Đế Cuồng

Chương 257 - Bên Ngoài Âm Cốc

Sở dĩ xảy ra tình trạng đột phá hai lần hoàn mỹ là vì lần đầu tiên ở lần đầu tiên, Độc Cô Minh đi theo con đường đạo vận do Thẩm Yến sáng tạo ra, có điều cải biên lại một chút, để bản thân trở thành độc nhất vô nhị, không trùng lặp với bất kỳ ai.

Thế gian dùng “khổ” làm “hải”, “đạo” làm “thuyền” để đưa bản thân đến bến bờ hoàn mỹ. Mở rộng khổ hải đến mười vạn trượng được tôn xưng là hoàn mỹ. Đối với đám Thẩm Yến thì họ sẽ dùng đạo vận mà bản thân ngộ ra điền vào khoảng trống một trượng cuối cùng, thành tựu cảnh giới này.

Còn tham vọng của Độc Cô Minh rất lớn, hắn tự chia khổ hải của mình thành mười tiểu khổ hải riêng biệt. Kế đến lại dùng mười loại đạo vận riêng biệt giúp chúng hoàn mỹ. Chính nhờ điều này mà hắn sở hữu nguyên lực hùng hậu hơn những tu sĩ bình thường gấp mười lần, thậm chí không ít lần giao chiến vượt cấp với những chí tôn thiên kiêu khác. Trừ phi khoảng cách quá xa giống như Hàn Phi hay Vương Nhất thì hắn mới bại lui, không cách nào tranh phong nổi.

Sau khi tự bạo hỏa phân thân và khinh hành phân thân, cảnh giới của hắn cũng rơi rớt xuống Khổ Hải một lần nữa.

Có điều hắn nhân họa đắc phúc, dưới tình trạng thiên địa nguyên khí nồng đậm đến mức khó tin như thế này, cơ thể hắn dần dần thăng hoa để đạt đến hoàn mỹ theo cách của tu sĩ thái cổ và thượng cổ.

Thái cổ và thượng cổ tu thân, dùng nguyên lực cường hóa thân thể, hướng đến lấy lực chứng đạo.

Còn thời đại của hắn có thể xem như tu tâm, lấy cảm ngộ đại đạo làm gốc rễ, giúp linh hồn thăng hoa đến cực hạn.

Đây chính là khát vọng của Hàn Phi, thân thể hoàn mỹ, linh hồn hoàn mỹ thì mới đúng là chân chính hoàn mỹ. Một khi làm được điều này thì thế gian làm gì có ai cản nổi bước chân hắn, hắn sẽ chân chính siêu việt tu sĩ cùng thế hệ.

Chỉ đáng tiếc kẻ có được điều đó lúc này lại là Độc Cô Minh.

Hàn Phi rất mạnh, nhưng vẫn thiếu một chút vận khí.

Vận khí nếu xét theo khía cạnh nào đó cũng có thể xem là một loại thực lực.

Quay lại hiện tại, Tiểu Tranh Mệnh thuật điên cuồng thổ nạp, thiên địa nguyên khí không ngừng tụ về khổ hải rồi phân phát ra kỳ kinh bát mạch, bây giờ đã áp súc đến mức cùng cực. Nếu không phải Độc Cô Minh đang ngủ say thì hắn sẽ có thể lập tức đột phá cảnh giới Hỗn Nguyên, thậm chí sẽ không dừng lại ở Hỗn Nguyên mà tăng một mạch đến Hỗn Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong.

Điều này nghe có vẻ nghịch thiên nhưng nếu xét với quãng đường hắn đã trải qua, những trận ác chiến cửu tử nhất sinh thì lại hoàn toàn xứng đáng.

Tạo hóa của hắn cũng chưa dừng lại ở đó.

Hồng huyết trong người hắn đang bắt đầu hành trình tiến hóa lên kim huyết một lần nữa. Tốc độ chuyển hóa rất nhanh, đã chiếm tới một phần ba máu trong cơ thể. Có lẽ chỉ tầm bảy tám năm nữa thôi hắn sẽ chính thức chạm đến kim huyết đại thành. Đặc biệt là đám kim huyết này hoàn toàn thuộc về hắn, không hề bị lây nhiễm hoang khí như lúc trước.

- Ta phải giết ngươi! Ta phải giết ngươi!

Hai mắt Dược Thiên Sầu long lên sòng sọc, tay phải nắm chặt Thiên Nhai kiếm chuẩn bị đâm xuống.

Độc Cô Minh đang hôn mê, không hề có chút sức phản kháng. Nếu Dược Thiên Sầu thực sự ra tay thì hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng mũi của Thiên Nhai kiếm chỉ chạm nhẹ vào cổ Độc Cô Minh rồi dừng lại, không hề tiến thêm một phân nào. Mặc dù vậy lưỡi kiếm vẫn tạo ra một vết thương nhỏ khiến máu không ngừng ứa ra vì quá sắc bén.

- Ta hận…

Dược Thiên Sầu lại cười, song lần này đi cùng với nụ cười của gã là hai dòng lệ nóng ứa ra từ hai khóe mắt.

Gã không xuống tay được.

Đạo của gã là y đạo, gã sinh ra để cứu người chứ không phải giết người. Một khi giết Độc Cô Minh thì cũng đồng nghĩa tự phá hủy đi đạo tâm, từ nay về sau vĩnh viễn không thể nào tiến thêm trên con đường tu luyện được nữa.

Đúng lúc này phía bên ngoài vang lên tiếng hí dài của Đạp Nguyệt Ô Truy, nhờ thời gian ở bên cạnh nhau khá lâu mà Dược Thiên Sầu hiểu được ẩn ý trong tiếng hí này của nó.

Có đại sự xảy ra!

- Nếu chiếu theo quy tắc cũ thì hôm nay chính là ngày Lãnh Nhi đưa về phần nguyên liệu cuối cùng, chẳng lẽ nàng gặp chuyện…

Dược Thiên Sầu biến sắc, vội vã cầm Thiên Nhai kiếm lao ra bên ngoài.

——————————————————————

Thảo nguyên biên giới Nam Hoang rộng lớn mênh mông, từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy những người đang di chuyển phía dưới biến thành những cái chấm đen nhỏ xíu, hoàn toàn không đáng xá với sự hùng vĩ của nó.

Những kẻ đang xuất hiện trên thảo nguyên là ai? Nếu có tu sĩ nào vô tình đi ngang qua thảo nguyên vào lúc này ắt sẽ rất giật mình vì những kẻ kia không ai là hạng tu sĩ tầm thường vô danh, thậm chí tiên tộc, ma tộc, quỷ tộc cũng xuất hiện tới mấy chục người.

Nổi bật nhất trong đó phải kể đến bốn người sau.

Hoắc Tôn, Đạo tử Hóa Lạc thiên nhân giới!

Phương Hạo, Đạo tử Nhị Thập Tam thiên tiên giới!

Cẩm Đình, Đạo tử Thập Nhất ma ngục ma giới!

Biện Thành, Đạo tử minh giới, huynh đệ kết bái của Bất Động - người được tôn xưng là đệ nhất thiên tài mà minh giới đã sản sinh ra trong suốt mười vạn năm nay, được dự đoán sẽ trở thành Quỷ chủ đời kế tiếp!

Bốn người này nhân vật được xếp trong Phong Vân bảng của lục giới, là nhân tuyển cho Hoàng vị đời tiếp theo, tính cách bọn họ đều thuộc loại ngạo mạn tự cao, nếu trong tình huống bình thường sẽ không bao giờ có chuyện bắt tay liên thủ để truy sát một người như thế này.

- Lãnh Oán! Đầu hàng giao ra hồn huyết, phát lời thề độc làm nô cho bản tiên một vạn năm, bản tiên sẽ tha cho ngươi một mạng…

Phương Hạo đứng trên một đám mây trắng, hai tay chắp sau lưng, thần thái cao cao tại thượng. Tiên khí trên người y cực kỳ thanh thuần, huyết mạch được xếp vào loại cực phẩm ở tiên giới, là Tiêu Dao tiên.

- Hoắc huynh, ả ta chính là mầm mống kẻ diệt đạo, nhất định phải giết chết, bằng không hậu hoạn khó lường…

Hoắc Tôn cưỡi trên một thanh phi kiếm, ánh mắt thể hiện sự không hài lòng với Phương Hạo. Dù vậy trong ngôn từ vẫn rất cẩn thận vì gã biết Phương Hạo không dễ chọc vào. Trong đội ngũ này thì Phương Hạo có tu vi cao nhất, đã sớm đột phá Tiên Thai cảnh từ lâu. Xét về chiến lực chính là Thiên Nhân Địch, trên Phong Vân bảng xếp hạng thứ bảy mươi ba.

Biện Thành yếu hơn một chút, xếp thứ tám mươi sáu.

Cẩm Đình ma giới xếp thứ một trăm bốn mươi bảy.

Mà Hoắc Tôn thì chính là vị đạo tử yếu nhất, thứ hạng nằm ở chót bảng, vị trí thứ một trăm chín mươi chín.

Số lượng đạo tử được công nhận chiến lực ở toàn lục giới chỉ có đúng hai trăm người, vậy nên sự tranh giành ganh đua ở Phong Vân bảng diễn ra rất quyết liệt. Gần như năm nào cũng có không dưới mấy chục vị đạo tử ngã xuống, nhưng sẽ rất nhanh được kẻ khác lấp vào chỗ trống.

Điển hình là trong ba năm trở lại đây Phong Vân bảng có sự xuất hiện của mấy đạo tử mới ở nhân giới. Những nhân vật này chỉ vừa mới gia nhập tu luyện giới không lâu nhưng lại nhất bộ đăng thiên, được chúng tu sĩ cùng thế hệ hết sức ngưỡng mộ.

Nổi bật nhất chính là Lý Ẩn! Y mang một bộ dạng thư sinh cực kỳ quê mùa đến tham gia Hóa Long đại hội ở Vô Tưởng thiên, sau khi đánh bại Mông Điềm ma đạo tử đang xếp ở vị trí thứ năm trên Phong Vân bảng thì liền thay thế hắn ta đứng chễm chệ ở đó.

Di địa cũng xuất hiện thêm một đạo tử nữa có tên gọi Bá Luân đến từ Tuyết Thương phái. Tuy nhiên vị đạo tử này rất ít ra tay, mặc dù liên tục bị khiêu chiến nhưng vẫn một mực bế quan tu luyện ở tông môn, khước từ tất cả mọi người. Rất nhiều kẻ khinh thường cho rằng y may mắn mới đánh bại được Triệu Khoan kẻ xếp hạng thứ hai trăm trong Phong Vân bảng nên rất sợ bị tước đoạt vị trí, phải dùng cách đê hèn là ẩn nấp để cố giữ thứ hạng này thật lâu.

Cẩm Đình cười cười:

- Hoắc huynh sợ ả hay sao? Lãnh Oán chỉ xếp thứ sáu mươi trên Phong Vân bảng mà thôi. Chúng ta tuy thua kém nàng ta đôi chút nhưng đông người thế này chắc chắn đủ sức áp đảo. Bắt nàng ta giao ra hồn huyết làm nô bộc cả đời cũng là ý tưởng không tệ. Sau này tu vi nàng ta cao lên sẽ có ích hơn sủng thú rất nhiều… Ví dụ như làm lô đỉnh chẳng hạn…

Biện Thành cũng tỏ ra thú vị, tham gia vào cuộc nói chuyện này:

- Có lô đỉnh là một đạo tử, vinh quang này ngay cả đám người Vạn Vô Địch, Bất Động cũng chưa có được… Ta xin chúc mừng Phương huynh trước!

- Yên tâm, sẽ không thiếu phần Biện huynh, khi đó ta sẽ mời Biện huynh tới cùng góp vui… Bản tiên thích nhất là lô đỉnh nhân tộc, cũng thường xuyên gọi bạn bè tới chung vui…

Phương Hạo cười lên đầy khoái trá. Trông thấy vẻ mặt này của y, Hoắc Tôn cực kỳ bất bình. Dù sao Lãnh Oán cũng là nhân tộc. Đám ngoại tộc kia rõ ràng cực kỳ khinh thường nhân tộc mới buông ra những lời đầy thô tục như vậy.

“Tiêu Dao tiên cái rắm chó, ngươi rõ ràng là Đê Tiện tiên…”

Hoắc Tôn nhủ thầm trong lòng, nếu không phải sự việc truy sát mầm mống kẻ diệt đạo được tông môn của gã giao cho, dặn dò nhất định phải hoàn thành thì gã đã quay đầu bỏ đi ngay lập tức rồi.

Phía trước mặt, Lãnh Oán mình đầy thương tích, sinh mạng đã như đèn dầu trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt ngấm.

Đám Phương Hạo đã truy sát nàng suốt ba tháng, bọn chúng vì muốn bắt sống nàng nên chơi trò mèo vờn chuột hòng tiêu hao sức lực của nàng. Hiện tại có thể gắng gượng đi được đến chỗ âm cốc nơi Dược Thiên Sầu đang ở đã là kỳ tích.

- Ta có thể chết, nhưng phần nguyên liệu này nhất định phải giao cho Dược Thiên Sầu… Ngươi cũng nhất định phải tỉnh lại, đừng để cố gắng mấy năm nay của ta biến thành vô ích…

Lãnh Oán thở hắt là một hơi, tiếp tục chống chọi lại vô số thần thông đánh thẳng vào lưng mình, tiên hạc dưới chân nàng vì không chịu nổi đòn đánh này lập tức tắt thở rơi tự do xuống phía dưới. Bất đắc dĩ lắm nàng mới phải tiêu hao linh lực tiếp tục tự phi hành, mặc dù điều này sẽ khiến cho nàng mau chóc kiệt sức hơn nữa.

- Ha ha, bắt lấy nàng ta!

Chứng kiến cảnh tượng này, Phương Hạo cười dài, chân đạp mây trắng di chuyển càng nhanh hơn, chuẩn bị ra tay khống chế Lãnh Oán.

Nhưng đúng lúc này từ phía dưới âm cốc vang lên tiếng thét dài, kế đến là một thân ảnh cưỡi trên lưng hắc mã từ phía dưới lao lên, một đạo kiếm khí xanh nhạt chém ngược về phía Phương Hạo khiến gã bất đắc dĩ giơ tay đón đỡ, thân hình hơi khựng lại một chút, vô tình để Lãnh Oán chạy thoát khỏi phạm vi khống chế.

Bình Luận (0)
Comment