Đế Cuồng

Chương 127 - Vật Đổi Sao Dời

Thế sự xoay vần, năm tháng như thoi đưa, chớp mắt một cái đã trải qua tám năm…

Trong tám năm nay rất nhiều chuyện đã phát sinh ở nhân giới, khiến mọi người đều dần cảm thấy xa lạ và lãng quên rất nhiều ký ức cũ xưa ở Tuyệt Vọng Ma Uyên. Độc Cô Minh còn sống không? Không ai biết, bọn họ đều cho rằng hắn đã chết, hoặc ít nhất vì chìm vào huyết hà mà dù có tứ đại trọng bảo hộ thể nhưng vẫn sẽ tàn phế, vậy nên mới không dám hiện thân trở lại.

Trong tám năm này, hào kiệt nổi lên vô số, những kẻ bại dưới tay Độc Cô Minh cũng đã thoát thai hoán cốt, thành công trùng tu, vươn vai trở thành những vì sao sáng chói trên bầu trời tu luyện giới.

Quan Thất xuất quan trước kỳ hạn, thiên địch đạo vận lan tỏa khắp trời đất, chính thức tiến vào hoàn mỹ. Sau hoàn mỹ Khổ Hải chính là Hỗn Nguyên cảnh, cơ thể tu sĩ bắt đầu xuất hiện những sợi tơ nguyên khí ngưng tụ lại.

Khổ Hải chính là cảnh giới tạo nên cơ sở tiên thiên của tu sĩ. Độ rộng của khổ hải rất quan trọng, nếu như ở cảnh giới Khổ Hải ngươi không thể vượt quá cột mốc một vạn trượng thì tương lai ở cảnh giới Hỗn Nguyên cũng không thể nào ngưng tụ quá mười hai sợi nguyên khí được.

Mười hai sợi nguyên khí là con số giới hạn mà tu sĩ phổ thông có thể mở ra từ Hỗn Nguyên sơ kỳ đến hậu kỳ đỉnh phong. Muốn vượt qua con số mười hai này thì phải cần vượt qua giới hạn một vạn trượng đầu tiên khi ở Khổ Hải, ngoài ra không còn cách nào khác. Cứ mỗi lần gia tăng khổ hải thêm một vạn trượng sẽ ngưng tụ được thêm hai sợi nguyên khí.

Theo cách tính này, một tu sĩ có cơ sở Khổ Hải đại viên mãn, khi hoàn thành cảnh giới Hỗn Nguyên sẽ ngưng tụ ra được ba mươi hai sợi nguyên khí. Đây là cực hạn của tu sĩ trong quá khứ, nhưng hiện tại sau khi con đường đạo vận xuất hiện, chỉ cần đạt đến cơ sở Khổ Hải hoàn mỹ thì số sợi nguyên khí này sẽ tăng lên thành ba mươi tám sợi, chiến lực vượt trội hơn rất nhiều lần.

Khổ Hải đã có hoàn mỹ, vậy Hỗn Nguyên có hoàn mỹ không?

Mọi người đều dõi theo bước chân của Thẩm Yến, vì trong tám năm này gã là người có biểu hiện kinh nhân nhất, cảnh giới vượt trội hơn chúng tu sĩ trùng tu. Nay đã thành công đột phá đến Hỗn Nguyên hậu kỳ.

- Tại Hỗn Nguyên sẽ phải dừng chân lại bao nhiêu năm tháng nữa để tìm ra hoàn mỹ? Năm đó nếu không nhìn thấy một tia kiếp lực của Độc Cô Minh thi triển, e rằng ta cũng không thể tìm thấy con đường đạo vận. Độc Cô huynh, rốt cuộc huynh đang ở đâu, chẳng lẽ đóa hoa rực rỡ như huynh mà lại chóng nở chóng tàn như vậy?

Sau sự kiện Quan Thất xuất quan, chúng thiên kiêu khác cũng lần lượt cười lên điên cuồng. Con đường đạo vận này thực sự đã khiến họ bước chân vào một lĩnh vực khác, hùng mạnh hơn, cường đại hơn hẳn.

Phong Diệt dùng đạo vận tiêu dao trở thành Khổ Hải hoàn mỹ, sau đó ngay lập tức đi vào cảnh giới Hỗn Nguyên.

Lôi Diệt tuy muộn hơn một chút, nhưng về độ mạnh mẽ dường như còn ở trên Phong Diệt một cấp độ.

Quỷ Diện Quân dùng ba loại đạo vận tiến nhập hoàn mỹ khiến chúng thiên kiêu nhân giới rung động. Sau khi y xuất hiện liền đi tìm Phong Diệt và Lôi Diệt đại chiến, kết quả cả hai không thể địch lại Quỷ Diện Quân, phải liên tục tránh lui.

Tiêu Ức Tình dùng tình đạo nhập thân, không ai biết gã có bao nhiêu loại đạo vận. Chỉ biết sau khi tiến vào hoàn mỹ thì luôn ở trong hậu hoa viên của Tiêu gia bế quan không ra. Mà Tiêu Mịch Nhi trong lúc ca ca của mình đang trầm lắng thì lại như một bông hoa rực rỡ mới xuất hiện trên bầu trời tu luyện giới. Ba loại đạo vận xuất hiện trên cơ thể nàng, hoàn toàn không thua kém Quỷ Diện Quân là mấy.

Hai năm sau, tròn mười năm kể từ ngày sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên kết thúc. Lớp thiên kiêu tiếp theo chính thức xuất quan, Tiết Hồng Y không biết gặp kỳ ngộ gì mà cũng thành công ngưng tụ ra ba loại đạo vận, trở thành đệ nhất nhân ở Phong Lôi thánh địa, thậm chí còn đánh bại được Quỷ Diện Quân trả thù cho hai sư huynh của mình. Việc này khiến cho Lôi Diệt thở dài không thôi:

- Sóng gió phủ đời trai, tương lai nhờ sư muội a… Con mẹ nó, con đường này là đại thế đã định sẵn. Trước đại thế chúng ta là thiên tài đỉnh cấp, đại thế buông xuống liền thua kém nhiều người như vậy. Ngay cả sư muội trẻ tuổi cũng muốn bỏ lại chúng ta sau lưng. Càng nói càng tức, con mẹ nó tên khốn Thẩm Yến…

Phong Diệt mỉm cười, mười năm khiến cho đường nét khuôn mặt của y cũng trở nên đỉnh đạc hơn rất nhiều:

- Mắng Thẩm Yến không bằng mắng Độc Cô Minh, thua trong tay hắn những hai lần, nhuệ khí của chúng ta đã mất đi nhiều rồi. Quả như hắn nói, lấy đông địch ít, sợ hãi giao chiến không phải là cách để thành đạo…

Lời của Phong Diệt khiến Lôi Diệt tỉnh ngộ, hai mắt bừng sáng:

- Đúng vậy! Chỉ có chiến, không ngừng chiến mới có thể thăng hoa. Làm sao khẳng định sở hữu một loại đạo vận không thể trở thành vô địch? Ta nghe Thẩm Yến dạo gần đây có đưa ra học thuyết về “Thế gian đạo và Xuất thế gian đạo”. Đạo của chúng ta hiện tại mới chỉ nằm ở mức “thế gian đạo”, giả sử có thể thăng hoa lên thành “xuất thế gian đạo” thì vẫn còn hy vọng đánh bại đám Quỷ Diện Quân.

Phong Diệt cũng tỉnh ngộ, cười lên ha hả. Mấy ngày sau từ Phong Lôi thánh địa xuất hiện hai luồng khí tức một cương phong lạnh lẽo, một lôi đình hủy diệt lao vọt ra ngoài. Hành động điên cuồng khiêu chiến của cả hai chính là mồi lửa dẫn phát cho những cuộc chiến liên miên không hồi kết của lớp trẻ nhân giới.

Một thế hệ vì đạo mà si, vì đế mà cuồng.

—————————————————————————

Tuyệt Vọng Ma Uyên giờ đây đã sụp đổ hoàn toàn, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy nơi đây là một mảnh hỗn độn, đạo vận va chạm vào nhau tạo thành vô số vết rách bao phủ lấy phạm vi trăm ngàn vạn trượng, xen lẫn với những vết rách này là oán niệm và tử khí nồng đậm. Bây giờ đến cả tu sĩ Ứng Kiếp cũng không đủ khả năng xâm nhập vào bên trong nữa, đã sớm xem địa phương này là một vùng đất cấm kỵ, tu sĩ nhân giới không ai được phép đặt chân tới.

Nhưng cách đây bảy năm, vẫn có người vượt qua được không gian phong bạo này, ung dung rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên. Đó là một cô bé áo đỏ toàn thân ma khí ngập tràn, viền mắt cực kỳ đậm, đuôi mắt xếch lên cao khiến người đối diện không khỏi nảy sinh cảm giác rét lạnh từ tận đáy lòng. Khoảnh khắc cô bé xuất hiện thì bầu trời liền xuất hiện lôi kiếp, hỏa kiếp liên tục đánh xuống, giống như muốn hủy diệt một ma đầu sắp sửa chân chính trưởng thành.

Cách đối kháng với tai kiếp giáng xuống đầu mình của Nguyệt Nhi cũng rất đặc biệt, chỉ đơn giản là há miệng ra hút mạnh một cái. Toàn bộ lôi kiếp, hỏa kiếp khủng bố đều bị cô bé nuốt vào trong bụng, luyện hóa thành sức mạnh riêng của mình.

Tai kiếp qua đi, trước khi rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên, Nguyệt Nhi vẫn ngoái đầu nhìn về phía sâu bên trong. Đôi mắt cô bé giống như nhìn xuyên qua tầng tầng kết giới, đạo vận hỗn loạn chiếu rọi xuống huyết hà đen ngòm đang cuồn cuồn chảy bất chấp bên ngoài có phát sinh chuyện gì.

- Ca ca, muội không thể chống chọi thêm nữa… Huyết hà kia muội không cách nào lao xuống để cứu huynh, nhưng muội biết huynh sẽ không chết. Đạo tâm và ma tâm của huynh sắp dung hợp với nhau rồi, huynh sẽ trở thành giống Nguyệt Nhi…

Nguyệt Nhi nói xong từ trên khóe mắt xuất hiện một dòng lệ nóng.

Bảy năm trôi qua, cảnh còn người mất, hình ảnh cô bé áo đỏ năm xưa đã như bọt nước tan vỡ hóa thành hình ảnh một thiếu nữ trẻ tuổi cũng áo đỏ đang trầm mặc đứng giữa không trung, bàn tay thon dài trắng bệch khẽ gạt đi lệ nóng ở khóe mắt của mình.

- Ca ca, vì sao huynh còn chưa xuất hiện? Nguyệt Nhi lớn rồi, tu sĩ nhân giới đều gọi muội là kẻ diệt đạo. Thẩm Yến kia không đánh lại muội, Pháp Táng cũng không, Ngũ Hành tử vừa thấy muội đã bị dọa chạy… Nhưng mấy lão già kia lại vô sỉ cực kỳ, không tiếc bối phận truy sát muội. Ca ca, muội sẽ thôn phệ chúng sinh, chờ đến ngày ca ca thoát hiểm liền tới đón huynh…

Nguyệt Nhi một lần nữa quay đầu rời đi, trên đường đi không ngừng phun ra mấy bụm máu tươi. Ở phía xa có không ít khí tức Đạo Đài hùng mạnh đuổi đến.

- Kẻ diệt đạo, ngươi chạy đâu cho thoát! Không ngờ ngươi vì để bản thân mau chóng tăng tiến tu vi mà thôn phệ mấy vạn phàm nhân, còn tu sĩ chết trong tay ngươi cũng nhiều không kể hết… Không giết ngươi, nhân giới nào còn một ngày yên bình?

Vố âm thanh nổ tung vang vọng, hiển nhiên đã xảy ra một cuộc đấu pháp kịch liệt, chỉ nghe Nguyệt Nhi cười thảm một tiếng, sau đó âm thanh yếu ớt dần dần rồi chìm vào trong im bặt.

Đúng lúc này từ trong đáy huyết hà của Tuyệt Vọng Ma Uyên phát sinh dị biến. Một tiềng gầm rú vang vọng trời đất như muốn xé nát Tuyệt Vọng Ma Uyên ra làm hai, bảy tám tu sĩ Đạo Đài đang đuổi đánh Nguyệt Nhi cũng bị tiếng gầm này làm cho kinh sợ, nhanh chóng thối lui. Mà Nguyệt Nhi cũng tận dụng thời cơ này nhanh chóng thoát khốn, chạy nhanh về nơi chân trời.

- Cổ thú nửa bước chủ cảnh…

Một tu sĩ Đạo Đài thất khiếu chảy đầy máu tươi, tiếng gầm kia suýt nữa đã chấn nát hồn phách của y. Nếu không phải nhanh chân rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ…

- Nhanh chóng báo cho tứ đế biết Tuyệt Vọng Ma Uyên có cổ thú nửa bước Chủ cảnh xuất thế!

Cổ thú Chủ cảnh chính là chân linh sau khi lột xác biến thành nghịch linh. Ở thời cổ, mỗi tồn tại nghịch linh đều khủng bố vô song, ngay cả đám tu luyện giả cùng cấp cũng khó lòng hàng phục được nó. Mà lúc này đây từ đáy sông vọt lên một quái vật khổng lồ mình hổ mặt người, mà mặt người này giống như bị lửa thiêu đốt qua, hủy hoại đến khó lòng nhận diện được, hai răng nanh từ trong miệng nó mọc dài ra, chảy xuống từng dòng nước bọt màu đen. Thân hình nó to lớn đến cả vạn trượng, nhân loại so sánh với sự hùng vĩ của nó cũng chỉ giống như sâu kiến, một hơi thở của nó tỏa ra cũng đủ diệt hết chúng sinh một giới.

- Đào Ngột!

Sau khi Đào Ngột xuất hiện, từ dưới đáy sông bỗng vang lên một tiếng thở dài đầy phiền muộn. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng thở dài này thì quái vật kia liền biểu tình điên cuồng, ngẩng đầu gầm lên những âm thanh chấn động trời xanh.

Bình Luận (0)
Comment