Khoảnh khắc Quan Thất chết đi, bầu trời phía trên Thiên Địch thánh hoàng triều cũng trở nên u ám hẳn.
Thiên Địch đế đang ngồi trên long toạ bên trong cung điện của mình, mặc dù hiện tại đang là nửa đêm nhưng nơi đây vẫn sáng như ban ngày nhờ những ngọn nến được thắp dọc theo con đường ra đến cửa điện.
- Sao lòng dạ ta lại bồn chồn thế này...
Thiên Địch đế thì thào, mười đầu ngón tay đặt lên hai đầu rồng trên long toạ cũng run rẩy liên hồi. Không hiểu sao ông ta cảm thấy đáy lòng xuất hiện cảm giác mất mát, bi ai khôn tả. Giống như có thứ gì đó rất quan trọng với ông ta vừa biến mất khỏi thế gian.
- Thất nhi, thất nhi...
Trong lúc hoảng loạn, không ngờ ông ta tự chủ động nói ra tên của Quan Thất.
Bỗng dưng ngoài trời vang lên một tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc, gió lạnh bật tung cửa thổi vào khiến toàn bộ nến trong cung điện tắt ngấm.
Thiên Địch đế biểu tình bi thống khi thấy mệnh bài của Quan Thất đang được đặt trên một kệ gỗ vỡ tan ra làm trăm mảnh, rơi lộp cộp xuống mặt đất bên dưới. Trước khi rời đi, Quan Thất có nhỏ vào mệnh bài này một giọt hồn huyết, đồng thời lưu lại một đạo thần niệm vào bên trong. Nếu bản thân an toàn thì không nói, còn lỡ như phát sinh biến cố gì thì mệnh bài cũng sẽ cho Thiên Địch đế biết về tình trạng của y.
"Lần này ra đi, Thất nhi muốn thử nghịch nhân một lần. Thành thì thiên địch đạo vận đại thành, sẽ vượt qua tổ tiên năm xưa, tương lai chắc chắn có thể giúp thánh hoàng triều ta uy chấn thế gian. Mà bại thì..."
Quan Thất từng nói như vậy trước khi rời đi. Tới câu cuối cùng y nhìn dáng vẻ già nua của vị đế vương trước mặt, ngập ngừng mím môi rồi quay lưng đi thẳng.
Bại chính là chết! Không còn con đường nào khác!
Tu sĩ sống trên đời chỉ cầu vô địch, nếu không thể vô địch thì còn sống vất vưởng để làm gì?
Đó là ý chí của Quan Thất, phụ hoàng y dù chua xót trong lòng nhưng không thể ngăn cản. Ai mà chẳng muốn con mình trưởng thành, thay lông đổi cánh, hoá thành chim bằng bay lượn khắp Cửu Thiên?
- Thất nhi của ta...
Thiên Địch đế nước mắt giàn giụa, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tin tức cấp báo Đào Ngột hung linh do Kiếp Chủ cưỡi trên đã tấn công đến bên ngoài đế đô, cầu xin ông ta dùng Nghịch Nhân bào để đối kháng nó.
- Kiếp Chủ, là ngươi bức ta! Nhân tộc, là các ngươi bức ta tạo phản trước kỳ hạn! Nếu Thần Tiêu ngươi sớm ra mặt từ trước, nếu Tổ Miếu của các ngươi ngăn chặn Đào Ngột thì ta đã không bị bức đến mức này!
Trong lúc giận dữ, ông ta quên mất rằng chính con trai mình là người đề ra kế hoạch Diệt Kiếp vây giết Kiếp Chủ. Kẻ muốn giết người giờ lại bị người giết, đó chẳng phải là chuyện lạ lùng gì, ngoài việc con trai ông ta là người nằm xuống.
Hai mắt Thiên Địch đế đỏ ngầu, khoác kiện Nghịch Nhân bào màu nâu lên người, ngay lập tức khí vận toàn thể Thiên Địch thánh hoàng triều gia trì lên cơ thể ông ta, tu vi nhờ đó cũng được kéo lên vô số lên, trong thời gian ngắn sở hữu lực lượng tương đương với Chủ cảnh.
Chưa dừng lại ở đó, ông ta giơ nắm đấm lên đấm mạnh xuống mặt đất.
Dưới một kích đẳng cấp Chủ cảnh này, mặt đất chóng bị khai phá ra một lỗ thủng sâu hoắm xuống vạn trượng bên dưới.
Nếu bây giờ có kẻ nào từ trên miệng lỗ thủng này nhìn xuống thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì bên trong là một tiểu thế giới khá rộng lớn, quỷ khí tràn ngập nơi đây, chúng liên tục vờn quanh một trung niên nhân áo đen sở hữu vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hai gò mà ông ta nhô lên rất cao, kết hợp với chiếc mũi khoằm như chim ưng hiện lên vẻ trí tuệ quyết đoán.
Khoảnh khắc Thiên Địch đế đánh phá ra lỗ thủng kia, trung niên nhân áo đen này cũng chậm rãi mở mắt, cất giọng khàn khàn nói:
- Quan Chiêu Đệ, ngươi vì gì lại giận dữ như vậy? Không biết làm thế sẽ rất dễ khiến ta bị bại lộ ư?
Thiên Địch đế hừ lạnh:
- Giặc đánh đến chân, sắp sửa hủy diệt thánh hoàng triều ta rồi, ngay cả con trai ta cũng đã chết trận, ta còn kiêng nể gì việc sợ ngươi bại lộ!
Ngừng một lát, ông ta nói tiếp:
- Diêm La, ta đã cống nạp cho ngươi hơn hai ức sinh mạng, lợi dụng cấm kỵ buông xuống để hủy đi không ít quận của Thiên Địch thánh hoàng triều để giao cho ngươi. Bây giờ ngươi đã khôi phục lại bảy thành thực lực năm xưa, bằng vào bấy nhiêu cũng đủ cùng ta giết chết Đào Ngột rồi!
Hoá ra trung niên nhân đang ngồi bế quan bên dưới hoàng cung chính là Diêm La Quỷ Chủ, kẻ mạnh nhất của quỷ tộc thời thượng cổ. Y cũng là người được xem là sống lâu nhất trong tam giới nếu tính đến giờ phút này, chỉ sau mấy tồn tại như Hoa Tiên, thần bí tội nhân...
Không ai hiểu y dùng cách nào mà duy trì được sinh mệnh lực dai dẳng như vậy, ngay cả trong trận chiến ở Thiên Khanh kia, chúng cường giả Tổ Miếu cũng chỉ miễn cưỡng phong ấn được thể xác và linh hồn y chứ không diệt nổi.
Lúc Thiên Khanh xảy ra dị biến, y lợi dụng sự ngây ngô của những thiên kiêu kia, điển hình là Thông Bích, Pháp Táng, Ngũ Hành tử để phá tan phong ấn, dung hợp thể xác và thần hồn rồi nhanh chóng bỏ trốn.
Về sau là một câu chuyện rất dài, y cơ duyên xảo hợp gặp được Thiên Địch đế, mà Thiên Địch đế từ lâu đã chán ghét sự kiềm toả độc đoán của chân trời Đông Hải, cũng chán ghét cả môi trường sống quá đỗi khắc nghiệt của nhân giới.
Thiên Địch đế muốn tạo phản, nhờ Diêm La đưa thánh hoàng triều của mình rời khỏi nơi đây, quy hàng ngũ đạo tự phong.
Ngay cả Quan Thất cũng không biết điều này, vì Thiên Địch đế hiểu y mặc dù tâm cơ và khát vọng rất lớn song lại vô cùng trung thành với nhân tộc này. Việc y tìm đủ mọi cách biến mạnh, ngoài muốn vô địch ra còn là để dùng lực lượng đưa nhân tộc đi lên, mơ tưởng có một ngày sẽ đánh phá ra một chân trời mới cho nhân tộc. Nếu bàn chuyện tạo phản với y, nhất định y sẽ phản đối, thậm chí là ngăn cản theo cách tiêu cực nhất.
Diêm La lạnh lùng nói:
- Ngu ngốc! Tổ Miếu nhân tộc các ngươi không đơn giản đâu! Bọn chúng là hào kiệt sống vất vưởng từ thái cổ và thượng cổ đến nay. Vì không như ta liên tục hy sinh tu vi để lèo lái qua cấm kỵ nên vẫn duy trì được một kích đỉnh cao cuối cùng, không thua kém gì Kiếp cảnh. Nếu bây giờ ta lộ thân quá sớm, bọn chúng liều mạng sẽ khiến ta lại bị phong ấn lần nữa.
Thiên Địch đế cười gằn:
- Ta không quan tâm, thánh hoàng triều của ta sắp bị hủy diệt rồi, con ta cũng đã chết. Nghịch Nhân bào ta đã mặc lên, chỉ duy trì được tối đa một tháng. Ngươi nếu không giúp ta, ngay bây giờ ta sẽ liều mạng với ngươi, để cho cả thế gian này đều biết Diêm La ngươi đã quay trở lại rồi!
Diêm La siết chặt nắm đấm, sát cơ dâng lên. Tạm thời y không nắm chắc phần thắng trước Thần Tiêu và mấy bộ quan tài kia, bây giờ nếu như lộ diện thì khẳng định sẽ rất chật vật để bỏ trốn. Nhất là y cũng cảm nhận được có không ít cường giả hùng mạnh cấp độ Nhân Chủ từ thánh giới đang âm thầm đổ bộ xuống Di địa này. Bọn họ cũng như y, e ngại Tổ Miếu nên chưa ra mặt. Dù khác chiến tuyến nhưng cả đám đều là nhân tộc, giả sử xuất hiện địch nhân thì vẫn sẽ tụ lại hợp sức đối phó.
Mà bây giờ tên đế vương trên kia đã điên loạn, không chiều theo ý hắn ta thì mình cũng thảm. Diêm La bị ép vào thế tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng đành phải phong bế quỷ khí toàn thân, cùng Thiên Địch đế ra ngoài đối kháng với Đào Ngột.
- Ta sẽ không dùng quỷ khí, thực lực vì thế cũng suy giảm nghiêm trọng. Chúng ta tốc chiến tốc thắng giết chết Đào Ngột, tuyệt đối không được dây dưa! Kiếp Chủ đang ngồi trên đầu Đào Ngột chỉ là thân ngoại hoá thân, không có gì đáng ngại đâu!
Diêm La lạnh lùng nhắc nhở Thiên Địch đế.
- Được! Ra tay đi!
Đào Ngột hướng về phía hai cường giả Chủ cảnh vừa xuất hiện gầm rống điên cuồng, bắt đầu tấn công bọn họ.
Trời đất rung chuyển dữ dội, cuộc chiến của ba tồn tại này khiến cả đế đô Thiên Địch thánh hoàng triều sụp đổ ầm ầm, cả ngàn vạn dân chúng xen lẫn với binh lính tu sĩ bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Đào Ngột không hổ là một trong tứ đại hung linh của yêu tộc, thực lực cường hãn không cách nào hình dung, vậy mà lại cầm cự rất lâu trước Diêm La và Thiên Địch đế.
Càng đánh Diêm La càng tỏ ra lo sợ, nếu dùng quỷ lực thì y sẽ rất nhanh giết được Đào Ngột, nhưng kết quả sẽ bị phát hiện thân phận ngay lập tức. Mà nếu cứ duy trì tình trạng này mãi, đến y cũng dần thọ thương không nhẹ, hao tổn rất nhiều nguyên khí.
Còn về Thiên Địch đế, kẻ này đúng là điên hết cỡ nói. Vì muốn giết Đào Ngột mà bất chấp thủ đoạn, huyết tế một lúc sáu quận của Thiên Địch thánh hoàng triều, nhờ đó giáng cho hung thú kia một kích chí tử, gãy nát hai chi sau.
- Giết, ta giết, ta hận! Huyết tế hết đi!
Thiên Địch đế kêu gào không ngừng, nước mặt chảy đầy mặt, giang sơn đã không còn, dân chúng chết đi sáu thành, con trai xuất chúng nhất chết trận, ông ta chẳng còn gì để cố kỵ nữa.
Vì dùng quá nhiều sức mạnh cực đoan khiến thân thể ông ta tổn thương nghiêm trọng, nếu rời bỏ Nghịch Nhân bào sẽ lập tức tàn phế, mất hết căn cơ tu luyện.
Diêm La bị Đào Ngột dùng chân phải phía trước tát mạnh vào giữa ngực khiến xương cốt nơi đó gãy nát, dù vậy cũng thành công phản đòn, tung thần thông đánh gãy chân trái nó, làm thân thể khổng lồ của hung thú này đổ ầm xuống mặt đất vì mất đi trọng tâm.