Đế Cuồng

Chương 234 - Hơi Thở Hủy Diệt

- Yên tâm, nếu ta tính toán không sai thì ngươi không chết được đâu. Với sức sống của Trường Sinh thể, để lại cho ngươi giọt kim huyết cuối cùng, mất mười năm hai mươi năm sẽ hồi phục lại như ban đầu thôi…

Sắc mặt Hàn Phi trở nên lạnh như băng, khác hẳn với bộ dáng trượng nghĩa lúc xuất hiện đối đầu với Vương Nhất. Có lẽ đây mới là khuôn mặt chân thật của gã, vì lợi ích, vì trường sinh mà bất chấp mọi thủ đoạn. Tuy nhiên, Hàn Phi chỉ có thể được gọi là “kiêu” hoặc “tà” chứ chưa phải “gian” mặc dù tiếp nhận gần như toàn bộ truyền thừa của Lý Ẩn. Gã chỉ vì bản thân, không vì thiên hạ, con đường bản thân đi đã hoàn toàn khác xa vị gian hùng thái cổ năm xưa.

Độc Cô Minh còn đang nghiến răng chịu đựng sự đau đớn mà những vết thương trên lưng mang lại thì đã cảm giác toàn thân bị siết chặt, một sợi dây thừng màu tím từ đâu xuất hiện trói chặt hắn lại, cùng lúc cơn đau đớn từ tận linh hồn bùng phát, chẳng khác gì lúc bị Tử Dực tấn công.

Hàn Phi cười nhạt:

- Luyện Hồn tông năm xưa có ba chí bảo trân quý nhất, trong đó một là Luyện Hồn châu, hai là Tỏa Hồn tác, ba là Tịch Huyết chủy! Lúc ta tranh đoạt truyền thừa với Tử Dực ở Bắc Vực thì y chỉ đoạt được món đầu tiên, còn hai món phía sau dù không lợi hại bằng nhưng đều rơi vào tay ta! Mặc dù ta không thích hợp trở thành luyện hồn sư nhưng vẫn dư sức sử dụng hai món bảo vật này để khắc chế đám người sở hữu thể chất mạnh mẽ như ngươi… Ngươi đúng là ngu ngốc, cho rằng mình ở Tuyệt Vọng Ma Uyên hô mưa gọi gió là có thể coi tu sĩ trong thiên hạ không ra gì sao? Đừng nói là ta, nếu Tử Dực dốc toàn lực ra thì ngươi một nửa phần thắng cũng không có! Ngươi chưa gặp Hạ Thương Lan phải không, đến ta gặp cô ta còn phải quay đầu bỏ chạy ngay, nếu là ngươi e rằng chưa tới một sát na đã chết mà không rõ nguyên nhân rồi!

Độc Cô Minh trầm mặc, ngày hôm nay hắn thật sự đã bị Hàn Phi lấn áp hoàn toàn. Nhưng lý do cũng có một phần vì hắn đã phải khổ chiến quá lâu với đám Quan Thất, Vương Nhất, sức lực cạn kiệt, gần như mọi con bài tẩy đều lộ ra. Còn Hàn Phi từ đầu đến cuối chỉ đóng vai một tên Thập Nhân Địch đứng quan sát tất cả, sau khi hiểu rõ mọi thứ mới động thủ, một đòn chế trụ Độc Cô Minh đồng thời đẩy lui Vương Nhất.

Có thực lực, có mưu trí, có kiên nhẫn, và một điểm quan trọng là gã không hề quá nổi danh nên ít bị người khác chú ý , cũng không có quá nhiều cừu nhân theo sát mình. Đây là điểm quan trọng nhất khiến cho từ Vương Nhất đến đám Quan Thất, hay bây giờ là Độc Cô Minh đều ăn phải trái đắng của gã ta.

“Rốt cuộc kẻ này có bao nhiêu kiện đế bảo? Tỏa Hồn tác, Tịch Huyết chủy, Ly Dục chung, Như Ý Hóa Hình đỉnh… Thiên kiêu thời nay chỉ cần sở hữu một kiện đế bảo là đủ tung hoành ngang dọc, xưng hùng trong lớp trẻ, vậy mà người này sở hữu rất nhiều, e rằng con số thực sự vẫn chưa dừng lại ở bốn món trên!”

Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, Tỏa Hồn tác không ngừng siết chặt khiến linh hồn hắn đau nhói, gần như không cách nào phản kháng lại. Đây đúng là chí bảo dùng để khắc chế những kẻ có linh hồn khuyết thiếu như hắn.

Tịch Huyết chủy càng đáng sợ hơn, thời gian càng dài, tử khí ở miệng vết thương của Độc Cô Minh càng dày đặc cuối cùng ngưng tụ ra hình dạng những con rết màu tím to bằng ngón tay liên tục gặm nhấm cắn xé máu thịt hắn. Lúc này đây nếu có người nào đứng từ xa nhìn vào sẽ thấy cơ thể Độc Cô Minh đang dần bị bao phủ bởi vô số con rết màu tím, có một số con còn chui dưới lớp da rồi đi thẳng vào lục phủ ngũ tạng, cảnh tượng trông cực kỳ kinh dị.

Hàn Phi theo dõi toàn bộ quá trình này, đến khi cảm nhận được hơi thở Độc Cô Minh trở nên yếu ớt nhất, sắp sửa hấp hối thì mới lấy từ trong ống tay áo ra bốn cái lọ sứ nhỏ bốn màu. Nếu ai tinh ý nhận ra ngay bốn màu sắc này rất giống với bốn cây Trấn Đạo Thần Trụ của tứ đại hào kiệt thái cổ.

- Thời khắc tới rồi, máu Lý Ẩn, máu Thái Phong Điên, máu Khán Bất Xuyên, và khó khăn nhất là máu Bá Luân ta đều đã thu thập đủ. Chỉ thiếu duy nhất máu của thủy tổ Độc Cô gia! Đại trận mở ra thôi, hãy để thiên địa nguyên khí thời đại thái cổ ùa về đây, giúp Hàn Phi ta đạt đến hoàn mĩ chân chính trong thiên địa!

Theo cách suy nghĩ của Hàn Phi, đạo vận hoàn mĩ chưa đủ, nguyên lực cũng phải đạt đến sự hoàn mĩ như tu sĩ thời thái cổ. Đến lúc làm xong chuyện này, gã chắc chắn trở thành Vạn Nhân Địch trong cùng cảnh giới, hoặc chí ít cũng tiếp cận được nó.

Ném bốn chiếc lọ lên cao, hai bàn tay Hàn Phi liên tục biến đổi ba trăm chín mươi lần, vô số loại ấn quyết khó hiểu được đánh ra, mà chiếc quan tài sau lưng cũng lần đầu tiên rời khỏi thân thể gã lao vút lên khoảng không giữa năm cây Trấn Đạo Thần Trụ, bốn chiếc lọ máu vỡ tan tành, bốn giọt máu đủ màu sắc bắt đầu điên cuồng bỏ chạy như muốn thoát khỏi vòng khống chế của chiếc quan tài.

- Cục!

Nắp quan tài mở bật ra, từ miệng bộ thây khô bên trong lại phát ra chú ngữ quen thuộc.

Bốn phương tám hướng trong tế đàn bỗng xuất hiện vô số những sợi tơ vô hình vô sắc như mạng nhện bao phủ tất cả, ngay cả Độc Cô Minh bên dưới cũng không cách nào tránh khỏi, bị những sợi tơ vô hình này kiểm soát hoàn toàn.

Bốn giọt máu không phải ngoại lệ, rất nhanh chóng bị những sợi tơ bao phủ lấy sau đó cưỡng ép kéo về bên cạnh quan tài.

Vẻ mặt Hàn Phi trở nên nghiêm trọng, đây là thời khắc quyết định nhất để mở ra Khi Thiên Hoán Mệnh Vô Thượng đại trận năm xưa, chỉ có tàn niệm của Lý Ẩn mới thực hiện nổi. Nhưng chính bản thân gã cũng có sự nghi hoặc riêng của mình, không dám khẳng định Lý Ẩn có âm mưu gì khác hay không.

- Đâm lao thì phải theo lao thôi, không có Lý Ẩn ngươi thì Hàn Phi ta hiện nay đã sớm là một bộ xương khô bị người đời bỏ quên! Thành tại Lý Ẩn, bại tại Lý Ẩn! Hôm nay dù có chết ta cũng phải cùng ngươi điên đảo càn khôn một lần!

Thấy sự điên cuồng của Hàn Phi, bộ thây khô trong quan tài đang lơ lửng trên không liền bật cười, cảm thán mấy chữ:

- Tốt, tốt! Trường Sinh huyết, tới đây!

Giọng nói của bộ thây khô rất nhỏ, rất trầm thấp nhưng lại giống như ẩn chứa ma lực không cách nào cưỡng lại. Những con rết tím đang bò trên miệng vết thương của Độc Cô Minh ngay lập tức bị đóng băng lại, không thể tiếp tục hấp thu máu huyết của hắn. Tuy nhiên hắn không được an toàn mà trái lại còn rơi vào sự hung hiểm nhất từ lúc xuất hiện ở thế giới này.

Toàn bộ máu huyết trong người hắn sôi trào, những luồng nguyên khí hoang dã của thời đại hồng hoang cuối cùng còn sót lại ở đây cuồn cuộn chui hết vào người hắn.

Kim huyết đại thành!

Thật khó tưởng tượng nổi cảnh giới này lại nhanh chóng bị hắn chạm đến như vậy, nhưng chúng không phải dành cho hắn mà là dành cho bộ thây khô ở trên cao.

Những giọt kim huyết giống như nghe theo lời triệu hoán của bộ thây khô, thông qua những miệng vết thương sâu hoắm điên cuồng lao ra khỏi cơ thể sau đó xông thẳng lên trời cao, cuối cùng ngưng tụ thành một giọt máu vàng xếp bên cạnh bốn giọt máu của bốn đại hào kiệt.

- Trường Sinh thể đúng là loại thể chất kỳ diệu nhất, không nghĩ tới máu của một hậu nhân Hỗn Nguyên cảnh lại đủ sức thay thế máu của một hào kiệt… Độc Cô, ngươi là kẻ thần bí nhất ở thời thái cổ, ngay cả ta cũng không nhìn thấu được ngươi…

Bộ thây khô lẩm bẩm trong miệng mấy câu khó hiểu, đoạn thở dài:

- Máu ngũ đại hào kiệt chúng ta đã đủ, cùng mở ra tâm huyết tuổi trẻ của chúng ta thôi!! Khi Thiên…

Năm giọt máu đang bao quanh cỗ quan tài bốc cháy ngùn ngụt, cùng lúc đó năm Trấn Đạo Thần Trụ cũng tỏa ra thần quang lấp lánh, biến không gian u tối nơi tế đàn trở nên sáng rực.

Hàn Phi đưa ống tay áo lên che mắt, biểu tình cực kỳ lãnh đạm, vẫn lặng lẽ quan sát từng động tác của Lý Ẩn trên bầu trời và cả Độc Cô Minh đang ngã gục dưới mặt đất.

- Hoán Mệnh…

Âm thanh cổ lão tang thương vang vọng trong không trung, vô số những sợi tơ đan xen ngang dọc bỗng nhiên đứt đoạn. Một vòng xoáy màu xám đột ngột hiện ra chính giữa bầu trời, từ đó tỏa ra hơi thở khủng bố không cách nào miêu tả bằng lời, giống như là thiên đạo vô thượng đang phẫn nộ dưới sự ngỗ nghịch của sinh linh trời đất, muốn giáng xuống một đòn hủy diệt.

- Đây chính là hơi thở khi Diệt Chí Tôn kiếp phát sinh… Thiên đạo thật sự tồn tại sao?

Hàn Phi ngước đầu nhìn trời, trong đáy mắt không có sự sợ hãi mà chỉ có sự trầm mặc.

Gã muốn trường sinh, gã rất sợ chết. Nhưng cũng chính vì vậy mà ngoài cái chết ra gã chẳng sợ điều gì cả.

“Vì sợ chết, không muốn chết, nên càng phải mạnh mẽ kiên cường. Phải đấu với trời để giành giật lấy sự sống về cho bản thân mình. Đạo của ta, đi đến tận cùng chỉ có mình ta tồn tại, không cần ai khác ở bên cạnh…”

Hàn Phi thì thào trong miệng, chuẩn bị buông lòng tiếp nhận những thứ sắp phát sinh. Có thể là hoàn mĩ chân chính, cũng có thể là hủy diệt vĩnh viễn biến mất như những cấm kỵ đại thần năm xưa. Nhưng gã không hối hận, vì gã đã cố gắng, dám thử, nếu không thành thì thôi, xem như bản thân chưa đủ may mắn vậy.

Trong vòng xoáy màu xám giữa không trung phát ra những tiếng ầm ầm giống như lôi đình diệt thế sắp giáng xuống. Đi kèm với đó là cái nóng kinh khủng như nghiệp hỏa dưới mười tám tầng địa ngục phả ra như muốn thiêu rụi cả tế đàn bên dưới.

- Ha ha, phải có dũng khí thay đổi thiên hạ này, vì chẳng ai từ lúc bắt đầu đã trở thành hào kiệt!

Tiếng cười cuồng tiếu vang lên, nhưng không phải thanh âm phát ra từ bộ thây khô mà là đến từ cây cột màu đỏ rực như lửa của kiêu hùng Thái Phong Điên. Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn cường tráng mơ hồ hiện ra ở phía trên đỉnh cột, hướng về vòng xoáy màu xám cười dài.

- Người đời cười ta quá điên cuồng, ta chỉ trách người đời nhìn không thấu…

Tiếng thở dài não nề vang lên, một bóng đen khác như âm hồn lại xuất hiện trên đỉnh cây cột của tà hùng Khán Bất Xuyên. Dưới sự xuất hiện của bóng đen này, áp lực do hơi thở hủy diệt từ phía trên vòng xoáy cũng giảm đi ba phần.

Bình Luận (0)
Comment