Đế Cuồng

Chương 420 - Món Quà Của Cổ Lạc

Kiếp Chủ không rõ vì nguyên nhân gì Cổ Lạc lại chủ động lộ diện rồi nói ra một mạch kế hoạch của mình, bèn cười nhạt:

- Nếu ngươi nghĩ vậy thì nhầm rồi! Ta còn đang phân vân xem có nên giết cô ta hay không đây. Khắp thế gian đều biết ta là người vô tình vô nghĩa, lục thân bất nhận, sao có thể vì một nữ nhân mà tự chui đầu vào lưới của kẻ khác?

- Vậy sao ngươi không giết nàng ta sớm đi, mà lại phải cùng nàng ta đi đông đi tây, tiêu hao bao nhiêu chân nguyên để quá trình suy bại tu vi diễn ra nhanh hơn?

Cổ Lạc cười cười, biểu tình trào phúng:

- Ta vẫn luôn theo sau ngươi, bảo vệ cho ngươi, chờ ngày ngươi đưa ra quyết định cuối cùng. Muốn thoát khỏi bố cục này của ta rất dễ, giết Trần Mạn Dao là xong, kế đến chờ tu vi hồi phục lại liền đuổi giết ta, hoặc diệt cả nhân giới để trả thù. Mũi thương trong tay ngươi chẳng phải vẫn đang cầm sẵn hay sao, chỉ cần khẽ đưa xuống là giải thoát cho nữ tử áo tím kia ngay thôi?

Đến đây Kiếp Chủ không thể nói cứng thêm được nữa, đành im lặng, sự rối loạn trong lòng càng nhiều.

Con cổ kia không thể hoá giải, tính mạng của Trần Mạn Dao đã không cách nào vãn hồi. Bây giờ chỉ còn hai phương án một là ngay lập tức giết nàng để ngăn chặn việc nàng bị cổ trùng kia cắn nuốt linh hồn, nhờ vậy nàng vẫn có thể đi luân hồi được. Cách thứ hai là cách mà Cổ Lạc nói, Kiếp Chủ phải chủ động dung hợp với hồng trần cổ, thoả mãn nó, thay thế linh hồn mình bằng linh hồn Trần Mạn Dao, giải thoát cho nàng ta.

- Ngươi nói cho ta biết âm mưu của ngươi, không sợ ta sẽ đề phòng tìm cách phá giải ư?

- Ha ha ha...

Cổ Lạc cười lớn:

- Con người ta thích nhất là thao túng kiểm soát kẻ khác. Muốn nhìn đối phương dù biết kết quả nhưng vẫn cam nguyện tự chui vào bẫy như thiêu thân, xem đó là niềm vui trên con đường tranh đấu tẻ nhạt này. Ta biết ngươi nghi hoặc về lý do ta hạ cổ trùng kia với Trần Mạn Dao nên mới tới đây nói rõ cho ngươi nguyên nhân, đồng thời muốn xem ngươi lựa chọn thế nào... Ngươi biết đánh bạc chứ?

Không đợi Kiếp Chủ trả lời, Cổ Lạc ngửa lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay y chẳng biết từ bao giờ đã có sẵn một đồng xu hai mặt.

- Người đánh bạc dẫu biết rằng tỷ lệ chiến thắng và thất bại ngang nhau, chẳng có gì chắc chắn nhưng vẫn cứ đâm đầu vào. Không phải vì họ ngu ngốc, mà là họ thèm khát cảm giác đánh cược. Cảm giác đánh cược rất dễ gây nghiện, thắng cũng được, ta liền có một vu chủng mạnh nhất, chắc chắn sẽ giúp ta dễ dàng đoạt lấy thiên hạ này. Mà bại thì sao? Ta lại lần nữa đưa ngươi vào tròng thôi... Ngươi nghĩ mình sẽ thoát được khỏi tay ta sao? Trước khi đi ta tặng cho ngươi một món quà, hy vọng ngươi sẽ hài lòng...

Y nhoẻn miệng cười, nụ cười sâu kín trở về trên môi, thân ảnh nhanh chóng hoà vào màn đêm tĩnh lặng.

Kiếp Chủ trước sau vẫn như cũ trầm mặc.

Lần đầu tiên gã cảm thấy thời đại này thật quá mức đáng sợ. Anh kiệt vượt xa thượng cổ quá nhiều lần.

- Yêu khí ngút trời, Yêu Tổ sắp trở lại, mà tên vu sư kia đáng sợ như vậy, rất có thể chính là tên vu sư từng điên đảo tiền thái cổ năm đó...

- Muốn thoát khỏi bố cục này nhất định phải giết Trần Mạn Dao. Dù sao nàng ta cũng quá xa lạ với ta, nếu nàng ta chết, Mạn Châu sẽ chính thức trở lại. Đã không có tình cảm gì, vì sao ta lại vẫn còn mềm lòng tới giờ phút này cơ chứ?

- Ta là kẻ diệt đạo, từng giết ức vạn sinh linh, đạp bằng không ít tinh vực lục giới, sao lại không dám giết một nữ nhân?

Gương mặt Kiếp Chủ trở thành dữ tợn, sát khí nổi lên.

Nhưng bất chợt, Kiếp Chủ cảm giác trong lòng mình có thứ gì đó động đậy. Khoảnh khắc âm thanh ôn nhu từ thứ này cất lên, bàn tay đang nắm chặt Lục Giới Sát Hồn thương của gã lại nhũn hẳn ra.

- Minh vương, huynh không được chết, huynh không được chết... Ta cần huynh...

Bầu trời đang tĩnh lặng đột nhiên nổi gió lớn, sấm sét rền vang khắp bầu trời.

Từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống nhưng lại bị gió thổi bay tán loạn, vương vào mái tóc xoã dài của Kiếp Chủ, khiến chúng bết vào gương mặt trắng bệch đầy bệnh hoạn của gã.

Gã như đờ ra, trên gương mặt kia hiện lên biểu cảm thảng thốt.

Gió thổi mưa bay tán loạn, cũng làm trái tim gã trở nên rối loạn theo.

Năm mươi vạn năm trước, nữ tử kia cũng đã từng nói ra những câu này trong một đêm mưa gió chặn lại sát tính của gã, khi gã muốn giết nàng, đoạn đi "điểm yếu duy nhất" này.

"Sa Hoa, huynh không được chết, huynh không được chết... Ta cần huynh..."

Từng hình ảnh xưa cũ lướt qua, khoé môi Kiếp Chủ hiện lên nụ cười tự giễu, cây hắc thương trong tay cũng tan biến hoàn toàn. Dù vậy, gã cũng không nói gì mà cứ để mặc Trần Mạn Dao mê sảng trong lòng mình một lúc thật lâu.

Đây chính là món quà mà Cổ Lạc đưa đến cho gã, ép gã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Không thể không nói kẻ này quá mức thâm độc, cực kỳ đáng sợ. Giờ phút này có lẽ y vẫn đang quan sát gã từ xa, trên môi vẫn là nụ cười sâu kín chán ghét kia.

Trần Mạn Dao vùi mình trong lòng Kiếp Chủ, từng đợt gió lớn mưa lạnh thổi ướt y phục và gương mặt nàng.

Không biết trôi qua bao lâu, nàng mới từ từ tỉnh dậy.

Lần cuối nàng còn giữa được ý thức là lúc trước vụ nổ Tuyệt Vọng Ma Uyên. Mặc dù có Nhân Giới Chiến Giáp bảo vệ nhưng vì quá gần với trung tâm vụ tự bạo của tàn hồn Tiên Ma chủ nên vẫn bị trọng thương nghiêm trọng.

Kế đến cơ duyên xảo hợp làm sao, nàng lại được người Thiên Địch thánh hoàng triều cứu lên chung với Quan Thất từ đống đổ nát. Mà Quan Thất thương thế không nghiêm trọng lắm, khoảnh khắc nhìn thấy nàng liền yêu cầu đám cường giả hộ pháp phong toả tu vi nàng lại.

Tại đây Quan Thất không ngừng lục soát ký ức nàng, thời gian về sau khi tìm được một bức hoạ cổ liền giống như phát điên, cả ngày đi tới đi lui trong lao ngục, lẩm bẩm bày ra kế hoạch gì đó.

Kế hoạch này có một gã mặc áo choàng xám tham gia vào. Mà nam tử này thường xuyên ra về sau Quan Thất, đứng trước mặt nàng liên tục bắt ấn thi pháp, triển khai cấm thuật, cuối cùng rất nhanh nàng mất đi ý thức, hôn mê trầm luân đến tận bây giờ.

Cả chục năm mê man, nhưng ngay khi tỉnh lại điều đầu tiên nàng nghĩ tới không phải bản thân mình mà là vị "minh vương" kia. Nàng sợ rằng hắn trong sự kiện ở Tuyệt Vọng Ma Uyên xảy ra chuyện, đến mức ám ảnh việc này, chưa từng quên dù chỉ một khắc.

- Minh vương, minh vương...

Trần Mạn Dao mở mắt ra, thứ đầu tiên xộc vào mũi nàng là mùi máu tanh. Trên ngực áo nam tử nàng đang dựa vào thấm đẫm đầy những máu, của cả địch nhân lẫn của gã ta. Hơi thở của gã lạnh lùng mà trầm lặng, xen lẫn chút bi ai tang thương, có chút khác biệt với trí nhớ của nàng.

Vị minh vương kia ngày đó mặc dù cũng giết chóc rất nhiều, nhưng không lạnh lùng, dựa vào khiến lòng nàng cảm thấy rất ấm áp, đáng tin tưởng, giống như dù bầu trời có sập xuống cũng có hắn chống đỡ, vĩnh viễn không bao giờ bỏ cuộc.

Tức thì Trần Mạn Dao dùng tay đẩy nam nhân có hơi thở lạnh lẽo kia ra, nhìn kỹ gương mặt gã ta.

Rõ ràng gương mặt kia giống nam nhân trong trí nhớ của nàng y hệt, chỉ khác biệt ở đôi mắt đang nhắm nghiền. Trần Mạn Dao không biết rằng từ sau sự kiện kia Kiếp Chủ và Độc Cô Minh đã tách ra, vậy nên hiện tại liền có suy nghĩ hắn bị Kiếp Chủ chiếm quyền khống chế thân thể.

- Ngươi là tâm ma của huynh ấy...

Kiếp Chủ nhàn nhạt nói:

- Ta là ta, hắn là hắn...

- Huynh ấy sao rồi?

Trần Mạn Dao e dè hỏi, toàn thân cố gắng vận chút quỷ lực ít ỏi trong người. Bao nhiêu năm nay nàng vẫn bị đám cường giả Ứng Kiếp của Thiên Địch thánh hoàng triều phong ấn tu vi, khiến cho cảnh giới Đạo Đài không chút tiến triển, đến nay vẫn dậm chân tại chỗ.

- Giết rồi...

Nghe nhắc đến kẻ kia, Kiếp Chủ liền cảm thấy chán ghét vô cùng, bèn lạnh lùng thốt ra vỏn vẹn hai chữ.

Gần như cùng lúc quỷ khí từ cơ thể Trần Mạn Dao bùng phát, mặc dù chỉ thể hiện được một phần chiến lực nhưng nàng vẫn cố tấn công Kiếp Chủ với hy vọng sẽ giúp Độc Cô Minh đoạt lại quyền khống chế thân thể.

Nào ngờ Kiếp Chủ như dự đoán được từ trước, cánh tay phải nhanh như cắt vung lên điểm liền mấy cái lên người nàng, ngắt đường di chuyển nguyên lực trong kinh mạch, hoá giải thần thông còn chưa kịp ngưng tụ của nàng một cách đơn giản.

- Ngươi!

Trần Mạn Dao nghiến răng vung tay lên định đánh gã nhưng lại bị gã biến chiêu, chụp lấy cổ tay nàng, khiến nó chẳng thế nào hạ xuống chỉ một chút.

- Sao nào? Ta giết hắn khiến cô đau lòng sao?

Kiếp Chủ cười lạnh:

- Ngoan ngoãn cho ta, bằng không đến cô ta cũng giết...

- Vậy ngươi sao không động thủ đi!

Trần Mạn Dao mím môi, toàn thân tê rần, nàng chưa hồi phục lại nguyên trạng, không phải là đối thủ của Kiếp Chủ.

Bỗng nhiên bốn phương tám hướng vang lên tiếng reo hò ầm ĩ, kèm theo đó là tiếng binh khí chạm nhau kêu loang choang.

- Giết! Kiếp Chủ ở bên này, cùng xông lên giết hắn, giết luôn nữ nhân kia!

Bình Luận (0)
Comment