uống nhiều rượu, trên đường về cô lúc nào cũng có thể ngửi thấy hương rượu nồng đượm trên người hắn. Tuy không phải mùi thối khiến người ta buồn nôn, nhưng mùi vị của nó vẫn khiến cô ngạt thở bịt mũi cũng không tránh kịp. Tên chết tiệt này còn không có lấy một chút ý thức tự giác, ở trong kiệu cứ dán dính lấy người cô, đã thế còn khinh bỉ cô!
“Vân Ngạn, ta ngay cả mùi cá của nàng còn không ghét bỏ, nàng lại dám ghét bỏ ta?”
Cô: “…”
Cô có mùi cá ?!!! Đây là lần đầu tiên sau khi bị biến thành cá cô nghe thấy đấy, vội vã cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên người, nào có đâu…
“Phì.” Diệp Thiệu ôm cô buồn bực cười ra tiếng: “Nào, tới đây ta ngửi…” Rồi làm bộ kéo cô tới cúi đầu…
Ngửi cái muội ngươi!!
“ Tõm!” Cô dùng toàn lực đẩy thẳng Diệp Thiệu vào trong ao nước lượn lờ sương trắng.
Điện Thương Lan này quả thật là ngoài dự liệu của cô, ba mặt là nước vậy mà còn có một hồ nước nóng thông tới. Hồ nước này không thể so với hồ nước được xây dựng tỉ mỉ trong Tề vương cung nhưng có hồ nước nóng đã là niềm vui lớn lắm rồi. Hết hơi đẩy mạnh Diệp Thiệu nằm bên bờ, cô biết hắn có đủ nhận thức không để bản thân bị chết đuối liền thoải mái nhảy vào trong hồ vui sướng tắm rửa kỳ cọ đuôi mình.
Kỳ cọ đuôi xong mới phát hiện ra xung quanh không hề có lấy một tiếng động, nhìn qua, Diệp Thiệu tựa vào thành hồ ngủ gà ngủ gật càng ngày càng trượt xuống thấp, nước hồ sắp vượt quá đầu hắn! Cô hoảng sợ vẫy đuôi bơi nhanh tới, dùng hết sức từ thủa bú sữa mẹ kéo hắn lên, kéo một lúc lâu mới phát hiện mình chỉ cần độ một ngụm khí cho tên say rượu này là được rồi.
Môi vừa mới dán lên môi Diệp Thiệu, cặp mắt khép chặt của hắn chợt mở ra, trong đôi mắt gợn sóng dường như lóe lên tia sang. Cô sợ tới mức dựng thẳng đuôi, quay đầu bơi ra thật nhanh, bơi một lúc mới phát hiện Diệp Thiệu không hề đuổi theo. Vừa quay đầu lại đã thấy hắn lại nhắm mắt gà gà gật gật ngủ trong nước, nào có vẻ sắc bén vừa rồi. Cô bơi bên cạnh quan sát một lúc lâu, xác định hắn thật sự đã ngủ, không khỏi thở phào. Phải rồi, chắc hẳn vị đại gia này vừa nằm mơ đây!
Sung sướng ngâm nước một lúc lâu, miệng có hơi khô, cô bơi tới bên hồ muốn tìm chút nước uống. Lịch kịch, có tiếng vang khe khẽ truyền đến, cô nhìn thấy thỏ biển đẩy một chén rượu tới.
Nuôi một con vật cưng đúng là không tệ lắm, cô cảm khái bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, chậc lưỡi, hương vị… có hơi lạ?
Cô không nghĩ nhiều, bỏ lại cái chén, cân nhắc xem có nên lau qua cho Diệp Thiệu rồi mới đẩy hắn lên bờ không, dù sao ngâm nước nóng lâu cũng không tốt cho thân thể con người. Ý tưởng còn chưa kịp thực thi, bỗng nhiên cô cảm thấy đầu choáng váng, giống như say rượu vậy, đuôi cá chẳng khác nào bị đổ đầy thủy ngân, chìm dần vào trong nước.
Cô mờ mịt ngửa mặt nhìn lên trên, bỗng phát hiện ra trên đỉnh dục phòng này là khoảng không, vầng trăng tròn đúng lúc đó treo lên trên. Cô giơ tay lên che lại ánh sáng chói mắt từ vầng trăng đó, ý thức tản mát trôi nổi, cô xuất hiện rất nhiều ảo giác, quanh thân yên tĩnh, trống trải lặng thinh. Cô hơi khép mi mắt, đung đưa trong tầm mắt là màu xanh sâu thẳm, đung đưa trong tầm mắt còn có rất nhiều loại cá đang tự do bơi lội.
“Bệ hạ, ngài có xây dựng nơi này đẹp tới đâu thì chung quy cũng không phải quê hương của ta.” Một tiếng thở dài nhỏ tới không thể nghe rõ vang lên trong nước.
Là ai? Cô cố hết sức chớp mắt muốn nhìn rõ chủ nhân của giọng nói nhưng hết thảy đều chỉ là mơ hồ, chỉ có tiếng thở dài kia dần dần biến mất trong màu xanh sâu thẳm: “Người cá rời khỏi biển khơi, sớm muộn gì cũng sẽ chết, hóa thành làn khói, bay lên với trời, về lại biển khơi.”
Hóa thành làn khói, bay lên với trời, về lại biển khơi.
Cô giật mình một cái, những ảo tưởng kia như bọt biển nháy mắt vỡ tan, có một luồng khí vụt qua trong cơ thể. Rồi lại nở rộ ra, dường như cô nghe thấy tiếng vang lên bên trong xương.
Chờ tới khi cô hoàn toàn thanh tỉnh lại thì thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hai chân hoàn chình, không có vẩy cá, không có vây đuôi. Xiêm áo rách ra cuốn trên tay cô, cô đây là … biến trở về?
Đầu vẫn còn chút váng vất, cô gập chân làm vài động tác đơn giản, cẳng chân chợt bị người ta tóm lấy, cô còn chưa kịp hét lên, giọng nói của Diệp Thiệu đã vang lên sau lưng: “Xem ra ta tỉnh dậy thật đúng lúc.”