Ánh mắt Hàn Phi lóe lên quang mang khác thường, quay ra sau nhìn bọn Quan Thất, Lưu Bình, Tiêu Ức Tình nói:
- Còn chờ gì nữa mà không lên? Chẳng lẽ đợi hắn phá vây giết từng người một sao? Còn hai tên các ngươi, chẳng lẽ chấp nhận con đường về sau vĩnh viễn bị một người trấn áp?
Lời Hàn Phi khiến mọi người thoáng lâm vào trầm mặc.
Đúng vậy, Vương Nhất quá mức biến thái, nếu không chết đi tương lai ắt sẽ trở thành cao thủ trẻ tuổi đáng sợ nhất nhân giới.
Hiện tại nhìn y tuy thua thiệt dưới tay Hàn Phi nhưng đế ý càng lúc càng hùng hồn, giống như một mãnh thú bị thương đang nổi giận chuẩn bị phá tan cũi lồng lao ra đại sát tứ phương.
Quan Thất lạnh giọng:
- Cùng lên!
Lưu Bình cười cười, tay phải phất một cái dùng quỷ khí bao bọc hỗ trợ trận pháp của Hàn Phi, lòng nghĩ thầm:
- Rất hợp ý ta, nếu luyện hồn hắn sau đó đem dung nhập vào Dạ Hoàng Triều thì chiến lực của ta sẽ thăng tiến thẳng lên cảnh giới Thiên Nhân Địch!
Tiêu Ức Tình cũng lao lên, dùng tiếng đàn như thần binh lợi khí công kích Vương Nhất.
Tiêu Mịch Nhi, Mã Tư Thuần và Tiết Hồng Y cũng làm theo, hai nàng đẩy Độc Cô Minh ra sau, bản thân bắt đầu tham chiến vây giết Vương Nhất.
Doãn Chí Bình, Phong Diệt, Lôi Diệt trầm ngâm một lúc, sau cùng quyết định nhảy theo.
Riêng Côn Vũ đứng yên bất động, từ lúc thua trận dưới tay Độc Cô Minh vào mười mấy năm trước thì đã bỏ hẳn suy nghĩ vây công người khác ra khỏi đầu.
Thẩm Yến hỏi:
- Vì sao ngươi không lên?
Côn Vũ chỉ thở dài:
- Mục tiêu của ta là vô địch. Giết hắn thì được ích gì? Không thể đánh thắng hắn mà giết hắn, ta vẫn chân chính thua hắn một đoạn dài…
Độc Cô Minh nôn ra thêm một ngụm máu tươi. Từ đầu trận chiến đến giờ hắn gần như đã nôn gần hết máu trong người ra, đống tử khí cực kỳ lợi hại, giống như dòi đục xương, hoàn toàn khắc chế Trường Sinh thể của hắn. Bây giờ chuẩn bị thẩm thấu vào khổ hải, tàn phá biển linh dịch.
Nên hiểu rằng đây mới chỉ là tử khí mô phỏng chứ chưa phải tử khí chân chính của luyện hồn sư, vậy mà đã khiến hắn sống không bằng chết. Giả dụ nó do Tử Dực của Hoàng Kim Biên Bức tộc thi triển, chắc chắn hắn sẽ chết không có chỗ chôn thân. Điều Tô Viễn nói là sự thực, Tử Dực nhìn thì chỉ là Bách Nhân Địch bình thường, nhưng gã ta mới là thiên địch lớn nhất trong cuộc đời tu đạo của hắn.
Năm xưa Bá Luân đại thần dốc hết sức lực diệt tuyệt chức nghiệp luyện hồn sư cũng là vì lẽ này. Có điều, nếu Bá Luân đại thần tuy bị họ khắc chế nhưng vẫn diệt sát được họ, hẳn tử khí phải tồn tại kẽ hở hay cách khắc chế khác nào đó.
Nhìn luồng tử khí đang uốn lượn quanh miệng vết thương nơi tay của mình, Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm.
- Nguy cơ cũng là cơ hội, đây là dịp tốt để ta nghiên cứu cách phá giải nó, bằng không tương lai sẽ thua thiệt lớn khi tranh phong với Tử Dực.
Quay lại chiến trường lúc này, sự tham chiến của đám Quan Thất, Lưu Bình, Tiêu Ức Tình, Phong Diệt, Lôi Diệt, Doãn Chí Bình và tam nữ, trận pháp của Hàn Phi càng gia tăng uy lực gấp bội phần, chẳng mấy chốc đã khiến máu tươi trên người Vương Nhất chảy đầm đìa.
- Giết hắn!
Tiêu Ức Tình đổ mồ hôi hột, càng đánh càng hoảng sợ về sự hùng mạnh của Vương Nhất. Y đích thực là kỳ tài tu đạo không phải bàn cãi. Với thần thông lĩnh ngộ cực cao, mỗi một lần phản kích đều nhắm ngay điểm yếu hại nhất trong món thần thông của đối phương khiến nó vỡ tan tành.
- Quái thai này không chết, tương lai nhân giới không có nổi một ngày yên ổn!
Doãn Chí Bình thở hồng hộc, đã dốc hết mười thành công lực.
Mà Lưu Bình cũng không còn bộ dáng ung dung cùng nụ cười ngoan độc nữa, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, sắc mặt chuyển thành đen kịt.
- Ta cứ tưởng y vừa bước chân vào Thiên Nhân Địch, không ngờ đã tiến rất xa trên con đường này rồi!
Hàn Phi nghiến răng:
- Cố lên, y sắp không xong rồi!
Lời của Hàn Phi có vẻ rất đúng khi mà Vương Nhất đã bị đánh cho tối tăm mặt mày, khí lực yếu dần, động tác cũng chậm đi, ánh sáng trong hai mắt mất hẳn.
Nếu phong thái trước đây của y là “thiên thượng thiên hạ, đế đạo độc tôn” thì giờ lại âm u mờ đục, một nỗi tuyệt vọng vô bờ bến lan tỏa ra bốn phương tám hướng xung quanh, giống như anh hùng mạt lộ, muốn dùng sự bi thương nhuộm đen cả trời đất, bắt vạn vật phải úa tàn theo mình.
Quan Thất biểu tình mơ màng, cảnh tượng này rất giống với lời miêu tả về thức thần thông nào đó trong Bá Vương Thập Bát thức, nhưng thông tin về nó hoàn toàn bị đứt đoạn, không thể biết chính xác khi thi triển sẽ tạo thành kết cục gì.
Mà Hàn Phi thì cực kỳ hưng phấn, xuất ra thêm mười mấy tấm phù lục loại hình dáng khiến chúng thiên kiêu xung quanh trợn tròn mắt. Tự hỏi vì sao tên này chỉ là một tán tu mà độ giàu có e rằng đến thất hoàng tử của một thánh hoàng triều như Quan Thất cũng không thể sánh bằng.
- Mau lên, dùng toàn bộ sức lực phối hợp với ta!
Hàn Phi rống to, gân máu nổi lên đầy người, hùng hổ lao tới.
Từ đầu đến giờ gã có biểu hiện rất xuất chúng, những pháp bảo, phù lục, trận pháp, kiếm trận phối hợp với nhau cực kỳ hoàn mỹ, đã nói chắc chắn sẽ làm được. Điều này khiến chúng thiên kiêu xung quanh khá tin tưởng vào gã, cho rằng lần này nhất định sẽ giết được tên Vương Nhất đáng sợ đang bị vây trong trận pháp kia.
Ánh mắt Vương Nhất càng lúc càng ảm đạm, tuyệt vọng ý dần dần thay thế đế ý, kim quang xung quanh thân thể biến thành màu đen, cuối cùng y buông thõng hai tay, mặc vệ vô số thần thông và phi kiếm cùng đâm về phía mình, chỉ trơ trơ đôi mắt âm u nhìn về phía chúng thiên kiêu.
Khoảnh khắc bị đôi mắt này của y quét trúng, từ thẳm sâu linh hồn ai nấy đều run lên bần bật, giống như bản thân đang sắp phải chứng kiến một cái thế ma vương sắp từ mười tám tầng địa ngục lao lên đoạt mạng chúng sinh.
Quan Thất cảm thấy không ổn, muốn quay đầu nhưng đã không còn kịp, toàn thân bị loại “tuyệt vọng ý” bao phủ, cưỡng ép phải tiếp tục tham chiến.
Tình cảnh này cũng diễn ra với toàn bộ thiên kiêu có mặt ở đây, chỉ trừ duy nhất một người.
Hàn Phi.
Hàn Phi giống như đã đoán trước được mọi việc, ngay lúc Vương Nhất sắp biến đổi trạng thái thì gã ta đã âm thầm lui về phía sau mấy trăm trượng, đám phù lục kia chỉ nhằm bày ra thế nghi binh để chúng thiên kiêu tưởng rằng gã đang phát động công kích từ xa, phải bảo toàn khoảng cách để tránh Vương Nhất phá giải.
Trong lúc mọi người còn đang sững sờ thì thân hình Hàn Phi đã lóe lên, nhanh như cắt nhảy tới bên cạnh Độc Cô Minh, Côn Vũ và Thẩm Yến biến sắc, mỗi người một chưởng đánh thẳng vào ngực gã ta để ngăn cản.
Nhưng Hàn Phi chỉ cười lạnh, từ hai bên mạn sườn đột nhiên mọc ra thêm hai cánh tay nữa đón đỡ song chưởng của Côn Vũ và Thẩm Yến.
Tiếng ầm ầm vang lên, Côn Vũ và Thẩm Yến đều bị gã ta đẩy lùi, còn Độc Cô Minh cũng không kịp phản kháng, nhanh chóng bị chế trụ.
- Tên bỉ ổi kia mau để Độc Cô Minh lại!
- Tên đê tiện nhà ngươi, dụ mọi người tham chiến sau đó bỏ chạy!
Phía xa, tam nữ thét lớn, mà biểu tình của đám Tiêu Ức Tình, Lưu Bình cũng trở nên âm trầm.
Chỉ nghe Hàn Phi cười lớn, lưng đeo hòm gỗ, tay kẹp Độc Cô Minh chạy thẳng về phía Nguyệt Dạ sâm lâm:
- Ai bảo các ngươi quá tin người? Nếu ta đã là kẻ sống vì mưu cầu trường sinh, không lý nào đi liều mạng vì cái đạo nghĩa rắm chó gì đó! Thứ Vương Nhất sắp thi triển là thức thần thông thứ mười sáu trong Bá Vương Thập Bát thức, có tên Cùng Đường Mạt Lộ! Anh hùng rơi vào tuyệt cảnh là lúc đáng sợ nhất, toàn bộ địch nhân phải chôn cùng. Ráng tận hưởng đi!
Đúng lúc mọi người đang bần thần, Vương Nhất ở giữa trận pháp bỗng nhiên ngẩng đầu rống lớn một tiếng.
- Bá Vương Nộ Hống!
Làn sóng âm khủng khiếp lấy y làm trung tâm bùng phát ra bốn phương tám hướng, chấn nát vụn hơn trăm thanh phi kiếm của Hàn Phi.
Pháp bảo huyết luyện bị phá tan khiến sắc mặt Hàn Phi thoáng tái đi nhưng thân pháp càng lúc càng nhanh, đã sắp nhảy vào trong Nguyệt Dạ sâm lâm.
Độc Cô Minh lạnh giọng nói:
- Mau thả ta ra, bọn họ đến ứng cứu ta, nếu một mình ta sống mà bọn họ đều chết, sống như vậy còn nghĩa lý gì?
Hàn Phi hừ nhẹ:
- Ngu ngốc, thà ngươi sống sót mai mốt còn có cơ hội tìm Vương Nhất báo thù. Bây giờ lao lên chẳng khác nào tự tìm đường chết! Cùng Đường Mạt Lộ là chiêu thức khi bị dồn đến tuyệt cảnh, đưa bản thân tiến vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma để bộc phát ra toàn bộ tinh hoa, thần trí tạm thời mất hết trong mấy tháng. Bây giờ dù Kiếp chủ và kẻ diệt đạo Nguyệt Nhi xuất hiện cũng không phải đối thủ của y chứ đừng nói gì tên mình đầy thương tích như ngươi.
Độc Cô Minh trầm mặc, nhìn Vương Nhất đang dang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời gầm rống, hắc khí xung quanh cơ thể bao phủ trời đất, lấn áp cả quỷ khí đến từ Lưu Bình. Khoảnh khắc y thi triển thần thông này, trong không trung giống như vang lên tiếng ngâm trầm thấp:
“Lực bạt sơn hề, khí cái thế,
Thời bất lợi hề, truy bát thệ
Truy bất thệ hề khả nại hà,
Ngu hề, ngu hề nại nhược hà…”
Bá vương mạt lộ, thiên địa khốc ca!
Đôi mắt của Vương Nhất không còn ánh sáng, thay vào đó là một sự âm u đến mức khiến người đối diện như bị hút hồn vào đó. Y điên cuồng vùng vẫy khỏi những thứ đang trói buộc mình, giờ phút này vạn vật giống như đều trở thành địch với y. Đây là loại ý cảnh thiên địch còn triệt để hơn Quan Thất một phần.
- Ngã Mệnh Bất Do Thiên! Nghịch Thiên Nhi Hành!
Trong sự hoảng sợ của Quan Thất, Vương Nhất không ngờ lại thi triển ra thức thần thông của gã ta, mà uy lực của nó hiện tại đã tăng tiến không cách nào hình dung. Dưới một thức thần thông này cả Quan Thất và Lưu Bình đều phun máu, thân hình bay ra phía sau mấy trăm trượng như diều đứt dây.
Chưa dừng lại ở đó, Vương Nhất tóc tai bù xù, lại thi triển ra thức thần thông thứ hai của Quan Thất:
- Ngã Mệnh Bất Do Nhân! Dĩ Thân Vi Địch!
Một chưởng đánh ra, tiếng đàn vỡ tan, Tiêu Ức Tình trọng thương rơi xuống mặt đất, không gượng dậy nổi. Mà tam nữ cũng đồng thời gục ngã.
Doãn Chí Bình muốn chạy nhưng lại bị Vương Nhất rống lên một tiếng chói tai, thất khiếu đều ứa máu, từ trên không trung rơi xuống cái rầm.
Thê thảm nhất là Phong Diệt và Lôi Diệt, vì tu vi khá yếu nên bị tiếng rống kia chấn nát gần như bảy phần kinh mạch, hơi thở hấp hối.
Vương Nhất như hóa điên, mục tiêu nhắm đến là Độc Cô Minh đang được Hàn Phi kẹp trong tay ở xa.
- Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Ai dám cản ta đều phải chết!
Côn Vũ và Thẩm Yến cản đường nhưng cũng không chịu nổi một quyền của y.
Giờ phút này đây Vương Nhất đã hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma, tuyệt vọng ý bộc phát từ cơ thể bao phủ hoàn toàn chu vi ngàn trượng xung quanh, khiến tất cả mọi người không thể di chuyển.