Đế Cuồng

Chương 62 - Chỉ Muốn Luận Đạo

Độc Cô Minh hỏi:

- Ngươi là ai?

Khí tức của người thanh niên áo xanh này rất cổ quái, là phàm mà không phải phàm, phiêu diêu đắc đạo mà như sa đọa hồng trần, thông tuệ tột đỉnh mà giống ngơ ngẩn đến cực điểm. Chính vì loại khí tức lẫn lộn này khiến Độc Cô Minh nhất thời không đoán nổi gã có tu vi gì.

- Danh tính quan trọng sao?

Người thanh niên mỉm cười nói:

- Không cần đề phòng, ta tới đây chỉ nhằm mục đích luận đạo, không hề muốn phân thắng thua hay sinh tử. Ngươi trả lời được ta ba câu hỏi, ta sẽ lập tức đi ngay.

Độc Cô Minh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn kỹ người thanh niên từ đầu tới chân. Người này rất quái dị, trong mắt không có sát ý mà lại khiến hắn cảm giác được nguy cơ sinh tử rất mãnh liệt. Đây là thứ cảm giác hắn dù có đối mặt với bọn Ngọc Chân tử, Pháp Hải cũng chưa từng thấy qua. Đột nhiên hắn nghe Tiết Hồng Y truyền âm:

- Đây chính là Thẩm Yến, đệ nhất nhân trong Khổ Hải cảnh Đông Hải. Đừng đáp ứng luận đạo với gã. Trước giờ Thẩm Yến chưa từng giao chiến với ai mà chỉ toàn là luận đạo, nhưng toàn bộ số người từng luận đạo với gã đều tuyệt khí mà chết ngay sau đó. Ngay cả những thiên tài mạnh nhất cảnh giới Khổ Hải các châu lục khác đều một mực sợ hãi tránh né hắn, nhất quyết không muốn gặp người này.

- Cô nương hiểu nhầm rồi…

Đột nhiên tiếng Thẩm Yến lại vang lên khiến cả hai người chấn kinh, đây là phép truyền âm nhập mật, không có khả năng cùng là cảnh giới mà lại nghe lén được, thật không biết y có thủ đoạn đặc biệt gì.

Nghe Thẩm Yến nói tiếp:

- Không phải bọn họ sợ ta, mà là không muốn bị trầm luân như ta. Còn những người đã chết kia, ta thật sự không làm gì họ, chỉ là họ không thoát ra khỏi sự trầm luân đạo tâm của chính bản thân mình, cuối cùng lạc lối mà chết trên đường tầm đạo…

Độc Cô Minh không khỏi rét lạnh sống lưng, cũng không dám tin những gì Thẩm Yến nói. Làm gì có ai mà lại tự chết dưới đạo tâm của chính mình kia chứ?

- Ta tu Tự Nhiên công, mọi việc đều hành xử theo “tự nhiên” không hề có chút tính toán. Hôm nay chính là Tự Nhiên công đã dẫn dắt ta đến đây tìm ngươi, bằng mọi giá ngươi phải cùng ta luận đạo. Ngươi tránh không khỏi, mà muốn tránh cũng không được…

Thẩm Yến thở dài lắc đầu, tuy trên người không có chút uy áp nào tỏa ra nhưng lại có một khí thế bức người ta phải thuận theo ý mình, không thể nghịch mệnh.

- Chẳng lẽ ngươi nói sao thì phải làm như vậy? Tuy tu vi ta kém ngươi nhưng cũng không phải là kẻ để cho ngươi dễ dàng tùy ý sắp đặt…

Độc Cô Minh rút Toái Mộng đao ra, một sắc đỏ ráng hồng mang theo mưa phùn buổi chiều tà che kín thân ảnh của Thẩm Yến.

Đứng trong ảo ảnh do một đao Tế Vũ này tạo thành nhưng Thẩm Yến vẫn không hề phản kháng, chỉ ngẩng đầu trầm tư suy nghĩ.

- Đây là ý cảnh xuất phát từ sự cảm khái thế gian vô thường sao? Ta dường như thấy thân ảnh một người thanh niên đừng trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn, trước mặt là vạn dặm giang sơn, mưa phùn rơi nhẹ che phủ tầm mắt y. Y chính là buồn vì sự thay đổi vô thường của triều đại, của lòng người, của thế gian nên mới cảm khái chém ra một đao này…

Giọng nói của Thẩm Yến vô cùng nhẹ nhàng, chẳng hề đi kèm chút linh lực nào nhưng không ngờ lại khiến một đao Tế Vũ hoàn toàn tan rã. Phải biết rằng đây là một đao mạnh mẽ tới mức Kim Phát Nữ phải dùng tới Đệ Thập Đao trong Thập Bát Cuồng Đao mới có thể hóa giải được.

- Vô thường cũng là một loại ý cảnh có thể phát triển thành đạo, nhưng đó vẫn không phải là chân đạo…

Thẩm Yến thở dài, đoạn gã lại ngẩng đầu nhìn Độc Cô Minh:

- Ngươi cùng ta luận đạo được chứ? Ta không muốn tổn thương ngươi, chỉ muốn luận đạo…

Mặt Độc Cô Minh đen lại. Không muốn tổn thương? Con bà ngươi chứ, ai luận đạo với ngươi xong đều hộc máu mà chết, còn dám nói không muốn tổn thương người ta? Nhưng Thẩm Yến quá đáng sợ, khoảnh khắc Độc Cô Minh chém xuống Tế Vũ đao thì trên người gã lại xuất hiện một loại đạo vận kỳ lạ, cực kỳ “tự nhiên” khiến gã giống như hoàn toàn hòa nhập vào đất trời, dung nhập vào ý cảnh vô thường kia. Chính vì nguyên do này mà ý cảnh vô thường của Tế Vũ đao không thể đả thương được gã, đành mặc gã tìm tòi thăm dò.

Tiết Hồng Y, Tiêu Mịch Nhi đều lấy đạo bảo ra, chuẩn bị tinh thần liều mạng. Chứng kiến họ như vậy, Thẩm Yến lạnh nhạt nói:

- Thẩm Yến ta luận đạo, dưới chí tôn không thể nghe, mời rời khỏi…

Dứt lời Thẩm Yến bước tới một bước, mặt đất liền sụp nứt, vô hình chung tách Tiết Hồng Y và Tiêu Mịch Nhi ra khỏi Độc Cô Minh. Vết nứt này dần dần lan rộng ra rồi bao quanh gã và Độc Cô Minh, một làn sương trắng xuất hiện phủ kín cả hai người, khiến ngoại nhân không tài nào biết được có điều gì đang xảy ra bên trong.

Tiết Hồng Y nói:

- Không xong, chúng ta mau tìm người của thế lực mình đến đây giải cứu Độc Cô Minh. Thẩm Yến dù mạnh nhưng cũng không thể địch lại Tiên Thai tu sĩ… Hẳn người của Phong Lôi thánh địa và Tiêu gia có thể ngăn cản gã.

- Được, muội lập tức phát tín hiệu nhờ Tiêu đại ca tới cứu viện…

Tiêu Mịch Nhi gật đầu, nàng với Độc Cô Minh có một loại ái mộ khó diễn tả thành lời. Cảm giác này phát sinh từ lúc thấy Độc Cô Minh thân chỉ là tu sĩ Khổ Hải hai vạn trượng, còn vướng bận Lưu Tích Quân mà dám địch lại cả ngàn thiên kiêu Nam Hoang ở U Minh cấm địa. Bây giờ tới Tuyệt Vọng Ma Uyên này, nàng lại được chứng kiến phong thái ấy của hắn, nhưng không còn chỉ được đứng từ xa quan sát nữa mà đã trở thành nhân vật chính được hắn ôm trong lòng, cảm giác đó thật khó tả.

Ở một nơi cách đây không xa lắm, Lôi Diệt đang dẫn người của Phong Lôi thánh địa tìm tòi các dấu tích thần thần thông để lại dưới mặt đất, cơ hồ là đang muốn tìm ra một cổ di tích nào đó, khoảnh khắc thấy trên trời xuất hiện một ấn ký chữ “Tiết” thì gã lập tức nhíu mày:

- Tiết sư muội gặp nạn? Là ai dám ra tay với người thánh địa ta?

Lôi Diệt đứng dậy lạnh lùng nói:

- Cho dù ta thua dưới tay Quan Thất cũng là vì y quá mạnh, cơ hồ đã là vô địch cùng giai. Còn những chí tôn thiên kiêu khác mà dám mượn việc này khinh thường thánh địa ta thì đều đáng giết…

————————————

Phong Diệt đang đuổi theo Doãn Chí Bình sát nút, gần như điên cuồng tới cực điểm, từng đạo cuồng phong hóa thành những mũi tên sắc bén không ngừng bắn xoẹt qua thân thể y, nhưng đôi cánh sau lưng Doãn Chí Bình quá quỷ dị, mỗi lần Phong Diệt cho rằng sắp đuổi kịp thì nó lại bùng phát ra tốc độ không tưởng chạy thoát.

- Ha ha Phong huynh, Tiểu Long Nữ muội muội làn da trắng trẻo xinh xinh, ở dưới ngực phải một tấc rưỡi có một nốt ruồi màu đỏ chu sa, huynh chưa thấy qua phải không? Chỉ mình Doãn ta có diễm phúc này thôi…

- Con mẹ ngươi, tên khốn họ Doãn, rồi ta sẽ san bằng Toàn Chân giáo các ngươi!

Phong Diệt rống lớn, nhưng chợt thấy nơi chân trời xuất hiện ấn ký chữ “Tiết”. Gã liền ngừng lại, hai nắm đấm siết chặt, sau một hồi lưỡng lự trực tiếp quay đầu bay nhanh về hướng xuất hiện ấn ký, bỏ qua việc truy kích Doãn Chí Bình.

- Chạy rồi? Chữ Tiết kia hẳn là nói Tiết thánh nữ của Phong Lôi thánh địa đã gặp chuyện sao? Ha ha, hay là ta tiếp tục tới đó trêu chọc Phong Diệt. Tên này thực sự tin người quá mực, ta chỉ bịa ra vài câu chuyện mà đã khiến y tức đến tẩu hỏa nhập ma như vậy rồi…

Doãn Chí Bình đứng giữa không trung cười lớn, nhưng đột nhiên gã cảm thấy sau lưng lạnh toát, giống như có một đầu hồng hoang cự thú đứng phía sau lưng đang muốn há mồm ra cắn nuốt mình.

- Lần trước ngươi đến Bắc Vực trêu chọc Long muội của ta, lúc đó ta không có ở đấy nên chẳng ai đuổi kịp được ngươi. Ngươi tưởng dựa vào đôi cánh rách này là đã có thể tiếu ngạo thiên hạ, không coi ai ra gì ư?

Doãn Chí Bình run rẩy quay lại, chỉ thấy một nam tử áo xám đang lạnh lùng nhìn gã. Nam tử này đứng yên một chỗ, toàn thân bất động. Sự bất động của y khiến gió cũng thẹn thùng mà phải đứng yên lại không dám vận chuyển. Dường như phải được nam tử này cho phép thì gió trong trời đất mới được phép xuất hiện.

- Côn Vũ…

Doãn Chí Bình hít vào một hơi lạnh. Đây là đệ nhất nhân trong cảnh giới Tiên Thai của Bắc Vực. Chính là người được đồn đoán đủ khả năng trở thành Yêu Đế đời kế tiếp thay cho lão Long Đế đang sắp cạn kiệt thọ nguyên. Côn Bằng nhất tộc nổi danh với tốc độ, tu luyện Côn Bằng Đạp Phong Quyết bá đạo vô song. Nên biết rằng Phong Diệt của Phong Lôi thánh địa rất mạnh, cực kỳ mạnh, nhưng vẫn bị Côn Vũ truy sát mấy trăm ngàn dặm, suýt nữa táng mạng dưới tay y.

- Ha ha, dù là Côn Vũ thì đã sao? Cặp cánh sau lưng sau lưng ta chính là của tổ tiên thời thái cổ Côn Bằng tộc ngươi để lại. Dù bị tàn phá một chút nhưng cũng không phải thứ hậu bối như ngươi có thể vượt qua.

Doãn Chí Bình vô cùng tự tin với đôi cánh vàng rách nát sau lưng. Đây đích thực là cánh của một chân linh Côn Bằng sau khi vẫn lạc để lại trong U Minh cấm địa, bị gã đoạt được vào tay.

Côn Vũ ngẩng cao đầu, trong mắt xuất hiện đầy ngạo khí:

- Chẳng lẽ hậu nhân vĩnh viễn không vượt qua được tiền nhân? Ngươi chỉ có tu vi Tiên Thai sơ kỳ, không hoàn toàn thúc dục được hết sức mạnh của cánh Côn Bằng. Mà ta thì là tộc nhân có huyết mạch nồng đậm nhất của Côn Bằng tộc trong mười vạn năm trở lại đây. Tương lai ta nhất định thành Đế, phản tổ thành chân linh, cường đại vượt qua chủ nhân của cặp cánh kia.

- Nói giỏi hơn làm, vậy ngươi thử đuổi theo ta đi! Bằng không ta sẽ đích thân đến Bắc Vực thăm hỏi vị hôn thê, lão bà, hoặc người trong mộng của ngươi một phen…

Doãn Chí Bình hừ lạnh, cánh Côn Bằng sau lưng lóe lên ánh sáng vàng, trong chớp mắt đã biến mất ở nơi chân trời.

Côn Vũ không động mà chỉ cười nhạt, phải đến mấy khắc sau thì thân hình của gã mới tiêu tán rồi biến mất trong không gian. Rõ ràng gã đã sớm di chuyển, nhưng vì tốc độ quá nhanh nên hư ảnh vẫn còn ở lại vị trí cũ.

Bình Luận (0)
Comment