Đại kiếp nạn bắt đầu phủ xuống, anh kiệt xuất hiện nhiều như mây. Vốn dĩ thường ngày đi tìm một người còn khó hơn lên trời nhưng hôm nay trong Thiên Huyễn thành lại tập hợp tới phân nửa Nhân Giới Chí Tôn bảng.
Kẻ xếp thứ hai trong số các anh kiệt trẻ tuổi cũng có mặt. Hiện tại y đang đứng trò chuyện với một cô gái áo xanh rất vui vẻ, dường như không mấy bận tâm đến cuộc đại chiến long trời lở đất sắp sửa ở bên ngoài thành.
- Mặc dù phát sinh vài chuyện ngoài ý muốn nhưng Luận Đạo đại hội vẫn như cũ được tiến hành vào tối nay. Truyền thừa của hào kiệt thời cổ ai mà bỏ qua được chứ? Hạ cô nương, cô có định tham gia hay không? Nếu có tại hạ xin nguyện làm tùy tùng đưa cô nương dạo chơi Thiên Huyễn thành...
Ngũ Hành tử chắp tay sau lưng, thần thái phiêu dật nói.
Cô gái áo xanh chẳng phải ai khác mà chính là Hạ Thương Lan trong cuộc nói chuyện giữa Bạch Tử Hạo và Cố Lý.
Ở Di địa thông tin về nàng ta vẫn là một dấu hỏi chấm, nhưng tại thánh giới Cửu Thiên thì lại hoàn toàn trái ngược. Cái tên Hạ Thương Lan như sấm động bên tai chúng tu sĩ nhân tộc trẻ tuổi, gần như đủ sức sánh ngang với Bất Bại Tiểu Bá Vương Lục Triết, hay Thần Kiếm Phiên Thiên Bạch U Mộng.
Đến mạnh như Hàn Phi mà còn không so kè nổi với Hạ Thương Lan quá ba chiêu, đại bại bỏ chạy là đủ hiểu chiến lực nàng ta khủng bố đến mức nào.
- Ngũ công tử thật nhàn nhã quá mức đấy! Công tử đừng quên bản thân đã lĩnh mệnh trở thành Bình Di hầu của triều đình Bạch tộc, phụng sự dưới trướng Tiêu thiên sư. Nhiệm vụ của công tử là phải bình định được thế hệ trẻ ở đây trước khi Tiểu Bá Vương tới, bằng không để y chiếm hết công lao thì đồng nghĩa với việc chúng ta đã thất bại! Tương lai Tiêu thiên sư trách phạt xuống thì chẳng một ai chịu nổi lửa giận của ngài đâu!
Hạ Thương Lan ôn tồn nhắc nhở.
Nào ngờ Ngũ Hành tử chẳng những không sợ mà còn lắc đầu cười nhẹ:
- Tình hình thánh giới của các vị có vẻ rất hỗn loạn, đế vương suy bại, quần hùng cát cứ khắp nơi. Bạch Hoàng tôn kính là thế nhưng nay lại bị dòng họ Độc Cô kia lấn áp đến mức không thở nổi. Cái dòng họ này cũng thật quá mức bá đạo đi. Ở Di địa xếp vào trong tứ đại thánh hoàng triều, còn ở thánh giới cũng xếp vào trong ba đại tộc lớn nhất bên cạnh Thạch tộc, Thái tộc, chi phối cả nhân giới trong lòng bàn tay. Đó là chưa kể Tu Chân Liên Minh, Tàng Ảnh các cũng quan hệ mật thiết với họ. Tương lai nếu Cách Thế Phàm kiều được sửa sang xong, để bọn họ biết được ở nơi vùng đất bị lãng quên này có tồn tại một Trường Sinh thể thì không rõ phong vân biến động gì sẽ lại phát sinh.
Hạ Thương Lan nở nụ cười trào phúng:
- Xem ra đã có người đem tình hình thánh giới nói lại với công tử trước ta. Công tử đang muốn thăm dò ta sao? Nếu công tử muốn biết chuyện gì thì cứ việc hỏi thẳng, không cần vòng vo gài bẫy như vậy!
- Đúng là người thông minh nói chuyện với nhau nên thẳng thắn là tốt nhất.
Ngũ Hành tử gật đầu, bèn hỏi:
- Tại hạ chỉ muốn biết Độc Cô gia thánh giới và Tu Chân Liên Minh có thực sự đều hướng đến vị chủ công đang từ trong luân hồi trở lại ở kiếp này hay không? Mà Tiêu thiên sư đang phụng sự Bạch Hoàng, giúp người chống lại sự chuyên quyền của ba đại tộc Độc Cô, Thái, Thạch, đối với việc này ngài ấy có dự định thế nào? Năm xưa người thánh giới các ngươi từng truy sát một cặp phu phụ đến tận Nam Hoang, khiến họ phải vứt con trai mình mà bỏ chạy về phía chân trời Đông Hải, sau đó tuyệt tăm tuyệt tích. Nghe đồn những người truy sát kia cũng họ Độc Cô, bọn họ muốn giết đi Trường Sinh thể chỉ vừa mới được sinh ra vài tháng...
Hạ Thương Lan như đã biết trước y sẽ hỏi câu này, chậm rãi đáp:
- Đúng là Trường Sinh thể từng gây ra không ít gió tanh mưa máu trong những năm gần đây. Nếu là lúc trước cách thời điểm hiện tại một ngàn năm, Trường Sinh thể một khi sinh ra ắt sẽ được chỉ định trở thành chủ Độc Cô gia và Minh chủ Tu Chân Liên Minh, điển hình là Độc Cô thừa tướng đức cao vọng trọng, một tay che trời, quyền lực chỉ xếp dưới Bạch Hoàng nhưng lại đứng trên toàn bộ chúng sinh nhân giới kia, ngay cả Tiêu thiên sư cũng không dám đối đầu trực diện mà phải dựa vào hoàng thất Bạch tộc để chống lại y. Nhưng kể từ lúc "kiếp này" trong lời truyền tụng của họ bắt đầu diễn ra thì Độc Cô gia thánh giới bỗng thay đổi. Bọn họ kiểm tra gắt gao mọi tộc nhân để xem đó có phải Trường Sinh thể hay không. Chẳng ai biết bọn họ định làm gì, chỉ biết mấy năm về sau Tu Chân Liên Minh đã chính thức rũ bỏ quan hệ với Độc Cô gia, thậm chí còn đánh nhau to vài trận. Cho đến khi cặp phu phụ kia đẻ ra hai đứa trẻ song sinh, cả hai đều sở hữu loại thể chất bá đạo trong truyền thuyết này...
Ngũ Hành tử sửng sờ:
- Có tới hai đứa? Không phải chỉ một mình tên Độc Cô Minh kia sao?
Hạ Thương Lan nói:
- Đây cũng là điểm nghi vấn rất lớn mà đám người tham gia truy giết cặp phu phụ kia phải vặn nát óc suy nghĩ. Bọn họ nghi ngờ rằng Độc Cô Đại Đế đã cứu đi một đứa, nhưng thời điểm đó bởi vì y quá mạnh, cộng thêm việc Cách Thế Phàm kiều đã bị Bạch Tự Tại chém đứt nên họ đành bỏ qua việc tìm hiểu. Tương lai thánh giới phủ xuống, người Độc Cô gia và Tu Chân Liên Minh chắc chắn sẽ chia làm hai phe, một điên cuồng truy sát hai đứa trẻ đã trưởng thành này, một lại bảo vệ chúng. Tất nhiên Độc Cô gia sẽ thắng thế vì có Độc Cô thừa tướng toạ trấn. Còn thái độ của Tiêu thiên sư sao? Ngài ấy chỉ dặn dò ta phải tức tốc thống nhất lớp trẻ nhân giới, thông quá đó thống nhất toàn bộ thế lực sau lưng họ. Ngoài ra ân oán tranh đấu của họ Độc Cô, tạm thời không nên quan tâm... Bọn họ càng đánh nhau to càng có lợi cho việc lấy lại quyền lực của Bạch Hoàng!
Ngũ Hành tử nghe xong thở ra một hơi, vẻ mặt âm trầm hẳn đi. Hồi lâu mới ôm quyền gượng gạo nói:
- Đã hiểu! Tại hạ cáo từ! Tối nay nếu Hạ cô nương không chê thì vẫn nên cùng tại hạ đến Luận Đạo Đại Hội! Nếu cơ duyên đủ sẽ cộng minh được với ý chí hào kiệt thời cổ, nhận được truyền thừa của bọn họ tại giếng Tam Sinh..
Thiên Huyễn thành có tuổi thọ cực kỳ lâu đời. Từ thời thái cổ nó đã tồn tại sừng sững, trải qua mấy lần cấm kỵ mà vẫn được bảo tồn nguyên vẹn chẳng hề sức mẻ.
Và cứ cách một đoạn thời gian tại giếng Tam Sinh nơi đây lại tổ chức một lần Luận Đạo Đại Hội tụ họp tất cả những anh tài kiệt xuất nhất. Thế hệ hoàng kim nhân tộc thời tiền thái cổ, đám Bá Luân, thậm chí Đông Hoa Nhân Chủ, Thể Thần đều từng tham dự, đứng trước giếng Tam Sinh nói lên thể ngộ của mình với đại đạo, cùng công pháp tâm đắc nhất do mình sáng tạo ra.
Ai sở hữu đạo vi diệu nhất, công pháp cao thâm nhất sẽ khiến chiếc giếng này toả sáng rực rỡ, giải khai đạo niệm của những thế hệ trước. Đến lúc đó chỉ cần cộng minh được với đạo niệm của bọn họ thì sẽ có cơ hội nhận được truyền thừa về mặt thuật pháp, tư tưởng.
- Thương Lan, ngươi thực sự tin tưởng tên tiểu tử này sẽ thuần phục chúng ta hay sao?
Sau khi Ngũ Hành tử rời đi, khoảng không sau lưng Hạ Thương Lan méo mó kịch liệt rồi ngưng tụ ra thân ảnh của một lão già thấp lùn. Khí tức của lão không ngờ lại tương đồng với Thần Tiêu Nhân Chủ ở bên ngoài, rõ ràng là người cùng cấp độ.
Hạ Thương Lan lắc đầu cười nhạt:
- Tin sao? Không đời nào! Mạnh lão, Tiêu thiên sư đã dặn dò phải dùng người Di địa trị người Di địa! Đám phản loạn ở đây mưu tính bạo động cả ngàn vạn năm qua, gốc rễ đã rất sâu. Chỉ có để bọn chúng tương tàn chém giết lẫn nhau mới là cách tốt nhất để bình định. Thánh giới chúng ta chỉ việc châm ngòi để ngọn lửa tranh đấu giữa chúng bùng lên là được. Nếu con đoán không nhầm thì Ngũ Hành tử nhất định sẽ ra ngoài tìm cách giết Độc Cô Minh để lấy đầu danh trạng với Độc Cô thừa tướng. Kẻ này mặc dù cũng xem như thiên tài xuất chúng nhưng tính cách lại thích dựa dẫm vào kẻ mạnh, sự phản trắc đã ăn vào máu. Nghe Độc Cô thừa tướng bá đạo như thế ắt sẽ phản bội chúng ta để về phe ông ta! Nhưng gã lại không ngờ tất cả đều nằm trong suy đoán của con, bị con lợi dụng!
Lão già gật gù:
- Con trưởng thành rồi! Mưu kế như vậy mà cũng nghĩ ra được. Quả nhiên để con đến đây đối đầu với Cố Lý là lựa chọn sáng suốt nhất!
Nghe nhắc đến Cố Lý, Hạ Thương Lan chợt thở dài, vẻ mặt đăm chiêu.
- Y không đơn giản đâu! Nếu không phải bên cạnh y cũng có người hộ đạo đang ẩn nấp thì con thật sự hy vọng Mạnh lão bất chấp thủ đoạn miểu sát y, tránh đi hậu hoạn dài lâu.
Lão già chậc lưỡi:
- Việc này thì con đã sai! Bên cạnh Cố Lý chưa bao giờ có người hộ đạo. Con có biết vì sao y lại chọn Thiên Huyễn thành làm nơi cư ngụ không?
Hạ Thương Lan biểu tình nghi hoặc lắc đầu.
Lão già nói tiếp:
- Tu sĩ Đạo Đài trở lên tuyệt đối không được xuất thủ trong thành, bằng không sẽ lập tức mất mạng. Chỉ khi đạt đến cảnh giới Nhân Chủ thì mới cảm nhận được mối nguy hiểm khủng bố đang rình rập ở đây! Oán niệm cường giả tồn tại trong thành rất nhiều, nếu chỉ tính riêng Chủ cảnh thôi thì đã có không dưới bốn mươi vị từng chết tức tưởi. Không phải ngẫu nhiên mà toà thành bình phàm này lại có khả năng trụ vững qua mấy lần cấm kỵ đâu!