Đế Cuồng

Chương 363 - Thần Chủng

Luận đạo đại hội ở Thiên Huyễn thành đã kết thúc.

Trong kỳ luận đạo lần này có tới ba mươi thiên kiêu đạt được sự cộng hưởng đại đạo đến từ giếng Tam Sinh. Trong đó nổi bật lên ba vị anh kiệt gồm Lý Khoát, Đông Phương bạch, Uông Linh.

Trước sự chứng kiến của chúng tu sĩ cùng thế hệ, ba người bọn họ tạo nên rất nhiều dị tượng rực rỡ Riêng Lý Khoát là kinh khủng nhất. Lúc y cộng minh với đại đạo thì bốn phía xung quanh liền xuất hiện vô số hư ảnh tiên thần đang quỳ bái, chúng sinh phủ phục, thậm chí sau lưng y còn huyễn hóa ra hình dáng một chiếc long tọa khổng lồ tỏa ra khí thế uy nghiêm chấn nhiếp tất cả, giống như là dành sẵn cho một vị Thiên Đế tương lai.

Điều này khiến tất cả tu sĩ đang chứng kiến chấn kinh vô cùng, liền truyền âm cho thế lực của mình thông báo tình hình. Dù sao hiện tại Lý Khoát chỉ mới tiếp nhận truyền thừa chưa lâu, thực lực còn đang ở mức khá tầm thường. Nếu chèo kéo được y thì chỗ tốt trong tương lai lớn đến mức không thể hình dung. Dù vậy Lý Khoát rất tinh quái, khoảnh khắc kẻ thứ hai là Đông Phương Bạch tiếp nhận truyền thừa đến từ hào kiệt tiên tộc tạo nên dị tượng chúng tiên giáng lâm bước trên cầu vồng bảy sắc tới tiếp dẫn, Lý Khoát liền mượn thời cơ mọi người mất tập trung mà nhanh chóng sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó ly khai khỏi Thiên Huyễn thành, vắt giò lên cổ mà chạy.

Mặc dù hành động của y bị Mạnh lão và Hạ Thương Lan nhìn thấy toàn bộ nhưng cũng không vạch trần, để y bình yên rời khỏi.

- Thú vị, cấm kỵ buông xuống, long xà khởi lộ, sắp tới sẽ rất nhiều anh tài xuất thế.. Di địa này nằm ở vị trí cuối cùng trong nhân giới, tiếp giáp ngũ đạo tự phong, đời nào cũng là mũi nhọn tiên phong chống sự xâm phạm của năm giới kia, vì vậy tiềm lực tu sĩ nơi đây cũng gần như cao nhất. Bá Luân Đại Thần sinh ra ở Đông Hải Di địa, Lý Ẩn đại gian hùng cũng vậy, hiện tại là Kiếp Chủ, Độc Cô Minh, Vương Nhất, Hàn Phi, Sát Tiếu Thiên, Mộ Dung Uyên Bác, Độc Cô Nghiệp, Pháp Táng… Quả nhiên rất đáng xem…

Nghe Mạnh lão cảm thán, Hạ Thương Lan lạnh lùng:

- Chỉ đáng tiếc Di địa lại ôm lòng tạo phản Bạch Hoàng, chúng ta thân là con dân của người nhất định phải tru diệt bọn chúng! Mạnh lão, người không nên mềm lòng…

- Ta hiểu, con không cần nhắc ta chuyện này. Cứ để giới trẻ nơi đây đánh nhau tới sức đầu mẻ trán đi, chúng ta một mẻ thu gọn tất cả sau…

Ở một sơn lâm nọ, Lý Khoát chạy trối chết.

Tu vi y chỉ vọn vẹn Hỗn Nguyên đỉnh phong, nguyên lực trong cơ thể có hạn. Dù vậy vì bảo toàn tính mệnh nên y không tiếc trả đại giá thi triển độn thuật liên tục.

- Truyền thừa đạo thống của Dịch Thiên Đế lọt vào tay ta, ha ha ha… Tương lai chỉ cần ta tiến vào Phong Vị cảnh hoán đổi thần vị, trở thành một thần minh chân chính thì sẽ có thể tiếp bước của Dịch Thiên Đế thống trị thương khung! Cái Thế Thần Quyền, Bất Diệt Chân Kinh, Vạn Quang Thần công, Hỏa Nhật Tam Tuyệt thuật là bước đầu để ta xưng bá nhân giới. Tiếp đến vẫn còn Kim Ô Chiến Giáp và Thắng Tà Thần Kiếm ở thần giới chờ ta đến tiếp quản! Kiếp này ai ngăn nổi ta quật khởi kia chứ?

Lý Khoát càng nghĩ máu nóng trong người càng nhộn nhạo hẳn lên, một tương lai sáng lạn như hiện ra trước mặt y, khiến y không kiềm chế nổi vui sướng.

Nhưng đúng lúc này phía trước mặt y chợt xuất hiện một nam tử áo đen đang chắp tay sau lưng, đứng phía trước cách đó không xa lạnh lùng nhìn y với vẻ vô cảm.

Khoảnh khắc nhận ra diện mạo của người này, Lý Khoát liền biến sắc, sau đầu vội chạy sang hướng khác. Nhưng nào ngờ phía tay phải lại xuất hiện thêm một nam tử áo trắng nữa chặn đường y lại. Vẻ mặt kẻ này cũng vô hồn như nam tử áo đen kia, nhìn thoạt qua chẳng khác nào khôi lỗi.

Tiếng chân dậm lên lá xào xạo vang lên ở hướng còn lại, một nam tử áo xanh nữa xuất hiện cùng với hai nam tử kia tạo thành thế gọng kiềm kẹp Lý Khoát ở chính giữa. Bây giờ đừng nói là độn thuật, cho dù Kiếp Chủ đích thân tới đây e rằng cũng chẳng thể cứu được y.

Đơn giản vì trong ba người kia, nam tử áo đen chẳng phải ai khác mà chính là Sát Tiếu Thiên, con trai Thần Tiêu Nhân Chủ vừa đích thân giao chiến với Vương Nhất.

Nam tử áo trắng là Đông Hoa thái tử, Mộ Dung Uyên Bác cầm hòa Thông Bích Viên Hầu yêu tộc.

Nam tử áo xanh tuy yếu hơn nhưng cũng rất có tiếng tăm trong giới dược đạo Thần Tiêu thánh hoàng triều, Mộng Tiểu Phàm.

Ba người vừa từ biệt Độc Cô Minh không lâu, những tưởng rằng đang trên đường quay về Trung Thổ nhưng không ngờ lại xuất hiện ở đây, chặn đầu Lý Khoát người vừa chiếm được thiên đại cơ duyên ở Thiên Huyễn thành.

- Ba vị, cớ gì lại chặn được Lý mỗ?

Lý Khoát run rẩy cất giọng hỏi, mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán, sống lưng ướt đẫm. Nếu bây giờ đem y phục của y đi vắt thì chắc sẽ được cả một chậu nước lớn.

Ba người kia không đáp, chỉ đứng yên lặng dùng ánh mắt vô hồn nhìn y. Bỗng một giọng nói trầm trầm vang lên phía xa, lại thêm một kẻ xuất hiện.

Lần này người xuất hiện là một nam tử ăn mặc rất dị biệt. Gã khoác áo choàng xám, đầu và cổ cũng quấn khăn màu xám, chân mang giày cỏ bện từ La Lỵ thảo tỏa mùi thơm đầy mê hoặc. Tay gã có đeo một chiếc lắc bạc gắn chuông nhỏ màu tím nhỏ nhắn xinh xắn. Theo bước chân của gã chậm rãi đi tới, tiếng chuông kia cũng vang lên từng đợt. Tiếng chuông tuy nhỏ nhưng giống như ẩn chứa ma lực quỷ mị chui vào đầu Lý Khoát khiến y thoáng mê man.

- Ngươi là…

Lý Khoát thì thào, thần trí bắt đầu trở nên mơ hồ, hỏi theo bản năng.

Nam tử áo bào xàm mỉm cười, nụ cười kín đáo cùng ánh mắt bí hiểm giống như đang che giấu vô tận bí mật.

- Ta là Cổ Lạc, từ nay về sau chính là Cổ chủ của ngươi… Truyền nhân của Dịch Thiên Đế thần giới thời thái cổ sao?

Cổ Lạc tiến đến trước mặt Lý Khoát, ba người Mộng Tiểu Phàm, Sát Tiếu Thiên và Mộ Dung Uyên Bác đều tự tách ra cung kính nhường đường.

Cổ Lạc biểu tình hài lòng, lẩm bẩm:

- Tam đại thánh hoàng triều Trung Thổ đều đã bị ta nắm trong lòng bàn tay, Độc Cô Minh cũng đã trúng cổ trùng, chỉ cần trợ giúp hắn trở thành trụ cột của Độc Cô gia nữa là xem như bố cục tại Trung Thổ của ta hoàn thành. Uông Linh kia nhận được truyền thừa hào kiệt ma tộc, mà Đông Phương Bạch lại là hào kiệt tiên tộc, bây giờ thêm một truyền nhân thần tộc, tất cả đều đã trở thành Vu chủng của ta. Trận tranh giành ở Thiên Huyễn thành này, tuy ta không ra mặt nhưng sau cùng ta lại là người được lợi nhiều nhất…

Khóe miệng gã cong lên tạo thành nụ cười nhạt:

- Trên đời này vũ lực chỉ dành cho hạng thất phu, trí tuệ mới là thứ tạo nên bậc kiêu hùng vô địch…

Kế đến Cổ Lạc đưa tay lên, từ ống tay áo chạy ra một con rết nhỏ màu đen bò lên mu bàn tay gã. Sau khi nhìn tới nhìn lui quan sát xung quanh thì nó liền bò lên mặt Lý Khoát, chạy quanh mặt mấy vòng như tìm nơi trú ẩn rồi chui tọt vào lỗ mũi y. Cơ mặt của Lý Khoát liên tục co giật, con rết kia chạy dưới làn da y hồi lâu rồi biến mất, cũng chẳng rõ là đi đến địa phương nào nữa.

- Gieo cho ngươi một con túc mệnh cổ… Từ nay về sau, Lý Khoát ngươi là thần chủng của ta…

- Tuân lệnh Cổ chủ!

Lý Khoát ánh mắt vô hồn quỳ xuống lạy Cổ Lạc ba lạy.

Lúc y đứng dậy thì đã khôi phục thần trí, đưa tay gãi gãi đầu ra chiều nghi hoặc. Ký ức về bốn nam tử vây lấy mình vừa rồi như tiêu biến đi đâu mất.

- Gặp quỷ sao? Thật khó hiểu?

Sau khi kiểm tra thân thể nhưng vẫn bình thường, chẳng có điểm nào đáng ngờ, Lý Khoát thở ra một hơi rồi tiếp tục công cuộc bỏ chạy của mình.

Mấy tháng sau y đã tìm được một động phủ nọ rất kín đáo, tránh xa tu luyện giới, đồng thời cũng tránh xa được hạo kiếp đang giáng xuống.

Cánh cửa động phủ chậm rãi đóng lại, Lý Khoát ngồi xếp bằng trong hang động, ánh mắt dữ tợn tỏ rõ quyết tâm trong lần bế quan này:

- Khi ta xuất quan nhất định danh chấn bát phương, tranh hùng với Kiếp Chủ, Vương Nhất!

Y nhắm mắt lại, cơ thể bắt đầu phát ra những tia sáng vàng thần thánh. Theo đó khí tức của y cũng biến đổi hoàn toàn, phảng phất như một thần tộc chân chính đang tu luyện.

Bình Luận (0)
Comment