- Hồ ngôn loạn ngữ!
Ngũ Hành tử mặt đen như than, cảm thấy gã thanh niên dị tật chân kia rõ ràng quá mức vô sỉ, đồng thời cũng khá bất ngờ vì không rõ từ đâu lại xuất hiện hai tu sĩ trẻ tuổi xuất chúng như vậy đến giải vây cho Độc Cô Minh.
- Đúng là phước lớn mạng lớn! Lần trước hắn bị Vương Nhất và đám Quan Thất, Độc Cô Yên Nhiên chặn giết ở Nguyệt Dạ sâm lâm đã may mắn có Hàn Phi giúp đỡ nên trốn thoát. Bây giờ bốn phía thọ địch, đối mặt Kiếp Chủ, Vương Nhất, ta, Trương Kiệt mà vẫn có người vào thời khắc mấu chốt ra tay tương trợ, chẳng lẽ ông trời còn chưa muốn để hắn chết hay sao?
Vừa giao chiến với Tẫn Cốt, Ngũ Hành tử vừa nghiến răng nói.
- Có lẽ hắn là hạng người "vì ứng kiếp mà sinh". Tự cổ chí kim có lời đồn rằng hạng người này trong cuộc đời của họ dù sa chân vào tuyệt lộ thập tử vô sinh cũng sẽ bằng cách kỳ lạ nào đó đánh phá ra một đường sinh cơ, thẳng cho đến khi thành tựu hào kiệt, trấn áp một thời đại...
Trương Kiệt nhìn Độc Cô Minh đang điên cuồng chống trả Vương Nhất, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, liếm môi nói tiếp:
- Nhưng càng như vậy ta lại càng muốn giết hắn! Giết Bách Nhân Địch trở thành Bách Nhân Địch, giết Thiên Nhân Địch trở thành Thiên Nhân Địch, giết một kẻ ứng kiếp, đoạt lấy khí vận hắn, ta lại thành kẻ ứng kiếp thay vào đó! Kiếp Chủ và Độc Cô Minh, Vương Nhất, dù giết được ai cũng sẽ thành toàn cho ước nguyện của ta!
Nhưng gã không biết rằng Ngũ Hành tử bên cạnh lại đang cười lạnh trong lòng:
“Mối quan hệ chúng ta duy trì lâu như vậy là bởi vì không ảnh hưởng đến lợi ích của nhau. Nếu ngươi đoạt được khí vận, trở thành kẻ vì ứng kiếp mà sinh. Lúc đó ta nhất định sẽ giống ngươi đối xử với Độc Cô Minh bây giờ, bằng mọi giá giết ngươi để đoạt đi khí vận!”
Vương Nhất điềm tĩnh chống trả đòn đánh của Độc Cô Minh, ngăn cản không cho hắn tiến về Thiên Huyễn thành. Giao chiến lâu như vậy, y không phải kẻ ngốc nên dễ dàng nhận ra được ở toà thành sau lưng có thứ gì đó khiến cho nam tử áo tím trước mắt bất chấp tất cả, đến mạng sống cũng không cần để lao tới. Có thể khiến kẻ thù trở nên điên loạn phiền muộn đến thế này, từ tận đấy lòng y cũng cảm thấy thoải mái vì thế không tiếc tất cả để hắn không đạt được mục đích.
- Hôm nay kết thúc tất cả nhân quả giữa ta và ngươi! Ta vốn tu đế vương chi đạo, ôm cả thiên hạ thương sinh vào lòng, vốn dĩ không nên chấp nhặt với ngươi, thậm chí ta còn muốn đưa ngươi về Tuyết Thương kết nghĩa huynh đệ cùng ta gây dựng nên thiên thu đại nghiệp. Nhưng ngươi tại tu luyện giới giết hết sáu người đệ đệ ruột thịt của ta, nếu ta vẫn hòa hoãn với ngươi thì chẳng khác gì cầm thú! Bằng mọi giá ngươi phải chết, lấy đầu mình bồi tội trước mộ bọn họ!
- Cút!
Độc Cô Minh nghiến răng, da thịt hắn bay lả tả, mùi thối rửa tanh hôi bốc lên nồng nặc, tay chân nặng trĩu bắt đầu mất dần đi sự linh hoạt. Thế nhưng lực đạo của hắn vẫn còn rất khủng bố, từng đòn nặng nề như muốn đồng quy vu tận bức Vương Nhất không ngừng lui lại phía sau.
Kim Phát Nữ không hề rảnh tay, liên tục múa đại đao giao chiến với Tỏa Cốt áo trắng vừa xuất hiện.
Một bên đao đạo vận kết hợp cuồng đạo vận chém tới mức hôn thiên địa ám, một bên kiếm đạo vận kết hợp khoái đạo vận tạo thành từng tấm lưới kiếm khí sắc bén muốn phân thây địch nhân ra hàng vạn mảnh.
Năm xưa vào thời thượng cổ, cả Chân Võ Thiên Tôn và Kiếm Thiên Tôn đều xếp trong hàng ngũ Đế giả mạnh nhất nhân tộc. Kiếm Thiên Tôn thì nhỉnh hơn rất nhiều vì dù sao ông ta cũng đứng đầu trong thập thiên tôn, thậm chí tạo ra được đạo hoa và đạo quả thành thục truyền thừa trọn vẹn cho Tỏa Cốt.
Mà Kim Phát Nữ tuy chỉ dung hợp được với tàn phá đạo giới của Chân Võ, nhưng nếu cộng thêm đạo hoa của Bá Thiên Cuồng Đao thì tạm thời có thể dùng số lượng tranh phong với chất lượng của Tỏa Cốt.
- Cô tuy mạnh song trong chưa tới năm mươi chiêu nữa sẽ bại dưới tay ta! Nếu không muốn chết thì mau tránh ra!
Tỏa Cốt thấy Độc Cô Minh càng đánh càng rơi vào hung hiểm thì rất lo lắng. Một mình hắn chống lại tứ đại cao thủ bao gồm Kiếp Chủ, Vương Nhất, Thông Bích, Trương Kiệt. Mặc dù thoáng nhìn qua thì hắn đang bức lui bọn họ nhưng thực chất đã sức cùng lực kiệt, như đèn dầu trước gió bất kỳ lúc nào cũng có thể vẫn lạc.
Chỉ nghe Kim Phát Nữ cất giọng trào phúng:
- Dù ngươi thắng ta cũng không giết nổi ta! Chờ Kiếp Chủ đại nhân giết Độc Cô Minh xong tới đây thì đó chính là tử kỳ của ngươi!
Nơi chiến trường của Tẫn Cốt và Ngũ Hành tử bắt đầu diễn ra trận đấu pháp cực kỳ khốc liệt. Dâm đạo đấu với ngũ hành đạo. Những tưởng rằng Ngũ Hành tử sẽ chiếm lợi thế nhưng không, cả hai bất phân thắng bại. Tẫn Cốt dù sao là truyền nhân của Đông Hoa Nhân Chủ, một người nhận được tôn xưng anh hùng bên cạnh Thể Thần của Tây Phong bộ lạc. Lúc còn sinh thời ông ta cũng là một trong những cường giả mạnh nhất thời đại. Tính riêng Đông Hoa Pháp thôi đã đủ xưng hùng xưng bá, thiếu chút hỏa hầu là đạt tới cấm kỵ, mỗi khi thi triển đi bảy bước hoa sen đỡ gót, đạo âm tiêu dao vang lên cộng hưởng không ngớt. Bây giờ tuy trên người Tẫn Cốt lại biến đổi thành dâm đạo nhưng uy lực không những chẳng giảm đi mà còn khó đoán hơn bội phần, không hề phí phạm tâm huyết tiền nhân.
- Lão đại, mau rút lui trước! Giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Bên trong thành rốt cuộc có thứ gì mà khiến huynh điên cuồng bất chấp như vậy?
Tẫn Cốt đấu nguyên lực với Ngũ Hành tử quát lớn, thần thông hai bên va chạm tạo thành vô số tiếng nổ ầm ầm rung chuyển mặt đất. Ngũ Hành tử đúng là âm hồn bất tán, dù y cố gắng thế nào cũng khó lòng thoát ra nổi. Lúc này đây trừ phi Độc Cô Minh chịu từ bỏ rút lui, bằng không chỉ ít lâu nữa thôi cả ba sẽ yếu thế dần dần, kết cục chiến bại đã được định sẵn.
- Chết!
Y vừa dứt lời đã thấy Kiếp Chủ lạnh lùng vung Lục Giới Sát Hồn thương lên đâm xuống đầu Độc Cô Minh. Một thương này nếu như đắc thủ sẽ để lại một lỗ thủng nơi gáy hắn, hệt như những gì đã xảy ra với Tiên Chủ năm xưa.
Tỏa Cốt biến sắc, muốn bất chấp lao đến nhưng lại bị Kim Phát Nữ vung đại đao cản đường.
Tẫn Cốt cũng vậy, dâm ý lan tràn khắp trời đất, chân đi bảy bước dâm hoa đỡ gót, những tiếng rên rỉ nam nữ giao hợp cộng minh tấn công vào đạo tâm của Ngũ Hành tử nhưng vẫn bị gã tạm thời hóa giải.
- Lão đại! Cẩn thận!
Ngoài việc hét lên thì Tẫn Cốt chẳng biết làm gì, tròng mắt đầy gân đỏ, vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm.
Vào đúng khoảnh khắc mọi người tưởng Độc Cô Minh sắp không xong rồi thì một cỗ sát ý lăng lệ không cách nào hình dung bùng phát giữa trời đất. Một đạo thân ảnh màu đen xuất hiện tấn công vào lưng Kiếp Chủ khiến gã phải ngưng trọng thu chiêu tự vệ.
- Sát Tiếu Thiên?
Vương Nhất âm trầm cất giọng hỏi.
Chỉ thấy nam tử áo đen bộ dáng gầy gò sở hữu gương mặt lạnh tanh kia quay về phía y, miệng nở nụ cười nhạt:
- Đại sư huynh, nhị sư đệ ra mắt huynh!
Nghe cách xưng hô giữa cả hai, mọi người ở đây có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu ra thân phận giữa hai người.
Sát Tiếu Thiên vậy mà ngoài thân phận thần bí ở Thần Tiêu thánh hoàng triều còn có thêm thận phận khác là môn nhân Tuyết Thương phái, sư đệ của Vương Nhất. Nhưng mối quan hệ giữa hai người dường như có chút căng thẳng, không hề hòa nhã như cách xưng hô của cả hai.
Vương Nhất hỏi.
- Ngươi đến đây để làm gì? Chẳng phải tại Tuyệt Vọng Ma Uyên tên Độc Cô này từng giết ngươi hay sao?
Sát Tiếu Thiên đáp:
- Không liên quan! Ta và hắn đấu pháp với nhau để tranh đoạt lợi ích. Khi ấy tu vi ta không bằng hắn nên thất bại cũng là chuyện bình thường. Dù sao cũng nhờ nhát chém kia của hắn mà ta thoát khỏi sự khống chế của chủ công Hắc Thủ, đồng thời học thành Đại Luân Hồi thuật của Thần Tiêu Nhân Chủ, thực lực bạo tăng đến cấp độ Thiên Nhân Địch. Trong tranh đấu tu luyện giới, nếu ta giết được người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người giết ngược lại. Nếu chỉ vì chuyện này mà ghi hận thì khác gì đàn bà kia chứ? Tương lai làm sao “ôm thiên hạ vào lòng”, để quần hùng cam nguyện cống hiến sức lực?
- Nói tóm lại ngươi muốn giúp hắn chống đối ta phải không?
Vương Nhất hừ lạnh nói tiếp:
- Tại Tuyết Thương ngươi đã muốn nổi loạn, kiên quyết chia bè chia phái bất tuân lệnh ta. Nếu không phải nể tình Thần Tiêu Nhân Chủ thì ta đã giết ngươi từ lâu. Hôm nay chính ngươi tự tìm đường chết nên Nhân Chủ cũng sẽ không trách được ta! Khôn hồn biết điều thì mau trở về Thần Tiêu thánh hoàng triều của ngươi mà bế quan đi!
Sát Tiếu Thiên lắc đầu cười cười:
- Ai thì sư đệ không biết, nhưng đại sư huynh không có khả năng giết được đệ! Huống hồ hôm nay ta không đến một mình! Sơ Tuyết cô nương, Mộng dược sư, Đông Hoa thái tử, các ngươi còn chờ gì mà không xuất hiện?
Theo lời kêu gọi của y, mấy cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh cũng xuất hiện bao vây nơi này lại, mặc dù chưa rõ mặt mũi nhưng ai cũng cảm giác được sự nguy hiểm đến từ họ.