Đúng lúc này từ bốn phương tám hướng liên tục vang những âm thanh dồn dập giống như có rất nhiều cổ thú khổng lồ đang di chuyển đến. Mặt đất cũng thoáng run lên một chút, gió lớn mặc dù vẫn thổi nhưng giờ đây trở nên lạnh lẽo khôn tả, mường tượng đang cuốn sát cơ từ nơi phương xa tới.
- Tám lộ quần hùng đến rồi!
Phùng Hằng tỏ ra vui mừng khi thấy ở hướng bên trái xuất hiện một đoàn tiên tộc đang cưỡi trên lưng tiên hạc. Người đứng đầu là một thiếu nữ áo xanh thần thái phiêu dật, tà áo lụa mỏng thướt tha trong gió, dung mạo diễm lệ thoát tục kinh động lòng người.
- Quách tiên tử, chờ nàng đã lâu!
Khoảnh khắc thiếu nữ này xuất hiện, vẻ căng thẳng trên gương mặt Phùng Hằng cũng giảm đi một chút, thương thế trong người mặc dù khá nghiêm trọng cũng có dấu hiệu dần ổn định.
Quách tiên tử chính là người trong mộng của y, có điều y chưa từng thổ lộ với nàng chuyện này. Đơn giản vì trong một cuộc trò chuyện ngẫu nhiên giữa chúng đạo tử tiên tộc, Quách tiên tử có nói ra rằng nàng thích một nam tử đội trời đạp đất, quá khứ có thể không quan tâm nhưng tương lai nhất định phải trở thành “thiên hạ chi chủ”, bễ nghễ chúng sinh. Có người hỏi nàng nguyên do, nàng liền mỉm cười đáp:
- Nữ nhân trên đời ai chẳng muốn một đức lang quân xuất chúng? Huống hồ ta không hề trèo cao, phóng mắt khắp ba mươi ba tầng trời tiên giới cũng là một nữ tử tài mạo song toàn. Nếu có cơ hội chọn lựa, việc gì ta phải chọn những kẻ tầm thường?
Mà Phùng Hằng lúc đó chỉ mới bước lên con đường tu luyện, địa vị trong tiên tộc lại không cao, đối với nàng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà ngưỡng vọng, đồng thời ghi tạc câu nói kia vào lòng. Y thấy suy nghĩ của nàng không sai chút nào. Thay vì trách nàng tham mê tài vật, danh vọng thì y muốn cố gắng đạt được những điều đó, trở thành người đủ tư cách sánh vai cạnh nàng.
Vật đổi sao dời, Phùng Hằng chiếm được truyền thừa của Mãn Lâu thiên đế, một bước lên trời, dùng tiên vị Vô Cấu tiên của mình đánh đâu thắng đó, trở thành đệ nhất thiên tài tiên tộc. Đến lúc này đây khoảng cách giữa y và Quách tiên tử mới thu hẹp được một chút, song nàng vẫn vô cùng lạnh nhạt, gần như không để y vào trong tầm mắt. Người mà nàng hướng đến, thân thiết nhất, gần gũi nhất chẳng phải ai khác ngoài thái tử tiên tộc, con trai độc nhất của Tiên Hoàng thế hệ này.
Với một nữ nhân đam mê quyền lực tới cực điểm như vậy mà Phùng Hằng lại hết lòng ngưỡng vọng, không ngừng cố gắng, tất cả bằng hữu thân thiết của y đều cho rằng y là kẻ ngốc, vô não vô tri.
Phùng Hằng không những không phản bác mà chỉ cười lắc đầu:
- Ái tình là cảm xúc, không liên quan tới lý trí. Kiếp trước ta nợ nàng, kiếp này dính phải tình kiếp, chẳng thể buông bỏ…
- Vậy ngươi muốn làm gì? Thứ nàng cần là một cửu ngũ chí tôn, Tiên Hoàng vạn thế, không phải một đệ nhất thiên tài nhưng mãi là thuộc hạ của kẻ khác.
Lần này Phùng Hằng im lặng rất lâu, ánh mắt lóe lên tia sát khí rồi lạnh lùng nói:
- Ta tất nhiên không thể nhìn nàng trở thành nữ nhân của kẻ khác. Nếu thái tử muốn đoạt nàng, ta sẽ giết thái tử, nếu Tiên Hoàng muốn đoạt nàng, ta sẽ giết Tiên Hoàng… “Thiên hạ chi chủ”? Chỉ cần có lòng, không phải không thể chạm tới!
Tất nhiên chỉ bằng hữu thân thiết nhất của y mới nghe được câu nói này. Cả ba bắt tay thành lập rất nhiều thế lực ngầm ở ba mươi ba tầng trời tiên giới, mưu đồ to lớn. Hiện tại tu vi Phùng Hằng còn thấp, chưa thể chính thức vùng lên. Giả dụ một khi y chạm tới Đế cảnh thì chắc chắn tiên tộc sẽ dậy sóng, gió tanh mưa máu lại nổi lên.
Lộ quần hùng thứ hai xuất hiện do hai tiên tộc khác cũng khá có danh tiếng dẫn đầu, chính là hai vị bằng hữu thân thiết kia của Phùng Hằng - Bão Phác tử và Vô Nhai tử. Số anh tài bọn họ đưa tới rất đông đảo, cũng phải hơn sáu mươi người.
Lộ quần hùng thứ ba thuộc về yêu giới, do Cát Hồng của yêu tộc dẫn đầu. Yêu khí rợp trời xanh, thần sắc ai nấy hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết là hạng thiên kiêu không tầm thường.
Lộ quần hùng thứ tư do ma tộc dẫn dắt, đây là vị đạo tử đang xếp thứ mười lăm trên Phong Vân bảng, Yến Vân Nam. Sự xuất hiện của bọn họ khiến bầu trời như muốn tối xầm lại, hắc ám nhờ đó chuẩn bị bao phủ thế gian.
- Ha ha, bọn họ tới rồi, phen này Vạn Vô Địch ngươi có mọc cánh cũng khó thoát!
Lạc Cảnh yêu đạo tử cười vang, thần thái cực kỳ sảng khoái nhìn về phía nam tử tóc xoăn dáng người cao lớn phía xa. Ngay cả Độc Cô Minh cũng phải thu kiếm và đao lại, ngưng trọng quan sát tình hình.
Có điều Lã Vọng bên cạnh lại nhíu mày, linh cảm của y mách bảo rằng có điều gì đó rất bất ổn đang phát sinh.
- Bốn lộ quần hùng còn lại đâu? Vì sao không cùng tới đây?
Mị Hồ nói:
- Bốn lộ còn lại do Nghiêm Khoan minh đạo tử, Cách Ngạn, Âu Dương Hoa, Đông Phương Chấn, ba vị ma đạo tử cực mạnh của ma giới thống lĩnh. Chiến lực bọn họ không hề thấp hơn Mông Điềm và Quân Đồ Lợi là bao, thêm vào đội ngũ đông đảo dẫn theo, chắc chắn chẳng thể phát sinh chuyện gì!
Chứng kiến bốn lộ quần hùng kia xuất hiện, Vạn Vô Địch biểu tình vẫn như thường, đầu vẫn ngẩng cao, bá khí vẫn như cũ tỏa ra khắp trời đất. Dường như thực sự muốn thử dùng sức một người địch cả thiên hạ để xem giới hạn bản thân ở đâu.
Mà Độc Cô Minh thì trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, mặc dù hơi thở của hắn cực kỳ yếu nhược, hai mắt mờ đục vì bị thương quá trầm trọng nhưng vẫn phòng thủ rất chặt khiến đám người đang vây công dè chừng.
“Thời cơ sắp tới rồi, hy vọng kế hoạch của ta không xuất hiện sơ hở nào!”
Hắn lẩm bẩm trong miệng, mắt liếc nhìn về phía âm cốc phía sau lưng.
Chỗ đó cách vị trí hắn đang đứng không quá xa, chỉ tầm trăm bước chân, một khi thi triển Bách Bộ Hồng Trần nhất định có thể tới trong nháy mắt. Quan trọng là phải làm cách nào dẫn được ba kẻ bên trong bỏ chạy mà không gây ra sự chú ý của quá nhiều người.
Bốn lộ quần hùng áp sát với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vây kín chiến trường nơi Độc Cô Minh và Vạn Vô Địch đang đứng.
Yến Vân Nam cười ha hả:
- Vạn bá vương, chúng ta lại gặp rồi! Nhớ ba năm trước ngươi đánh bại ta ở Ma Hồng lĩnh ma giới, sỉ nhục ta trước rất nhiều ma tộc. Ta khi ấy vô cùng hận ngươi, đã từng thề rằng đời này kiếp này phải tự tay cắt đầu ngươi xuống. Không ngờ lời thề đó nhanh như vậy đã sắp thực hiện được rồi!
Vạn Vô Địch điềm tĩnh hỏi:
- Ngươi chắc chắn hôm nay ta phải ngã xuống sao?
Yến Vân Nam gằn giọng:
- Ngươi tưởng mình là Mãn Lâu thiên đế chắc? Mà dù ngươi có là ông ấy, dưới sự vây công của anh hùng hào kiệt khắp nơi cũng chỉ có một con đường chết!
Cát Hồng cưỡi trên lưng một con cổ thú khổng lồ hình dáng như chó, lông dài, bốn chân to chẳng khác gì đại hùng. Điểm đặc biệt khiến người ta ấn tượng nhất ở nó là đôi mắt nhắm tịt lại cùng cái miệng rất to, kéo dài tới tận hai mang tai. Đây chính là cổ thú Hỗn Độn, nằm trong tứ đại hung thú của yêu tộc. Phải là người có địa vị rất cao, thực lực tiềm năng rất mạnh mới có thể nhận được sự tán đồng của nó.
- Vạn bá vương, tại hạ khâm phục ngươi từ tận đáy lòng! Có điều dòng máu chảy trong huyết quản khác nhau, ngươi là nhân, mà ta lại là yêu, vĩnh viễn không cách nào đội trời chung. Hôm nay Cát Hồng phải giết ngươi!
Vạn Vô Địch nở nụ cười sáng lạn, dù đối mặt với quần hùng đông đến rợp trời như thế này ánh mắt bất khuất kiên định vẫn không suy chuyển dù chỉ một chút.
- Ta cũng không trách các ngươi! Nếu ta thất bại ngã xuống, chỉ trách đời này vô duyên với hai chữ “vô địch”!
- Chết tới nơi mà còn ngạo mạn! Hôm này số trời đã định ngươi phải chết, người dẫu có mạnh cũng không bao giờ thắng được trời!
Yến Vân Nam cười lạnh. Theo như y thấy Vạn Vô Địch chẳng khác nào anh hùng mạt lộ, chỉ còn vẫy vùng được mấy khắc nữa mà thôi. Nhân Giả Vô Địch thì đã làm sao? Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ nhưng rốt cuộc vẫn sẽ phải quỳ gối trước vận mệnh, thuần phục dưới “thiên ý” trên cao.
Đúng lúc này tiếng vó ngựa ở phương xa lại truyền tới, chính là một trong những phương hướng của bốn lộ quần hùng vắng mặt. Một giọng nói hào sảng cũng vang lên, bên trong chứa hào tình vạn trượng, dường như không hề thua kém giọng nói ban đầu của Vạn Vô Địch.
- Hồ ngôn loạn ngữ, trời làm sao thắng được người! Ngươi chưa từng nghe câu nói “nhân định thắng thiên” sao? Chỉ cần có lòng, người chắc chắn thắng được trời!
Nghe giọng nói này, khóe môi Vạn Vô Địch khẽ cong lên tạo thành nụ cười tự tin. Mà Độc Cô Minh cũng cảm giác toàn thân nóng rực, trong tim có ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt. Dường như kẻ chưa xuất hiện ở đằng xa sở hữu ma lực kích phát nhiệt huyết và hùng tâm của tu sĩ. Nếu nói đấu chí, chiến chí của Vạn Vô Địch giống như sóng lớn cuồn cuộn, biển sâu núi cao thì đấu chí chiến chí của người kia lại chẳng khác nào một ngọn nhân hỏa đốt thẳng tới trời xanh.