Vào lúc này đây tại Đông Hải, Hạ Thương Lan đang cùng với Mạnh lão thăm dò một cổ di tích nọ. Khoảnh khắc Bất Động đánh ra Tụ Linh chú khiến càn khôn đảo lộn thì Mạnh lão cũng run rẩy liên hồi, ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Sau khi Hạ Thương Lan khó hiểu cất giọng hỏi mấy lần thì ông ta mới định thần lại, đoạn thở dài, tuy nhiên sắc mặt vẫn trắng xanh vì sợ hãi.
- Thảo nào Thần Tiêu tự tin đến thế, hoá ra Bất Động Minh Vương vẫn còn sống, bây giờ đã đạt đến nửa bước Kiếp cảnh...
Hạ Thương Lan đã từng đọc qua lịch sử lục giới, cũng biết được vị kia là một trong thập đại minh vương thái cổ, cùng thời đại với Bá Luân. Nhưng trong sách sử có nói rõ, khi Bá Luân đã vô địch hoàn vũ, tu vi gần như đạt đến mức độ siêu việt Chủ cảnh thì Bất Động vẫn chỉ là một Đế giả đại viên mãn, trên người dính phải nguyền rủa nên đạo lộ bị cắt đứt.
- Ông ta vậy mà còn sống?
Mạnh lão gật đầu, nghiêm trọng nói:
- Nếu không phải Bất Động bị tiên tộc ám toán, Bá Luân đại thần của chúng ta có trở thành vô địch hay không còn chưa rõ. Dù rằng giữa hai người đã có một cuộc giao đấu sau khi nhân giới chính thức xưng bá lục giới, Bá Luân đại thần cũng tự phong ấn tu vi rồi dành chiến thắng nhưng trên thực tế thân thể của hai kẻ cách biệt cảnh giới chênh lệch rất nhiều. Dẫu cho Bá Luân có tự dồn ép, kiềm hãm bản thân đến thế nào cũng vẫn sẽ nhỉnh hơn Bất Động một chút. Cuộc chiến năm đó không thể tính là công bằng. Không nói chuyện này nữa, bây giờ Bất Động hiện thân, nếu y cùng liên thủ với Di địa chống lại Bạch Hoàng thì nguy mất... Phải tức tốc cấp báo cho Ngoan Đồng đại nhân biết!
Về vị có tên hiệu Ngoan Đồng này Hạ Thương Lan từng một lần nghe Mạnh lão kể qua.
Ông ta hiện tại là Kiếp cảnh độc nhất của Cửu Thiên Thập Địa, là người bảo hộ của cả nhân tộc. Ngay cả Bạch Hoàng khi đối diện với Ngoan Đồng cũng phải khom lưng cúi đầu không dám thất lễ, tự xưng "học trò", gọi ông ta là "ân sư" để bày tỏ sự thành kính.
Thân phận của Ngoan Đồng được che giấu rất kỹ, ngoài những nhân vật tối cao của các đại thế lực và Bạch Hoàng ra thì đến thái tử đương nhiệm Bạch U Mộng cũng không biết dáng vẻ thật sự của vị cường giả này trông như thế nào. Mỗi lần có việc quan trọng, Bạch Hoàng cũng không cần tìm kiếm mà đích thân ông ta sẽ xuất hiện, đưa ra hướng giải quyết rồi biến mất, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
Hiện nay dưới tình huống Bất Động hiện thân, với tư chất cùng chiến lực đẳng cấp hào kiệt như y, thế gian làm gì có người nào trong cùng cảnh giới chống đỡ nổi? Trừ phi kẻ đó đã chính thức đặt chân vào Kiếp cảnh, lấy chênh lệch cảnh giới để kiềm hãm thì mới có thể duy trì thế cân bằng.
- Không ổn, thần thông của Bất Động quá mức cường hãn, e rằng sẽ khiến Di địa gặp phải dị biến...
Mạnh lão cau mày, lão phất tay tạo thành một kết giới vững chắc bao bọc Hạ Thương Lan lại đồng thời biểu tình ngưng trọng bộc phát khí tức Chủ cảnh.
Gần như cùng lúc, trên khắp ngũ châu Di địa cũng liên tục xuất hiện mười mấy cỗ khí tức Chủ cảnh nằm rải rác, dồn lực bảo vệ lãnh địa và nhân thủ dưới trướng của mình.
Ở chiến trường đế đô Thiên Địch thánh hoàng triều, Thần Tiêu cực kỳ bất ngờ vì chính ông ta cũng không biết có nhiều cường giả cấp độ Giới chủ như vậy đang tiềm phục ở Di địa.
- Bất Động thật thông minh, muốn dùng cách này bức ra toàn bộ cường giả đang ẩn thân. Nhưng mà Tụ Linh đã ra, không thể thu lại được, Di địa vẫn như cũ gặp nguy nan!
Tình thế cấp bách, Thần Tiêu không dám nghĩ nhiều, vội vàng tế ra luân hồi đạo giới, dùng toàn lực kiềm hãm sức mạnh hủy diệt của Tụ Linh chú.
Thiếu niên Thao Thiết vì chỉ là Đế cảnh nên chỉ biết giương mắt đứng nhìn. Ngay cả Đào Ngột đang ngã khụy dưới đất cũng đành thở hắt ra đầy mệt mỏi, mặc kệ tầng tầng uy áp của Tụ Linh chú đang từ từ đè nặng lên người mình. Nó ở vị trí khá xa với với Diêm La và Thiên Đế còn vậy, huống hồ hai người bọn họ đang ở trung tâm trực tiếp đối kháng với thanh song đầu đoản đao đang cường hoành đâm tới thì sẽ phải gánh chịu áp lực thế nào?
Diêm La khụy hai chân xuống, nghiệp hoả đang bảo vệ quanh cơ thể bị dập tắt, thất khiếu chảy đầy máu đen, y thét lên đầy dữ tợn, cố gắng chống chịu. Chẳng mấy chốc y bị ép phải hiển lộ chân thân là một con quỷ khổng lồ trên đầu mọc ra một sừng, làn da tím ngắt, bốn tay dài quá gối.
Ngoại trừ nhân, tiên lưỡng tộc ra. Tứ tộc còn lại đa phần đều có chân thân không phải nhân hình.
Mà gọi là nhân hình cũng không đúng, vì theo truyền thuyết kể lại hình dáng này là xuất phát từ linh tộc kỷ thần thoại mà ra. Bọn họ chính là những tồn tại khai sáng ra đường lối tu luyện sơ khai, giúp vạn tộc đủ sức tranh phong với cổ thần linh.
Không rõ bọn họ có tác động gì tới thiên đạo hay không nhưng kể từ lúc linh tộc quật khởi đến nay, cho tới tận khi bọn họ đã biến mất khỏi vũ trụ thương khung thì hình dáng của họ vẫn là trạng thái giúp sinh linh dễ dàng tu luyện, cảm ngộ, rèn luyện trí tuệ nhất.
Quay lại hiện tại, Thiên Địch đế không được may mắn như Diêm La, Tụ Linh chú còn chưa giáng xuống nhưng áp lực của nó đã đè bẹp ông ta. Chưa tới một khắc sau, thân hình ông ta đã hoá thành một vũng máu tươi dưới mặt đất, chết đi một cách tức tưởi. Tấm Nghịch Nhân bào kia nằm trong vũng máu, từ nó toả ra thiên địch đạo vận mãnh liệt. Không thể phủ nhận nó là một kiện bảo y rất tốt, vậy mà lại chịu nổi sự nghiền ép của Tụ Linh chủ, sự dẻo dai e rằng còn cao hơn Thiên Địch đế kẻ vừa sử dụng nó.
Ba khắc thời gian trôi qua kể từ khi Thiên Địch đế bỏ mạng, Diêm La vẫn đang kiên cường dùng chân thân quỷ tộc chống đỡ. Gân máu chạy dọc xuôi khắp cơ thể y, từ cổ cho đến mặt đều chằng chịt như mạng nhện, thất không không ngừng rỉ máu vì phải chịu áp lực quá lớn.
Dù sao Diêm La cũng là cường giả trùng tu rất nhiều lần, chẳng như vậy còn nằm ở đẳng cấp hào kiệt. Mặc dù cảnh giới năm tháng đỉnh phong tối đa cũng chỉ dừng lại ở nửa bước Kiếp cảnh, hiện tại trọng thương tu vi rơi rớt nhưng vẫn quá mức vượt trội nếu so với những tu sĩ đồng giai khác. Nguyên lực của y thâm hậu tinh thuần hơn bọn họ gấp nhiều lần, kỹ năng vận nguyên lực, đấu pháp cũng đạt đến trình độ hoàn mỹ. Đó là còn chưa kể tới thần hồn bất diệt, thủ đoạn đặc biệt giúp y gần như bất tử, sống một mạch từ thái cổ đến nay. Dù rằng từng bại trận, bị cường giả Tổ Miếu tìm mọi cách giết chết nhưng không làm nổi, đành bất lực phong ấn y lại.
Nếu địch thủ trước mắt không phải là Bất Động mà là một tu sĩ bình thường khác thì thậm chí y đủ khả năng giết ngược bọn họ, chứ không chật vật thế này.
Chỉ có Bất Động cùng Tụ Linh chú mới khiến y sau trăm vạn năm cảm nhận được tư vị của cái chết đang đến rất gần chứ không còn là huyễn hoặc nữa.
Thần thông kia còn chưa hoàn thành, chỉ riêng uy áp đè xuống thôi đã khiến Diêm La không cách nào chống đỡ nổi. Thần hồn và thể xác tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, có dấu hiệu "tan thành mây khói".
- Chết cho ta!
Bất Động quát lớn, sau khi súc thế thành công, Tụ Linh chú chính thức giáng xuống.
Một kích này mường tượng đủ sức diệt sạch sinh linh một giới, thậm chí phá tan cả Di địa. Dưới một kích này, toàn bộ những cường giả không phải Kiếp cảnh chắc chắn bỏ mạng. Mà dù cho có đạt tới Kiếp cảnh đi nữa thì cũng e là phải trầy da tróc vẩy mới chống được.
- Bất Động dừng lại!
Thần Tiêu cau mày quát nhẹ.
Ông ta không nghĩ đến Bất Động lại lỗ mãng như thế.
Có điều biểu cảm trên gương mặt ông ta từ giận dữ chuyển thành sững sờ khi thế có một loại sức mạnh thần bí vi diệu từ đâu bỗng xuất hiện ngăn lực hủy diệt của Tụ Linh chú lại.
Trong nháy mắt, gần như toàn bộ dư chấn của nó đều bị loại sức mạnh này bao phủ hoàn toàn, chẳng thể gây cho Di địa chút thương tổn nào.
Khoé môi Bất Động nở nụ cười nhạt, không vì thần thông bị phá mà tức giận. Đột nhiên y xoay cổ tay, từ U Minh cấm địa phát ra tiếng gào thét kinh thiên, quỷ uy còn vượt qua lúc Diêm La hiển lộ chân thân cả chục lần. Sau khi tiếng thét này vang lên, khí tức Bất Động cũng tăng vọt, thanh song đầu đoản đao trong tay tiếp tục đâm xuống, phá tan sức mạnh thần bí mới xuất hiện.